Chương 9: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook's POV

"Rose?" tôi gọi cô lần thứ n.

Tôi gõ lên cửa phòng cô lần nữa, "Cô vẫn chưa ăn sáng, cô bỏ làm và giờ đừng nói là cô nhịn ăn trưa luôn đấy." tôi nói từ ngoài cửa. Không có tiếng động gì bên trong và tôi bắt đầu cảm thấy sợ.

"Rose?" tôi gọi lần nữa.

Tôi thở dài, rồi rời đi. Khi đó, tôi nhận được tin nhắn của Jimin hyung. Bọn họ đang tập trung nhà anh ấy và họ muốn tôi tới, tôi có nên để Rose lại một mình không? Liệu cô có ổn không? Cô chưa ăn gì từ sáng và tôi không biết cô như thế nào từ tối hôm qua.

"Rose, tôi ra ngoài đây. Nhớ ăn trưa, nghe chưa?" tôi nói, nhưng vẫn không trả lời.

"Tôi đi đây..." tôi nói, hướng tới cửa chính.

Kẽo kẹt...

"J-Jungkook... Đ-đừng đi..." cô lẩm bẩm, nhìn lén từ sau cửa.

Tôi nhìn cô. Cô là một mớ hỗn độn và tôi không thích phải nhìn cô như thế này. "Tôi sẽ không đi nếu cô tắm rửa và ăn trưa." tôi nói, mỉm cười với cô. Cô gật đầu và đóng cửa lại. Tôi mở điện thoại ra và nhắn với Jimin hyung là tôi sẽ không đến. Tôi vào bếp và chuẩn bị bữa trưa tôi đặt từ một nhà hàng gần đây. Vài phút sau, Rose đi vào bếp và ngồi xuống bàn ăn. Cô nhìn sảng khoái hơn, ít nhất không tệ như lúc trước.

"Đây, ăn cái này đi..." tôi nói, để đĩa xuống trước mặt cô.

"Cảm ơn anh, Jungkook." cô lẩm bẩm, bắt đầu ăn bữa trưa của mình.

Tôi nhìn cô ăn, không có hứng thứ làm việc gì khác. Cô tập trung vào đồ ăn của mình và ăn hết chỉ trong vào phút. Tôi bật cười với cô, "Cô chắc là phải đói lắm." tôi định lấy đĩa nhưng Rose lắc đầu. Rose nở một nụ cười nhỏ trước khi rửa đĩa của mình. Tôi đứng dậy, đứng cạnh cô và nói, "Rose, cô cần nói cho tôi về chuyện xảy ra hôm qua."

Cô nhìn tôi bằng đôi mắt sưng húp, "K-không, anh không cần biết đâu, Jungkook... Tôi ổn mà."

Tôi im lặng nhìn cô, rồi cô từ từ quay đầu đi, tôi thở dài, "Được rồi... Tôi nghĩ là cô chưa sẵn sàng. Nhưng tôi sẽ ở trong phòng khách nếu cô muốn nói chuyện, được chứ?" tôi nói, vỗ vai cô và đi ra phòng khách.

---

Rose's POV

Tôi ra phòng khách, nhìn chằm chằm vào Jungkook và anh ấy nhìn tôi. Tôi đứng im, nhưng anh ấy vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ám hiệu tôi ngồi cạnh anh. Vài giây sau, tôi ngồi xuống cạnh anh, cúi đầu thật thấp. Tôi không biết vì sao, nhưng tôi nghĩ anh nói đúng. Tôi cần nói với anh về chuyện xảy ra hôm qua.

"Cô có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." Jungkook nói với tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng của mình.

Tôi nhìn anh, "Uh... Thật ra..." tôi thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Thật ra..." anh lặp lại, đợi tôi nói tiếp câu.

"Thật ra tôi không phải bạn gái cũ của Yugyeom..." tôi nói. Đúng vậy, tôi nên bắt đầu từ đây.

Jungkook nhíu mày, "Hả? Cô đùa tôi hả?"

Tôi lắc đầu, "Không. Tôi không phải bạn gái cũ của cậu ấy, mà là tôi vẫn là bạn gái của cậu ấy..."

