Chương 4: Rời khỏi Kinh thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàng là người mà ngươi có thể chạm sao?" Thanh âm lạnh như băng, mang theo sự lạnh lùng không thể che giấu, hoàn toàn không chút cảm xúc, tựa như sự lạnh lẽo đó có thể đông cứng xương cốt khiến Ẩm Tư Đạt tái mét mặt mày, chân mềm nhũn ra, bủn rủn đứng không vững.

Ẩm Tư Đạt run lẩy bẩy, thanh âm run rẫy còn đâu vẻ nhuốm đầy mùi dâm dục lúc trước, sợ sệt nhìn nam nhân hắc y đứng trước mặt mình.

"Tuyệt, Tuyệt Vương, ngài, ngài tha cho ta, ta, ta..." Hắn thật sự không biết nữ nhân này là nữ nhân của Tuyệt Vương a! Nếu biết cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám chạm vào, thể loại thành viên hoàng thất tai to mặt lớn thế này hắn không dám đụng vào, cũng không có chút lá gan nào đụng vào.

Nhan Du kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt mình, môi hồng nhẹ cong, có chút bất ngờ hỏi: "Ngươi thế nào lại ở đây?"

Đến lúc này Dạ Tuyệt mới quay qua nhìn nàng, do đứng ở hướng ngược sáng với nàng nên khi quay qua nhìn thì hắn chỉ thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của nàng cùng với tà váy trắng loáng thoáng bay, nghe được trong giọng nói nàng có chút bất ngờ, Dạ Tuyệt mắt lạnh liếc Ẩm Tư Đạt ý muốn cảnh cáo xong sau đó bỏ tay hắn ra, cất bước đi về phía nàng, bất đắc dĩ trả lời.

"Muội xem muội đã đồng ý với ta thế mà lại qua cầu rút ván."

Cứ tưởng tượng thử xem, một nam nhân trưởng thành, tuấn mỹ vô cùng nhưng lời nói nói ra lại như một oán phụ, thật sự là khiến Nhan Du muốn nổi da gà, nàng cố gắng kiềm lại cảm xúc muốn đánh nam nhân trước mặt, giọng nói hơi pha lẫn mệt mỏi.

"Hoàng cung không thích hợp."

Ý vô cùng rõ ràng, hoàng cung không phải là chỗ nàng nên bước vào.

Dạ Tuyệt hơi nghiền ngẫm, nhìn đôi mắt xanh lam long lanh nhưng tĩnh lặng như mặt hồ, cố ngăn chặn cảm giác rung động sâu trong lòng, lát sau hắn mới nhẹ giọng cười, vô cùng tự nhiên nói.

"Như vậy muội liền về vương phủ, ta vào cung một lát rồi chốc lại về." Nói rồi ngay lập tức tháo ra ngọc bội đeo bên hông nhét vào tay nàng, để mặc cho nàng ngẩn ngơ, thanh âm nhàn nhạt, quyến rũ của nam nhân theo gió phiêu tán đến khiến Nhan Du không nhịn được chậm rãi cong khoé môi.

"Nếu không biết đường thì muội đừng ngại hỏi người dân nhé, A Du..."

Nhìn ngọc bội bóng loáng trong tay, nhìn qua liền biết giá trị không nhỏ, Nhan Du hơi nhíu mày, làm sao hắn có thể tin tưởng giao cho nàng một đồ vật quý giá như vậy chứ, đưa mắt lên nhìn về thân ảnh hắc y đang dần đi xa, dường như Nhan Du cảm nhận được trái tim vốn tĩnh lặng như mặt hồ yên ả của nàng hơn mười tám năm dần dần xao động.

Vô thức đưa tay lên ngực trái, cảm nhận được nhịp tim bình ổn đang đập nhưng nàng biết, sâu bên trong chắc chắn đã xuất hiện một tia dao động, dù nhỏ hay lớn nhưng tâm của nàng đã thật sự dao động...

.....

Khoảng nửa canh giờ sau Nhan Du mới đứng trước cổng Tuyệt vương phủ, may mắn là từ nhỏ luôn phải tự làm những chuyện nhỏ, sau chuyển đến lớn nếu không Nhan Du cũng thật nghĩ rằng nàng thật không có đủ sức để đi xuyên suốt nửa canh giờ đến Tuyệt vương phủ.

Lóng ngóng nhìn nhìn, bước về phía một thị vệ đứng trước cửa vương phủ, Nhan Du thật thản nhiên dùng ngón tay chọc chọc vào vai thị vệ, giọng nói nhẹ nhàng như mây bay, trong trẻo như tiếng suối.

"Cho ta hỏi..."

Nàng còn chưa kịp nói hết thì hắn đã quay đầu lại, nhìn nàng bằng cặp mắt hung ác, pha lẫn sự lạnh lùng nhưng lại thoáng đễnh nhìn thấy ngọc bội quen thuộc nàng cầm trên tay, trong mắt hiện lên một tia thất kinh rồi vội vội vàng vàng xem xét nhìn nữ nhân trước mắt.

Mắt phượng long lanh, mày ngài như hoạ, da trắng như tuyết,...

Thật sự là mỹ nhân cười một tiếng nghiêng thành, cười tiếng nữa liền nghiêng nước, nhưng dường như vương gia của bọn hắn cũng đâu phải là người có hứng thú với mỹ sắc.

Thế nhưng nữ tử trước mắt có thể được vương gia đưa cho ngọc bội thân phận quan trọng này tuyệt đối thân phận không bình thường, cũng như nói, nàng ta khẳng định chiếm một phần quan trọng trong lòng của vương gia, người như vậy, bọn hắn phải tận tuỵ tiếp đón, nếu không vương gia mà biết hắn đem nhữ tử này doạ sợ chạy mất liền khẳng định phạt hắn...

Nghĩ như vậy, thái độ của tên thị vệ liền quay ngoắt sang một trăm tám mươi độ, vẻ mặt niềm nở tươi cười chào đón Nhan Du, khiến nàng thật sự muốn nở nụ cười nhưng lại cảm thấy đương như không thích hợp nên đành nén lại.

"Vị tiểu thư này, xin thứ lỗi vì thất thố vừa nãy..."

"Thật ra cũng không có gì, ngươi đừng tự trách, ta chỉ là muốn trả lại đồ cho vương gia của các ngươi." Lời nói của tên thị vệ chưa kịp dứt thì đã bị một thanh âm nhàn nhạt khác cắt đứt.

Dứt lời, Nhan Du liền đem ngọc bội cầm trên tay đưa vào tay tên thị vệ, sau đó mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của tên thị vệ, nàng thản nhiên quay đầu bước về một hướng khác, ừm, Kinh thành cũng không thích hợp với nàng, nơi này quá ồn ào, nàng nghĩ bản thân mình nên rời khỏi đây liền tốt nhất.

Cứ nghĩ như vậy, Nhan Du liền dựa theo trí nhớ của mình đi về hướng cổng thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net