Good Night From Your Future Husband (5) END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#18

Hai tháng sau

Etta von Ranke mỉm cười trước mấy tay nhiếp ảnh. Đứng kế bên cô là Blaise, với điệu cười cứng nhắc và giả tạo.

"Blaise trông khốn khổ quá." Ron nói. "Đây chắc là tiệc đính hôn ít hứa hẹn nhất luôn."

"Ờ, mấy cái que tôm này ngon ghê." Harry nói.

"Tui cá bọn họ trụ được hai năm." Ron nói.

Draco tất nhiên không có mặt ở tiệc đính hôn của Blaise, kể cả các Slytherin khác.

Chỉ trong hai tuần hẹn hò với Draco, Harry có thể thấy rằng Blaise đang ngủ với Pansy. Cậu chàng thường hay đến căn hộ của Draco cùng lúc với Harry, giả vờ đến chào hỏi Draco và Theo, rồi mất hút trong phòng ngủ của Pansy.

"Mày nghĩ Etta biết không?" Harry đã hỏi Draco. Draco không trả lời ngay. Họ đang im lặng nằm trên giường.

"Tao không biết. Có thể cô ta biết ở một chừng mực nào đó. Tao nghĩ những ai thân với Blaise đều biết tên đó sẽ phản bội mình không cách này thì cũng cách khác."

"Thế thì...tệ thật đấy." Harry nói.

Rồi theo sau là một khoảng lặng dài.

"Giữa tao và Blaise chẳng gì có thể ngăn cản nó giúp đỡ nếu tao thực sự cần." Draco nói.

"Ừ, giống tao với Ron và Hermione, và hai người họ không-"

Anh cảm thấy Draco lắc đầu trong bóng đêm.

"Không." Draco nói. "Nếu mày làm tổn thương Ron một cách nặng nề - nếu Hermione nghĩ mày đang làm gì đó xấu xa - không. Blaise sẽ giúp đỡ tao bất kể có là gì, mày hiểu không? Và lòng trung thành đó cần phải trả giá. Nó là những sự phản bội nhỏ nhặt."

"Chúng đâu có nhỏ đâu." Harry nói.

"Tên đó xếp hạng các loại hình phản bội khác với kẻ khác. Lý luận nội tại của tên đó hợp lý đấy chứ."

"Cậu ta lừa dối Etta!" 

"Vì Pansy quan trọng hơn." Draco nói.

"Vậy sao cậu ta lại đối xử tệ với Pansy đến thế?"

"Vì bản thân Blaise quan trọng nhất." Draco nói.

Thú vị ở chỗ là, Blaise bắt đầu nói về Draco cho Harry nghe, như thể cậu chàng đang mong ngóng có ai đó để trút bầu tâm sự.

"Chẳng có ai chăm sóc tên đó cả." Vào một ngày cậu ta giải thích, sau một ván game khúc côn cầu trên không hời hợt.

"Toàn là Goyle chăm lo cho mấy cái cây trồng trong chậu. Pansy-" Hơi thở cậu ta tắc nghẹn.

"Pansy à?" Harry nói.

"Cô ấy thì...rất thực tế. Và có định kiến với Muggle, nếu tao nói thật. Bởi vậy Draco đâu có tin bất cứ thứ gì cô ấy nói đâu."

Draco tin vào mấy lời khuyên của Blaise, điều làm Harry khó hiểu, vì càng biết rõ Blaise, anh càng thấy cán cân thiện ác của cậu chàng không phải lúc nào cũng chính xác.

"Còn Theo thì vô dụng hết chỗ nói." Blaise tiếp tục. "Vì cái tên đó có thói quen kinh khủng là cái gì cũng đồng ý với Draco hết. Giống cái hồi Draco muốn bán thận của mình trên mạng và sẽ tái tạo cái mới bằng phép thuật ấy. Theo nghiên cứu hẳn hỏi dùm và bảo tên đó chơi tới bến đi - mà mày biết câu thần chú tái tạo lại thận nó bất ổn thế nào rồi đấy? Nó sẽ ngừng hoạt động luôn nếu có quá nhiều mùi bia rượu. Mày gặp Draco chưa? Tên đó có bao giờ không uống rượu đâu. Cái kế hoạch đó đúng là điên rồ. Cả đám đó đều thế."

