Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Chiến ?"

"Ừm?" 

"Em có thể có một nụ hôn chúc ngủ ngon không ?" 

"Cho thật ?"

"Đúng vậy." 

"Được rồi." 

Tôi trượt lại gần y, rất gần. Rồi tôi cúi xuống hôn y. Nó có cảm giác rất tuyệt. Đôi môi mềm mại, ấm áp của y thật tuyệt trên môi tôi. Tôi có thể hôn y hàng giờ liền và tôi thấy không thể nào đủ. 

Cả y và tôi đều không ngừng hôn. Thậm chí, y còn vòng tay ôm tôi và tôi trượt lên người y. Tôi nằm trên y và hôn y, cảm thấy thật tuyệt vời. Xin hãy để tôi tiếp tục như thế này một lúc, chỉ một lát nữa thôi. Tôi ước nó rất nhiều, vì tôi đã bỏ lỡ nó quá lâu. 

Tôi không biết cuối cùng chúng tôi đã hôn nhau bao lâu, nhưng tôi biết rằng cả hai chúng tôi đều muốn nhiều hơn nữa. Nhưng chúng tôi đã không tiếp tục. Cuối cùng, chúng tôi ngủ thiếp đi trong tư thế chính xác. Y nằm ngửa và tôi trên y. 

Trong một khoảnh khắc tôi thức dậy ở giữa đêm. Tay tôi thật khó chịu. Tiêu Chiến ôm tôi thật chặt để tôi không thể trượt khỏi cơ thể y. 

Tôi vuốt má y, hôn nhẹ vào cổ y và thì thầm : "Em yêu anh, Chiến." Rồi tôi nhắm mắt lại và trong giấc ngủ.

Tiêu Chiến trả lời tôi. "Anh cũng yêu em, Nhất Bác." 

Y lẩm bẩm trong giấc ngủ. Tôi không thể mô tả cảm giác tôi có tại thời điểm đó. Tất cả những gì tôi biết là nó đã vượt qua mọi thứ tôi từng cảm thấy trước đây. Tôi biết y vẫn còn tình cảm với tôi, nhưng nghe nói nó cũng là điều đẹp nhất đối với tôi. 

Nó cũng chứng minh với tôi rằng tôi không chiến đấu vô ích và không có gì bị mất. Tôi vẫn còn cơ hội và tôi sẽ nắm lấy cơ hội đó. 

Buổi sáng.

Đồng hồ báo thức reo lúc bảy giờ sáng và tôi đã khóc bên trong lòng mình. Đêm đã qua rất nhanh. Tôi nhìn Tiêu Chiến và trải nghiệm một bất ngờ. Y chúc tôi buổi sáng tốt lành với một nụ cười. Tôi rất vui khi thấy y cười mà tôi chỉ hôn y và y không từ chối. Y thậm chí còn trả lại nụ hôn. Chúng tôi hôn nhau trong mười phút, rồi đồng hồ báo thức lại ngắt lời chúng tôi. Đồng hồ báo thức chết tiệt !

Tôi cẩn thận lăn xuống từ cơ thể của Tiêu Chiến để chúng tôi có thể đứng dậy. Tiêu Chiến chạy vào phòng tắm để tắm nhanh và tôi đi xuống cầu thang nơi tôi đặt bàn ăn sáng và đặt cà phê. 

Khi Tiêu Chiến xong, y cũng vào bếp và lần này y ngồi cạnh tôi, không đối diện tôi như lần trước. Một lần nữa y lại mỉm cười với tôi trong khi chúng tôi ăn sáng cùng nhau. 

Tôi uống thuốc và đi tắm sau đó. Khi tôi trở lại, Tiêu Chiến nói với tôi rằng y đã gọi cho ba mình để xin nghỉ cả tuần. Sau đó chúng tôi quay lại phòng khám để thay băng cho tôi. 

Trên đường trở về từ phòng khám, đến siêu thị, tôi hỏi y tại sao y đột nhiên đi nghỉ. Rồi y khô khan mà nói : "Vì anh muốn dành thời gian cho em."

Điều đó thật đáng ngạc nhiên đối với tôi, nhưng tất nhiên tôi rất vui vì điều đó.

Chúng tôi đã ăn trưa trong một quán rượu nhỏ vừa mở. Sau đó chúng tôi mang đồ tạp hóa về nhà, chỉ để tới bãi biển ! Một cái gì đó mà Tiêu Chiến và tôi muốn làm lại sau đó nhưng không bao giờ có được.

