(63): Giấc mộng đánh lừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Thần Hi tỉnh dậy thì là chiều chủ nhật. Cái đầu của anh vẫn đang ong lên phản hồi kịch liệt về chuyện say xỉn vừa rồi. Ngoài ra bản thân anh cảm thấy rất nhẹ nhõm và sảng khoái. Tay anh với với qua bên giường, lục tìm cơ thể nhỏ bé bên cạnh.

Không có! Chỉ là một mảng trống.

Thần Hi giật mình bật dậy khỏi giường. Lam Tịch Dương đâu? Quần áo cô đâu? Chẳng nhẽ đêm vừa rồi chỉ là một giấc mơ?!

Cố Thần Hi vò đầu, chống chọi lại cái đầu nặng như đá đổ, đi đi lại lại trong nhà. Không đúng! Nhà anh bỗng dưng gọn gàng sạch sẽ như vậy. Chắc chắn là có người đến qua. Đồ đạc của Tịch Dương cũng không thấy nữa. Chắc chắn cô có đến mà...!

Cảm giác đó chân thực như vậy, không thể nào là giấc mơ được.

Vào đúng lúc này thì Gia Hào gọi điện tới.

"Êy, cậu sao rồi? Đã tỉnh rượu chưa? Tại sao gọi cậu mấy ngày nay đều không chịu nghe máy vậy?".

"Tôi... chỉ vừa mới tỉnh...".

Gia Hào ở đầu dây bên kia không ngừng nạt nộ.

"Cậu nói xem, cậu có phải bị điên hay không? Uống nhiều như thế lỡ xảy ra chuyện gì. Nhà họ Cố các người mà đến tìm tụi tôi, thì tụi tôi biết phải sống sao đây chứ?".

Tâm trí của Cố Thần Hi không đặt ở chuyện này.

"Gia Hào... Tối hôm đó là cậu và Á Văn đưa tôi về căn hộ có phải không?".

"Đúng! Chứ còn gì nữa! Bọn tôi đã đưa cậu vào cầu thang máy, đem lên tận nhà luôn đó!".

Thần Hi ngẫm nghĩ. Đoạn này thì không phải mơ, rõ ràng anh nhớ chính xác như vậy mà?!

"Vậy lúc đó cậu và Á Văn đưa tôi vào nhà, có phát giác ra trong nhà có ai không?".

Gia Hào ngẫm nghĩ.

"Không. Nhà cậu tối om như mực, làm gì có ai đâu chứ..." - Nhưng sau một lúc thì Gia Hào thấy có hơi bất ổn - "Bộ có ai ở trong nhà cậu đêm đó hả?".

"Không biết...".

Nhưng tại sao nhà anh sạch thế này? Chỉ có thể là Tịch Dương... Không thể nhầm được. Cô chắc chắn đã qua đây, chỉ không biết là cô đã có ở lại đêm qua không. Cố Thần Hi cố nhớ lại, nhưng anh không tài nào nhớ ra được tại sao cô lại ở nhà anh đêm đó. Điều này quá bất hợp lý.

"Vậy lúc cậu và Á Văn đến nhà tôi, có thấy nhà tôi bừa bộn không? Hay gọn gàng ngăn nắp? Các cậu có đá trúng chai rượu nào không?" - Thần Hi liên tục hỏi.

Anh chỉ muốn xác thực một chuyện là đoạn ký ức kia rốt cuộc là thật hay là mơ. Bởi vì cảm giác thì vẫn còn ở nguyên đây, nhưng ký ức thì lại rất mơ hồ. Cảm giác sót lại khó tả như vô thực vậy... Vẫn còn rất đê mê.

"Không có. Lúc tớ và Á Văn vào trong thì đâu có đá trúng chai rượu nào đâu. Nhà cậu rất sạch..." - Nói một hồi Gia Hào cũng thấy hồ đồ - "Không phải lúc nào cũng vậy à?".

Cố Thần Hi ngồi phịch xuống sàn. Vậy có thể là Tịch Dương đã đến đây trước khi anh về tới nhà. Đoạn ký ức còn lại chỉ là mơ mà thôi. Trong lòng anh bỗng dấy lên một cỗ mất mát không sao tả nổi.

"Thôi được rồi, tôi biết rồi!".

Thần Hi nhanh chóng cúp máy.

--------------------------------------------------------------

Tịch Dương vẫn còn chưa hết vật vã với những di chứng Cố Thần Hi để lại từ ngày hôm đó. Hơn nữa, cô càng nghĩ càng không biết phải đối mặt với anh ra sao sau chuyện vừa rồi. Bọn họ chỉ vừa chia tay và tạm quên đi nhau một thời gian.

Hồi Tết cô đã quyết liệt như vậy, mà bây giờ... chẳng nhẽ bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ bể ư?

[Xuống dưới ký túc xá đi. Anh có việc muốn gặp em!]

Quả nhiên...

Sáng hôm đó, Tịch Dương vội vã rời đi như vậy là ho vọng sau khi Cố Thần Hi tỉnh rượu sẽ không còn nhớ được gì cả. Dù sao thì tối hôm đó anh cũng say mèm.