 Harry đang nghĩ đến chuyện ghi bàn, rồi lại cảm thấy thật phiền phức. Anh tựa hông vào chiếc bàn đồ chơi.

"Mày có biết tên đó kiếm được cả đống tiền với công việc của mình không?" Blaise hỏi.

"Ai? Theo hả?"

"Draco cơ." Blaise nói. "Tên đó đi làm từ thiện tám mươi ngàn bảng Anh và sống chỉ vừa đủ miệng ăn. Hắn còn chẳng có nổi một cái áo khoác mùa đông ấy chứ. Nghe này, tao hiểu là hắn hay làm mấy chuyện xấu, nhưng hắn cũng đã hối tiếc rồi, còn cả..." Cậu chàng khựng lại và đưa tay che mặt.

"Xin lỗi. Chỉ là tao đã lo lắng cho tên đó quá lâu rồi thôi."

Khi Harry nghĩ về nó, anh mới biết những gì Draco nói là thật. Blaise sẽ không ngần ngại bán đứng Harry nếu cậu ta cần. Nhưng cậu chàng cũng sẽ không bao giờ bớt lo cho Harry được, không bao giờ; cho dù có là gì đi chăng nữa. Anh nhận ra chuyện đó khá là lạ lùng, hơi chút mâu thuẫn.

"Cứ nghĩ là mày làm bạn với một con gấu Bắc Cực sẽ ăn mày nếu nó đói." Draco nói.

Etta Von Ranke đặt tay trái của mình nằm trên ngực Blaise. Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên ngón tay cô, và Harry chẳng thể chịu thêm giây phút nào nữa. Anh rời đi và đến căn hộ của các Slytherin.

Pansy đang ngắm bắn câu thần chú phá hủy vào một hàng các chai bia rỗng. Trong khi đó, Draco, đang lên cơn.

"Sin chèo, Harry! Muốn chút bánh không? Tao đang làm bánh đấy. Khỏi lo đi, bánh tới rồi đây. Cứ thư giãn và bánh sẽ đến chỗ mày."

"Tao đã ăn rồi." Harry nói.

"Nhung đỏ nghe ổn chứ?" Draco nói, hoàn toàn lơ anh đi. "Okay! Hoàn hảo! Tới giờ ăn bánh rồi!" 

Hắn biến mất vào phòng bếp.

"Bộ tên đó đang phê thuốc hả?" Harry hỏi Pansy.

"Bùa vỡ." Pansy nói, và cái chai kế tiếp vỡ tan tành. "Không, Potter, tên đó không có. Draco có luật. Hắn sẽ không phê cần khi thấy bản thân như shit."

"Tên đó thấy bản thân như shit?"

"Mày thông minh mà, phải không?" Pansy nói. "Bùa vỡ."

"Sao tên đó lại buồn?" 

"Cùng lý do với việc tao sắp xẻ họng mày đấy, Potter."

"Vì Blaise không mời hắn đến tiệc đính hôn của mình à?"

Pansy hạ đũa phép xuống với một tư thế nhanh gọn, đầy quân phiệt.

"Không, Potter. Nói tao nghe, đã bao giờ có ai cố gắng giữ kín bí mật với mày chưa?"

Harry nghĩ lại hồi sinh nhật mười hai tuổi của mình, ngồi trong phòng ngủ, cố gắng không tạo ra tiếng và giả vờ rằng mình không hề tồn tại.

"Rồi." Anh nói. "Nó thật khốn nạn."

Pansy nhe răng cười như sói, đầy giận dữ.

"Chà, thế đấy. Đó là lý do vì sao Draco ở kế bên đang làm cái bánh thứ ba trong đêm nay."

Harry thở dài.