Thật không may, đây là mùa không thích hợp để bơi lội. Vì vậy, chúng tôi chỉ đi dạo trên bãi biển. Nhưng ngay cả điều đó cũng thật tuyệt. Đáng buồn thay, thời tiết trở nên tồi tệ hơn và trời bắt đầu mưa, vì vậy chúng tôi phải nhanh chóng quay trở lại xe để tránh bị ướt. 

Vậy là bãi biển đã xong và tôi nghĩ chúng tôi sẽ trở về nhà. Nhưng thay vào đó chúng tôi lái xe vào thành phố và đi đến rạp chiếu phim để xem một bộ phim hài. Thực sự tốt đẹp với bỏng ngô và đồ uống. Và tôi nắm tay y khi xem phim. 

Chúng tôi trở về nhà vào buổi tối và cùng nhau nấu món gì đó. Điều thực sự đáng vui mừng là cả ngày hôm nay Tiêu Chiến đã cười rất nhiều, thậm chí còn cười rất nhiều lần trong rạp chiếu phim. Lần đầu tiên kể từ khi Tiêu Chiến trở lại cuộc sống của tôi, tôi lại trải nghiệm y gần như trước đây. 

Sau bữa tối khi tôi đã uống thuốc, dần dần thuốc đã làm tôi lo lắng, chúng tôi ngồi ôm nhau trên ghế sofa. Dưới ánh nến, chúng tôi đã xem một bộ phim trước khi chúng tôi đi vào phòng ngủ lớn cùng nhau. Và lần này tôi không phải hỏi Tiêu Chiến trước. 

Thời tiết thậm chí còn tồi tệ hơn. Một cơn bão đang đến, trời mưa nặng hạt và hạ nhiệt rất nhiều. Tiêu Chiến bật lò sưởi trong phòng ngủ và đi ngủ với tôi. Tôi rúc vào người y, vòng tay ôm lấy cơ thể y và tựa đầu vào ngực y trong khi y vuốt ve lưng tôi. 

"Em có ổn không ?" Tiêu Chiến hỏi tôi khi tôi dụi đầu vào ngực y. 

"Hoàn hảo." Tôi vui vẻ trả lời. 

"Thực sự hoàn hảo sao ?"

"Ừm, là thật đấy." 

"Làm thế nào mà như vậy được ?"

"Bởi vì anh đang ở đây." 

"Bởi vì anh ?" 

"Đúng, vì anh. Bởi vì em rất vui khi anh trở lại Tiêu Chiến mà em biết. Em đã nhớ anh rất nhiều."

"Anh cũng nhớ em rất nhiều."

"Chiến, em yêu anh." 

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi. Trái tim tôi đập rất nhanh, hơi thở của tôi tăng lên rất nhiều đến nỗi tôi sợ phải thở gấp. 

"Anh cũng yêu em, Nhất Bác."

"Anh đã có ai theo ngoài em chưa ?"

"Không, không ai cả." 

"Thật ?" 

"Bởi vì em luôn ở trong trái tim anh." Y nói, và tôi thề rằng trái tim tôi đã sẵn sàng để nhảy ra khỏi lồng ngực. 

"Em cũng không có ai. Em chưa bao giờ ngừng yêu anh và luôn hy vọng anh sẽ quay lại."

Y dùng sức đặt tôi xuống dưới thân mình. Y hôn tôi bằng tình yêu của mình. Phải mất hơn sáu năm để trở lại thời điểm đó. Tôi không thể tin rằng sau tất cả thời gian này tôi đã lấy lại Tiêu Chiến của mình.

Tôi hoàn toàn choáng ngợp trước tình cảm của mình dành cho Tiêu Chiến và biết ơn rằng y cùng tôi đã có cơ hội thứ hai. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ không cần thêm bất kỳ cơ hội nào nữa, vì tôi sẽ không để y biến mất khỏi cuộc đời tôi một lần nữa. 

Tay tôi luồn vào áo của Tiêu Chiến và tôi cởi nó ra. Y nhìn tôi trong ánh mắt là ngập tràn ý cười. Đôi mắt y lấp lánh và tỏa sáng. 

"Em có chắc không ?" 

"Hoàn toàn chắc chắn. Em muốn anh, Chiến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net