"Ấy, ấy, từ từ. Rose, tôi không hiểu gì cả..." Jungkook nói.

Tôi thở dài, "Tôi vẫn là bạn gái cậu ấy, đó là bởi vì chúng tôi chưa chính thức nói chúng tôi đã chia tay... Nó chỉ là tôi, chạy đi bởi cậu ấy-" tôi dừng, không chắc chắn về việc kể cho Jungkook tất cả.

"Bởi cậu ấy làm gì cơ? Nói với tôi đi, Rose." Jungkook nắm lấy khuỷu tay tôi, làm tôi do dự.

"Bởicậuấyđãđánhtôi." tôi nói trong một hơi.

Lần này Jungkook nhìn căng thẳng, "Tôi nghe thấy đánh à?" anh hỏi tôi, ánh mắt nghiêm túc.

Chậm chạp, tôi gật đầu, "Cậu ấy là một người ác dâm, Jungkook..." tôi thì thầm.

(*Người ác dâm: người hưởng thụ những hành động liên quan đến tình dục bao gồm cảnh nô lệ và sự trừng phạt về thể xác hoặc việc nhục nhã.)

"Và... Cô là nạn nhân?" anh trầm thấp hỏi. Tôi yếu ớt gật đầu.

"Cậu ấy... đã làm bao nhiêu lần?" anh hỏi.

"M-một lần." tôi trả lời, cảm thấy nhục nhã đến tận xương tủy.

"Hãy thành thật với tôi." Jungkook nghiêm nghị nói.

"Chỉ một lần thôi, Jungkook. Tôi đã chạy đi khi tôi có cơ hội..." tôi nói.

Jungkook nhìn tôi, "Cậu ấy đã làm những gì rồi?" tôi nhìn anh không thể tin nổi. Anh ấy thật sự muốn biết điều đó sao?

"Aish, tôi xin lỗi... Tôi... Tôi xin lỗi." Jungkook nói với tôi, đứng lên bất cẩn. Giây sau, anh rời phòng khách. Tôi thở dài và biết chuyện sẽ như thế này. Anh chắc cảm thấy kinh tởm với tôi. Bàn tay dơ bẩn của Yugyeom đã chạm tôi và làm thương tôi. Jungkook nghĩ rằng chỉ có mình anh mới cảm thấy kinh tởm? Tôi cũng cảm thấy kinh tởm với chính mình khi nhớ lại nó.

Và đó là một sự thật đáng buồn.

---

Jungkook's POV

Tôi vào phòng, để Rose một mình ở ngoài phòng khách.

Tôi không thể tin được.

Cái ý nghĩ rằng Yugyeom đã chạm vào Rose khiến tôi không thoải mái. Vào một lúc, tôi tức giận. Đương nhiên, Jungkook... Họ là người yêu của nhau, đương nhiên, cậu ấy đã chạm vào cô... Nhưng, nghe Rose nói cậu ấy đã làm chuyện đó với Rose dù chỉ một lần và cả việc cậu ấy là một ác dâm, tôi không thể tiếp nhận được việc này.

"Ah, tại sao mình lại như thế này?" tôi than với chính mình.

Beep!

Một tin nhắn được gửi đến. Tôi kiểm tra điện thoại và nó là tin nhắn từ Yugyeom. Yugyeom muôn năm. Tôi mở tin nhắn và cậu ấy bảo tôi đến nhà Jimin hyung. Không, không, Yugyeom... Tôi không thể gặp ông sau khi nghe việc đó từ Rose. Ông đã làm thương cô ấy.

Aish, nhưng nghiêm túc đấy... Tại sao mình lại như thế này?

Đó là bởi vì mình thất vọng với thái độ của Yugyeom?

Bởi mình xấu hổ khi có một người bạn như cậu ấy?

Hoặc có thể, bởi... Mình không thích việc Yugyeom đã chạm vào Rose?

Liệu mình có đang... ghen?

"Jungkook?" Rose gõ cửa phòng tôi.