"Tao ước Blaise-"

Pansy rú lên. (Cô ả hay làm thế lắm. Nhưng lần này nó chẳng dễ chịu chút nào).

"Không phải Blaise, là mày đấy đồ đần! Mày đấy!"

"Tao á?" Harry nói. "Nhưng tao có giữ bí mật gì với Draco đâu. Chờ chút, bộ tên đó nghĩ tao vậy hả?"

Pansy có vẻ cạn lời.

"Ô." Harry nói. "Hắn nghĩ vậy thật, phải không."

Rõ ràng là, đã có hai cái bánh kem ướp đá trên kệ bếp rồi. Draco đứng thẳng người lên khi Harry vào bếp.

"Draco, đồ vô lại. Tao chẳng có bí mật nào với mày hết." Harry nói.

Draco vấp ngã. Lòng đỏ trứng nhỏ giọt từ đồ đánh trứng trên tay hắn.

"Tao không phải là tên vô lại." Hắn nói.

"Mày là vua của lũ vô lại đó, bạn hiền à." Harry nói.

"Ý mày là gì, mày có giữ bí mật nào đâu." Draco nói. Hắn dính bột mì khắp nơi. Trông hắn cứ như đang đắp phấn phủ vậy.

"Nó đây." Harry nói.

"Nhưng chúng ta chưa bao giờ - chúng ta chỉ hẹn hò nay đây mai đó thôi. Tao tưởng là, ý tao là, tao tưởng..."

"Draco. Mày mắc chứng rối loạn lo âu khá nặng đấy. Tao chỉ đang cố gắng hẹn hò mỗi khi mày thấy dễ chịu thôi mà." Harry nói. "Ai cũng biết mày là bạn trai tao rồi."

"Ai cũng thế ư?" Draco lặp lại.

"Ron, Hermione, nhà Weasley, Neville, Dean, Seamus, Luna...Tao không biết, mọi người ấy." Harry nói.

Cây đánh trứng rớt xuống sàn nhà.

"Khốn khiếp." Draco nói, và cúi xuống để thu dọn. Harry cúi xuống kế bên hắn và vẫy đũa phép về phía đống trứng hỗn độn trên sàn nhà linoleum.

Draco bắt lấy cổ tay anh.

"Mày đang bảo tao là mày đã nói Ron Weasley rằng tao, Draco Malfoy, là bạn trai mày." Hắn nói.

"Từ đời nào rồi." Harry nói. Mắt Draco trừng to và đầy nghiêm túc.

"Mày không xấu hổ về tao." Hắn nói.

"Tao không biết nếu mày có nhận ra không, nhưng mày thì ngon trai hơn tao đấy." Harry nói.

"Mày rất đẹp trai còn gì!" Draco giận dữ đáp, như thể hắn đang nói với ai đó dám xúc phạm Harry, chứ không phải là bản thân Harry.

"Tao không xấu hổ về mày." Harry nói, chúi người về trước để hôn. Nhưng Draco đã đứng dậy và lùi đi.

"Vậy..." Draco cắn môi. "Vậy, tao muốn đi uống với Ron và Hermione."

"Ok." Harry đáp, đứng lên. "Thứ ba ok chứ?"

"Mày không có bịa." Draco nói.

"Không." Harry nói. "Tao không bịa."

Draco tiến lại gần anh. Harry liếm những ngón tay của anh và cố gắng liếm hết chỗ băng đang dính trên lông mày Draco ra.

"Mày trông như mấy anh chàng nóng bỏng hồi thế kỷ 18 với bột mì khắp nơi." Anh nói.

"Cảm ơn." Draco nói. "Chỉ đang cố gắng thêm chút hương vị vào đời sống tình dục thôi."

"Tao không nghĩ chúng mình cần nó." Harry nói.

"Không. Có khi mày đúng. Lên tầng trên đi." Draco nói.

Chiếc bánh thứ ba của Draco bị bỏ quên trong lò nướng đến nỗi nát vụn.
...
Harry đã mời Draco đến dự buổi tiệc gây quỹ gần đây nhất của Bộ, nhưng Draco từ chối.

