Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đã nhàm chán với việc nghịch đá cuội, vì vậy anh đứng dậy phủi các nếp nhăn trên quần cho thẳng thớm lại. Anh liếc nhìn chồng vẫn đang bận nói chuyện, anh vô thức nở một nụ cười cay đắng khi đi về phía sau gốc cây. Anh vạch những ngón tay của mình vào vỏ cây xù xì và ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng.

"Bây giờ, em lại ở đâu ?" Anh thì thầm với chính mình và tìm kiếm bộ số được khắc trên cây. Tiêu Chiến nhìn lên với một nụ cười hình thành bên khóe môi.

Anh vươn tay chạm vào những con số được chạm khắc. Trái tim anh đau nhói khi nghĩ về thực tế, ngày mai, sẽ không còn gì cho cả hai. Chỉ có những mảnh ký ức trong tâm trí họ. Anh thu tay về với tiếng thở dài. Tiêu Chiến lén nhìn một chút và thấy Vương Nhất Bác vẫn đang nói chuyện điện thoại. Anh đảo mắt và phủi bụi trên người mình. Ngay lúc này, anh cảm thấy thật ngột ngạt và khó thở. Tiêu Chiến dựa vào cây bằng một tay và tay kia ấn trên ngực để làm dịu đi sự khó chịu.

"Không phải bây giờ..." Anh thở hổn hển và cảm thấy đầu gối của mình ngày càng yếu đi. Ngực anh đau nhói và phổi anh có phần bị tắc nghẽn.

Tiêu Chiến từ từ ngồi xuống và dựa vào cái cây. "Thôi nào..." Anh thì thầm với chính mình và lấy một cái chai nhỏ từ trong túi ra. Anh ấy đổ một lượng lớn viên thuốc trên tay và nhanh chóng đưa nó vào miệng.

Vị đắng lan tỏa trong khoang miệng anh nhưng anh không phàn nàn. Anh đã quen với nó. Có một thứ gì đó cay đắng hơn thuốc, đó là một trái tim tan vỡ.

Sau một vài phút, hơi thở của anh trở lại bình thường và anh khẽ thở dài trong khi Vương Nhất Bác không thấy anh để nói lời xin lỗi. Anh ngồi đó một lúc và không để ý gì khi chồng mình quay lại.

"Anh đang làm gì ở đây ? Tại sao không ngồi trên thảm ?" Vương Nhất Bác hỏi khi cậu cúi xuống bên cạnh Tiêu Chiến.

"Haha, anh đã chán với những viên đá nhưng rồi anh thấy hơi mệt khi đứng dậy." Anh giải thích. — "Ừm, đúng là thế...Chà, bây giờ em muốn làm gì ?" Tiêu Chiến thực sự muốn hỏi ai là người mà cậu đã nói chuyện cùng nhưng anh không buồn hỏi nữa vì anh có thể đoán biết là ai và nó có thể bắt đầu một cuộc tranh cãi khác. Tiêu Chiến đã quá mệt mỏi để đối phó với điều đó.

"Hát cho anh nghe một bài hát." Anh nói với một nụ cười nhếch mép khi đối mặt với chồng mình. Đôi mắt của Vương Nhất Bác mở to và cười một chút.

"Anh hát hay hơn, tại sao lại là tôi ?" 

"Ahaha, anh nhớ giọng nói của em." Tiêu Chiến nhẹ nhàng trả lời. Khi nghe câu trả lời của anh, Vương Nhất Bác không thể từ chối. 

"Đừng phàn nàn." 

"Từ khi nào anh phàn nàn về giọng nói của em ?" Tiêu Chiến nhướng mày khi anh tựa đầu vào gốc cây.

"Được rồi, tôi sẽ hát." Vương Nhất Bác cười khúc khích, đáp.

Vương Nhất Bác ngồi gần anh hơn, vai họ chạm nhau và cậu bắt đầu hát một bài hát quen thuộc mà Tiêu Chiến không bao giờ nghĩ cậu sẽ hát nó.

Tim anh đập mạnh hơn và anh muốn khóc.

"Tôi lấp đầy đôi mắt của tôi bằng những tin nhắn mềm mại. Tôi cầm một lá thư từ bạn trong tay. Những cảnh đẹp của thành phố của bạn, những đường cong của đôi môi bạn." Giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác vang vọng khắp khu vườn và Tiêu Chiến hoàn toàn sững sờ. Anh vẫn nhớ. Anh nghĩ khi nghe giọng nói của chồng. Cơn gió buổi chiều nhẹ nhàng thổi vào họ nhưng Tiêu Chiến quá mất tập trung với bài hát.

Anh đã sáng tác bài hát này khi họ còn học đại học và kể từ đó, họ sẽ song ca nó hoặc Tiêu Chiến sẽ hát cho đến khi Vương Nhất Bác ngủ trên đùi anh khi ở trong vườn trường. Ký ức tràn về trong tâm trí anh và trái tim anh thắt lại. Tại sao ? Trong tất cả các bài hát ngoài kia, tại sao nó phải là của anh ?

Tiêu Chiến im lặng lắng nghe khi anh cố kìm nước mắt. Anh nhắm mắt lại vì việc ngăn chúng rơi xuống dễ dàng hơn. Vương Nhất Bác vẫn hát nhẹ nhàng bên cạnh anh cho đến khi cậu hát tới điệp khúc thì trái tim Tiêu Chiến đã tan vỡ ra.

"Một khi bạn học cách đối mặt với sự cô đơn thì nó sẽ không quay lại. Vì nụ cười của bạn, tôi sẽ không thất vọng." Không để ý, nước mắt đã trào ra từ khóe mắt. Vương Nhất Bác nhận thấy điều này và chuẩn bị ngừng hát.

"Tiếp tục, ít nhất là kết thúc phần điệp khúc." Tiêu Chiến khống chế lại cảm xúc của mình và khuyến khích cậu. Nếu Tiêu Chiến đã nói vậy thì cậu sẽ làm như vậy.

"Bất kể nó khó khăn như thế nào trong tương lai. Miễn là bạn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ hài lòng."

Tiêu Chiến bị ảnh hưởng bởi lời bài hát tệ đến mức chính sự sáng tạo của anh làm tổn thương anh. Sau khi kết thúc phần điệp khúc, Vương Nhất Bác lập tức quay sang đối mặt với người kia. "Đó là bài hát duy nhất—"

Cậu bị cắt ngang khi bất ngờ Tiêu Chiến ôm cậu. 

"Em hát nó rất hay." Anh thì thầm. Đôi mắt của Vương Nhất Bác dịu lại và Chúa ơi, anh nhớ những cái ôm của người kia rất nhiều.  Anh vòng tay ôm chồng, kéo cậu lại gần anh hơn và nhắm chặt đôi mắt mình lại.

Tiêu Chiến đã lặng lẽ khóc khi ôm chặt Vương Nhất Bác.

Nếu ai đó muốn hỏi Tiêu Chiến trong ba ngày qua họ đã dành những gì cho bên nhau thì, anh không thể nói gì thêm bởi, anh đã hài lòng với những gì mình có. Quá khứ là thứ anh không bao giờ có thể xóa bỏ nhưng điều anh tự nói với bản thân mình là, hiện tại quan trọng mặc dù tương lai thật đáng sợ.

Vì vậy, anh sẽ trân trọng những khoảnh khắc cuối cùng này với người quan trọng nhất và được yêu thương nhất trong suốt cuộc đời mình.

======================================

Endless_Infinity

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net