Tôi thở dài, ra cửa. Khi tôi mở cửa, một thân hình nhỏ bé bất chợt ôm tôi. Đó là Rose. Tôi cảm thấy bồn chồn, với tay giơ lên, không biết phải làm gì. Mình có nên ôm cô ấy không? Hay gì?

Rose thả tôi ra, nở một nụ cười nhỏ khiến tim tôi tan chảy.

"Tôi quyết định rồi." cô nói.

Tôi nhìn cô, hoang mang, "Là sao?"

"Tôi sẽ chuyển về căn hộ cũ của mình." Rose nói và nhìn vào mắt tôi.

Đợi một chút... Chuyển đi?!

Trước khi tôi có thể hỏi, cô nói thêm, "Tôi nghĩ tôi sẽ gây rắc rối cho anh nếu tôi tiếp tục ở căn hộ này, Jungkook. Tôi xin lỗi vì chưa dạy anh nấu ăn. Nhưng tôi hứa là anh có thể luôn gặp tôi ở nhà hàng của chị Jisoo. Cảm ơn vì đã làm tôi vui, đối tốt với tôi. Anh đã biết Yugyeom đã làm điều tồi tệ với tôi, nhưng dù sao anh cũng là bạn cậu ấy. Tôi mong là tôi không phá hủy tình bạn giữa hai người. Thế nên, tôi sẽ chuyển đi trong hai ngày. Và sau đó, chúng ta có thể sống tiếp cuộc đời của mình!" cô cười một nụ cười thật tươi.

Nhưng tại sao tôi lại thấy đau khi nhìn nụ cười của cô?

"Rose..." tôi thử nói.

"Omo, tôi nên đi sắp xếp quần áo và đồ dùng của mình." Rose không để tôi nói, cô nở một nụ cười tươi và rời đi. Lần này, tôi không thể chịu được nữa. Tôi đuổi theo cô, nắm lấy cổ tay cô và xoay người cô lại về phía tôi.

"Jungkook, tại sao?" cô hỏi tôi.

"Cô không thể đi." tôi trả lời.

"Vì sao? Không có lý do nào tôi nên ở đây cả." Rose đáp lại.

"Nhưng tôi mới chỉ chuyển vào mấy tuần thôi." tôi cố gắng nghĩ ra một lý do. Một lý do ngớ ngẩn.

Cô bật cười nhưng giờ không phải là lúc, "Không sao đâu, đúng không? Hơn nữa, tôi là người lớn rồi, tôi cũng có tiền chứ, tôi có thể chuyển vào căn hộ khác bất cứ lúc nào hoặc bất cứ đâu tôi muốn. Anh cũng có thể mà, đúng không?" tôi biết cô muốn nói đến cái gì nhưng đây không phải thứ tôi muốn nghe.

"N-nhưng, chúng ta là bạn... Nhỡ đâu Y-Yugyeom-"

"Ssh, đúng vậy, chúng ta là bạn. Về Yugyeom... Tôi sẽ cố tránh cậu ấy nhiều nhất có thể! Đừng lo! Miễn là anh không nói cho cậu ấy căn hộ của tôi ở đâu." Rose đánh nhẹ vào tay tôi trong khi cười.

Rose... Tại sao cô lại như vậy?

"Vậy, tôi sẽ đi soạn đồ, được không?" Rose nói.

Tôi vẫn nhìn cô với gương mặt không biểu cảm. Đây đúng là một sự thay đổi đột ngột đối với tôi. Và tôi chưa sẵn sàng. Rose, giờ tôi thấy giận cô rồi. Sao cô dám bỏ tôi một mình? Cô nghĩ rằng tôi có thể cô chuyển đi không có tôi bên cạnh để bảo vệ cô sao?

"Ừm, Jungkook?" cô gọi tên tôi.

"H-hả?" tôi quay về hiện thực.

"Tay tôi..." cô chỉ vào cổ tay tôi đang giữ chặt.

"Xin lỗi." tôi thả ra.

Rose cười với tôi, vẫy tay và nói, "Ngủ ngon, ngài Jeon."

Và tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn...



Lâu rồi chưa đăng chap có ai nhớ tui hông...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net