"Đồ ăn miễn phí mà." Harry đã nói thế. Draco bỏ điện thoại xuống, nhìn lên lịch, rồi nói.

"Đúng như tao nghĩ: Tao sẽ rất bận trốn tránh các tội lỗi trong quá khứ của mình hôm đó."

Vậy nên Harry dự tiệc một mình. Anh nhanh chóng tìm thấy Blaise, người đã kết thân với một nữ phục vụ rượu sâm-panh. Hai tay cậu chàng đều là ly rượu cả.

"Mày nhìn ổn áp phết." Harry nói, thử lấy một ly trên tay Blaise. "Francis Marlowe cứ cố hôn tao ở trong nhà vệ sinh."

"Tên đó gay hả?" Blaise hỏi, giật tay mình ra. 

"Tự đi lấy đi. Đây là do quyết định tồi tệ của tao."

"Chắc tên đó chỉ hơi tham vọng chút đỉnh." Harry nói.

"Ờ, đúng rồi, nhắc mới nhớ." Blaise nói. "Mày sẽ làm phù rể cho đám cưới của tao chứ?"

Harry cười to.

"Không." Anh nói "Không đâu ngay cả - không."

"Sao không?" Blaise hỏi, nghe có vẻ bực dọc.

"A) Tao chẳng muốn dính dáng gì đến cuộc hôn nhân kinh khủng đầu tiên của mày-" 

"Tao ước gì mày đừng có gọi nó như thế." Blaise u ám nói.

"-và B) Draco nên là phù rể của mày. Tao sẽ không đi đám cưới nếu tên đó không đi."

"Tao cứ nghĩ đời mình sẽ dễ thở hơn nếu bọn mày yêu nhau chứ." Blaise nói.

"Tao không- tao còn chưa nói từ đó." Harry nói.

"Vậy mày sẽ không làm phù rể của tao. Tốt thôi. Tao sẽ hỏi Longbottom."

"Mày thậm chí còn không thích Neville!"

Blaise nhăn mày.

"Tất nhiên là tao thích nó rồi. Một gã trai tuyệt vời. Lúc nào cũng thao thao bất tuyệt về cây cối."

Harry mơ hồ cảm thấy một cơn giận dữ đầy thất vọng mỗi lúc Blaise đánh thức nó trong mình.

"Tao đã từng tôn trọng mày." Anh nói với cậu ta, và rời đi tìm Ron.

Neville là phù rể cho đám cưới của Blaise. Harry dành hết cả đêm ở chỗ nhóm Slytherin học cách chơi Cờ Vua cho người mới bắt đầu (vẫn hơi bị nguy hiểm), và cố không để ý xem mắt của Pansy đỏ đến mức nào.

Hai tháng sau

Gửi Draco,

Cả ngày nay tao vẫn không có cơ hội để viết cho mày, chuyện đó bực mình thật đấy, vì lúc sáng nay khi tao mới ngủ dậy và nhận ra là mình đã hoàn toàn, trăm phần trăm chết mê chết mệt mày mất rồi. Tao đánh răng và nghĩ về mỗi lần mình bước vào phòng mày và lại thấy thêm một tờ áp phích mới dán trên tường làm tao muốn bổ sọ mày ra để xem trong đó rốt cuộc có cái gì. Tao ăn ngũ cốc và nhớ mày đã nồng nhiệt, và dẻo dai ra sao lúc trên giường. Tao thay đồ và ước gì mày ở đó để tao có thể bước đến và hôn mày mỗi ba mươi giây trôi qua. Mày vui tính và tao yêu mày. Mày đẹp trai và tao cũng yêu mày nốt. Mày khùng điên và tao cũng yêu mày luôn.

Vì mày đã biết yêu được một thời gian rồi, có thể cho người chưa có kinh nghiệm nào là tao chút lời khuyên được không? Ví dụ như là, có cách nào để tao tập trung làm việc không khi trong đầu tao toàn là mày, với dáng người cao gầy và đầy mâu thuẫn, thẫn thờ đó? Tao hỏi nghiêm túc đó. Tao bí câu trả lời rồi.

CHÚC NGỦ NGON TỪ CHỒNG TƯƠNG LAI CỦA MÀY,

Harry Potter

Gửi Harry,

Xem ra đó là tình huống tiến thoái lưỡng nan thật đấy. Với tư cách là người đã biết yêu là gì lâu hơn bản thân muốn thừa nhận, đây là lời khuyên của tao:

a) Mày đã thử đối xử cực kỳ tệ bạc với người mình thích chưa? Cân nhắc việc dẫm lên mặt hắn nhé. Xét về kinh nghiệm, lúc đó tao đã thắng.

b) Thất bại trong việc: mày có thể tảng lờ họ nhiều năm trời và hy vọng rằng trái tim mình sẽ chọn một đối tượng nào đó hợp lý hơn, chỉ để nhận ra rằng tính cách của mình càng ngày càng giống người ta và mắc kẹt như thế mãi mãi?

c) Một lựa chọn khác nữa: uống nửa lít rượu Rum trong khi lén lút ngắm nhìn thằng bạn cùng nhà thẳng như thước kẻ và cực kỳ vạm vỡ tập thể hình, rồi viết một bức thư tình lúc say xỉn cho người mình thích và mày cực kỳ hy vọng người ta sẽ không bao giờ đọc được.

Mấy ý đó giúp gì được mày không?

Nghiêm túc hơn nè: Mày thật sự có ý đó chư?

Của mày,

Draco

Gửi Draco,

Tao ghé qua được không? Tao biết mày nói mình bận, nhưng xin đó, tao có thể qua được không?

Thân ái,

Harry

Nửa tiếng sau cửa nhà Harry có tiếng gõ cửa. Khi anh mở cửa ra, là Draco đứng đó. Hắn trông bối rối và ngập ngừng. Hắn đã đến căn hộ của Harry vài lần, nhưng chỉ để uống với Ron và Hermione.

"Tên đó có hơi điên, phải không?" Ron đã nói thế, sau buổi tối uống rượu đầu tiên. Draco đã độc thoại chẳng khác gì một chương trình hài độc thoại về sự tan rã của Dịch Vụ Y Tế Quốc Gia. Cuộc trò chuyện đó rất vui, khá là căng thẳng, và chẳng hợp lý chút nào.

"Ừ." Harry nói "Khá là, điên."

Đáng mừng là Draco đã chịu gặp Ron và Hermione; ăn trưa ở Hang Sóc, được mời đến nhà Nevllie chơi trò chơi bàn cờ vào buổi tối. Draco rõ ràng là bầm dập khi bị xem là một bí mật. 

Blaise cũng ở nhà Nevllie vào những buổi tối chơi game. Cậu chàng thân thiện và xa cách với Draco.

Dù Harry đã nỗ lực để khiến Draco thoải mái trong thế giới của anh, Draco không có vẻ thích thú gì căn hộ của Harry. Hắn thích gặp mặt ở các quán rượu của Muggle hơn, và dành thời gian với các Slytherin. Harry nghi ngờ đó hẳn là do tác động còn sót lại của Blaise.

"Chào." Draco nói "Thế này được chứ?"

Harry kéo hắn vào trong.

"Chào." Harry nói, anh ép người hôn hắn lên cánh cửa đã đóng. 

"Tao yêu mày."

"Phải rồi, ừ, đó là lý do tao ở đây để thảo luận nè." Draco nói, hôn trượt xuống cổ Harry.

"Tất nhiên rồi." Harry nói "Cảm xúc của tao là ưu tiên hàng đầu mà."

Hai người bị phân tâm một lúc. Đến lúc Draco cất tiếng, thì cả hai đang thở dốc và gần như trần truồng trên sô-pha.

"Chỉ là để hai ta hiểu đúng ý nhau." Hắn nói, chống cả người lên hai cánh tay đang đặt hai bên mặt Harry.

"Là mày không dùng tao để...thử đo kích thước này nọ nhé."

"Mày bất an thế làm gì? Kiểu mấy cái đó từ đâu vậy?"

"Bác sĩ trị liệu của tao bảo bố mẹ đã thao túng tao." Draco nói.

"Ồ." Harry nói, trở nên nghiêm túc "Ừ, okay. Không, tao thật sự háo hức về mày mà."

Mắt Draco dò tìm cả khuôn mặt Harry.

"Chúng ta ổn chứ?" Harry hỏi.

"Thỉnh thoảng tao sực nhớ chúng ta là ai." Draco nói "Và tất cả chuyện này không chắc chắn ra sao."

"Tao cũng vậy." Harry nói.

...

Draco che giấu sự lưỡng lự của mình khỏi Harry lâu nhất có thể, dù hắn biết Harry đã đoán ra. Hắn ngờ rằng Blaise đã bảo anh.

Blaise bắt đầu trở nên thân thiện với Draco khi ở ngoài - dù chỉ ngập ngừng, xa cách. Cậu ta và Etta mua một căn nhà và tổ chức những bữa tiệc xa hoa, và Draco lúc nào cũng được mời. Draco đến vì tò mò về Etta, và hắn nhanh chóng ước gì mình đừng thế. Etta rất đáng yêu. Dù không thông minh như Pansy, nhưng có thể coi là tốt tính. Cô nàng rất phóng khoáng và hiếu khách, và thậm chí còn khiến Draco thấy thoải mái. 

"Cô ta nghe có vẻ tốt với tên đó." Pansy nói, khi Draco kể với ả.

"Cả cô ta và mày đều thế." Draco nói.

"Cũng đâu ngăn tên đó dành thời gian với chúng ta, phải vậy không." Pansy nói, quay mặt đi. Cô ả đã chấm dứt quan hệ với Blaise khi cậu chàng đính hôn.

Khi Blaise đến căn hộ thì khá là ngượng ngùng. Nó làm trái tim Blaise tan nát mỗi lần thấy Pansy, cả hai đều biết rằng bản thân chẳng được thông cảm. Trong lúc đó, việc Blaise vẫn đến mỗi lần Draco gọi có ý nghĩa với hắn lắm. Vẫn kiên nhẫn ngồi trong căn phòng ngủ bé tí của Draco, lắng nghe những lý thuyết của Draco và giúp Draco giải tỏa hết được những điều điên khùng.

Vẫn còn một khúc mắc trong tâm trí Draco là vấn đề hiến nội tạng. Hắn luôn quay tới quay lui với ý nghĩ đó, và dù hắn nhớ Blaise đã từng giải thích trước đây, hắn vẫn thấy mình hoàn toàn không thể lặp lại việc tranh cãi đó.

Có lẽ hắn chỉ đang mệt mỏi - đã không ăn uống đủ chất trong mấy ngày - có lẽ là do việc từ thiện mà hắn nghiên cứu mỗi khi đi làm đã trở thành một loại hình xấu xa xảo quyệt đang giả danh lòng nhân từ -  nhưng một tối khi hắn đang vùi đầu vào màn hình laptop, cho đến khi cái cảm giác nấc nghẹn làm hắn khó lòng mà thở cho được.

Blaise không nghe máy. Dù vậy, cậu ta nhắn tin, ngay lập tức: "Draco - xin lỗi -  đang chiến tranh với Etta - mọi chuyện ổn cả chứ?"

Draco cố giữ hơi nhưng thất bại.

"Ổn." Hắn nhắn lại.

"Nếu có gì đó xảy ra, đừng có gặp Theo và Pansy." Blaise nhắn "Nói với Harry ấy."

Draco kiềm chế cái ý định đó một hồi, nhưng khi hắn nghĩ đến đôi bàn tay ấm áp của Harry, cánh tay mạnh mẽ, cái cách anh nhẹ nhàng nói tên Draco. Draco không gọi. Hắn chỉ đến căn hộ của Harry.

"Chào!" Harry hào hứng nói, khi anh mở cửa. Rồi, "Chết tiệt, đã có gì xảy ra à?"

"Nếu tao tự tử và hiến cơ thể mình cho khoa học có thể tao sẽ cứu được mười mạng người." Draco nói.

Harry há hốc nhìn hắn trong một giây, rồi cười phá lên. Anh cười phá lên.

"Ôi, mày đáng yêu thế. Để tao gọi Hermione."

"Sự đúng đắn về đạo đức của một hành động phụ thuộc vào những hậu quả của nó." Draco nói, theo sau anh vào nhà.

"Chờ chút." Harry nói, đang nghiêng đầu bên lò sưởi. "Mày quá thông minh so với tao rồi. Tao yêu mày."

Draco cố bám theo câu nói đó, Tao yêu mày, nhưng hắn vẫn cứ suy nghĩ, chỉ suy nghĩ thôi, trong những vòng luân hồi bất hạnh đầy tồi tệ, lý trí. Harry kêu hắn ngồi xuống ghế bành và đưa hắn một ly nước lọc.

"Mày có muốn thỉnh thoảng bay cùng nhau không?" Anh hỏi.

"Gì." Draco nói.

"Ron và Ginny và tao thỉnh thoảng bay vòng quanh Hang Sóc. Mày nên đến." 

Draco không thể tập trung.

"Ờ, okay." Hắn nói.

"Thứ bảy." Harry nói "Thứ bảy này mày đến đi."

"Okay." Draco nói, và có lẽ Harry biết hắn đang làm gì, vì cái cảm giác nhoi nhói, căng phồng trong lồng ngực có vẻ đã xẹp xuống được đôi chút bởi sự phân tán tập trung.

Hermione đến bằng bột Floo. Draco và Hermione đã trò chuyện khá tốt, vào mỗi lần cả hai gặp nhau kể từ hồi Draco hẹn hò với Harry, nhưng đó là do Draco đã luôn hành xử tốt đẹp. Hắn luôn nhận thức rõ mình tả tơi ra sao, hoàn toàn không có khả năng được đồng thuận thế nào.

"Tao nên cảnh báo mày." Hắn nói "Tao không có hữu dụng lắm đâu, giờ ấy."

"Vậy nói tôi nghe đi." Cô nói.

Harry bò vào ghế bành đằng sau Draco, dựa ngực vào lưng hắn, chân anh bao trọn thắt lưng hắn. Thỉnh thoảng, anh hôn lên cổ Draco. Hermione, trong khi đó, lắng nghe lời giải thích dài dòng của Draco với cái nhìn chăm chú trên mặt cô nàng, đôi mắt tinh thông chu đáo và nghiêm túc.

"...Vậy nên... " Draco nói, sau mười lăm phút, vì hắn nhận ra mình đang lặp đi lặp lại một chủ đề.

"Vậy nên mày thấy đấy, đó là - tao biết, nghe có vẻ điên, nhưng tao không hiểu sao - tao không thể - và mày biết đó, tao chưa từng có thành tích nổi trội trong việc ra quyết định đúng đắn-"

Hermione gật đầu.

"Cậu có biết nhà triết học Emmanuel Kant không?" Cô nàng hỏi. Harry cười to.

"Sao vậy?" Hermione hỏi, thấy xấu hổ.

"Không, xin lỗi, nói tiếp đi."

Hermione khụt khịt.

"Kant nói rằng - để đơn giản hóa - mỗi cá nhân là kết thúc của chính họ." Cô nói "Giá trị của họ là vô điều kiện. Chúng chẳng phụ thuộc vào bất cứ thứ gì khác. Cậu không thể dùng một người như trung gian của kết thúc, bởi vì một người chính là kết thúc rồi." 

Draco nhìn cô chằm chằm. Giọng cô điềm tĩnh, và hắn hiểu điều đó. Nó nghe hợp lý với hắn. Hắn có thể cảm thấy tâm trí mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net