Cứ coi như chuyện tối hôm đó chưa từng xảy ra, bọn họ liền sẽ được yên ổn.

Tịch Dương trễ nãi rê từng bước một xuống dưới ký túc xá. Cố Thần Hi đã đứng sẵn đó để chờ cô. Hai tay anh khoanh ở trước ngực. Đôi giày tây đen sáng bóng không ngừng nhịp xuống đất, có vẻ rất mất kiên nhẫn.

Cô dùng điệu bộ vững vàng nhất để bước tới trước mặt anh.

"Có chuyện gì vậy ạ?".

"Có chuyện gì?! Em còn hỏi tôi có chuyện gì sao? Đêm hôm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?".

Tịch Dương bỗng chốc im bặt. Cô không muốn quá nhanh chóng thừa nhận chuyện này, dẫu sao cũng đã dày công che giấu như thế.

Cố Thần Hi liếc mắt nhìn cô, còn cô né tránh không nói năng gì. Ánh mắt anh vẫn oán hận và hung dữ như trước đây.

"Ai cho em tự tiện vào nhà tôi? Cho dù mật khẩu chưa đổi. Ai cho em tự tiện xông vào nhà tôi mà chưa được sự cho phép nào như thế? Đồ đạc của tôi lỡ như mất, em có chịu trách nhiệm được không?".

Tịch Dương vẫn tỏ ra ngơ ngác, làm như không có chuyện gì. Nếu không do chính miệng Cố Thần Hi thừa nhận trước, cô tuyệt đối sẽ không chịu nhận. Đau ngắn còn hơn đau dài.

Chuyện chia tay lần này, cô nhất định sẽ làm cho bằng được.

"Thì do em có nhắn tin, nhưng không thấy anh trả lời mà... Em đang cần dùng máy tính gấp".

Cố Thần Hi chằm chằm nhìn cô, như đang muốn moi tim cô ra để nhìn cho rõ vậy.

"Đêm đó... mấy giờ em về?".

Tịch Dương nghe vậy, liền biết chắc là anh không nhớ gì rồi. Trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Em sang nhà anh lấy laptop, thu dọn quần áo, sẵn dọn dẹp giúp anh một chút rồi về thôi chứ có chuyện gì đâu!".

Một câu nói của Tịch Dương đã phủ nhận hết mọi liên quan.

Cố Thần Hi chau mày, chưa dám tin. Hông anh bây giờ vẫn còn nhức. Trên giường không có một dấu vết...

"Thật là chỉ có vậy thôi?".

Cô nuốt khan, kiên cường nói.

"Thật mà, chứ anh còn nghĩ có chuyện gì nữa?".

Cố Thần Hi nhớ loáng thoáng trong giấc mơ, anh còn đã quỳ xuống khóc lóc níu kéo cô. Nếu chuyện này xảy ra thật thì... Anh thật sự rất mất mặt.

Làm sao anh có thể làm ra loại chuyện đó được cơ chứ?

"Được rồi. Chỉ vậy thôi. Về đi!".

"Ừm, em biết rồi...".

Tịch Dương trống rỗng dõi theo bóng lưng của Cố Thần Hi rời khỏi. Lần này khác với những lần trước.

Cố Thần Hi không hề níu kéo cô nữa. Không hiểu sao mà trực giác của Tịch Dương mách bảo, có lẽ, bọn họ sẽ thực sự mất nhau kể từ đây. Ngay cả khi quay xe, Cố Thần Hi cũng không hề ngoái đầu lại nhìn.

Tịch Dương thở dài.

Đây thực sự là điều cô mong muốn ư?

Cuộc sống tiếp diễn như một guồng quay hối hả. Tịch Dương mua một quyển lịch, đánh dấu số ngày bọn họ rời xa nhau. Mỗi một vết gạch là một nỗ lực lớn của cô để không nhắn cho anh, không gọi cho anh, hỏi anh xem thế nào rồi.

Người ta nói, tình yêu giống như liều thuốc phiện. Khi bắt đầu cai sẽ rất khó khăn, lâu dần rồi thì sẽ dễ dàng hơn.

Có lẽ trước đây Tịch Dương vẫn còn có thể nhởn nhơ như vậy, vì cô vẫn biết, Cố Thần Hi còn nhớ nhung và yêu cô. Cho đến khi nhìn thấy thái độ lạnh nhạt đó của Cố Thần Hi, cô biết chắc anh đã quyết tâm rồi.

Tịch Dương vẫn học hành, ăn uống điều độ, làm như không hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ là có nhiều lúc ủ rũ hay thẩn thờ hơn lúc trước. Nếu nhớ Cố Thần Hi quá thì cô lại mở mấy con game cũ ra chơi để giết thời gian. Học kỳ này của cô thành tích khả quan hơn học kỳ trước. Ít nhất chưa có môn nào rớt.

"Hè này, các cậu có định về nhà không? Hay đều ở lại ký túc xá cả?" - Thuần Nhi hỏi - "Hơn nữa, các cậu có định đi đâu chơi không?".

Lại nhớ đến lần đầu tiên và duy nhất Tịch Dương ra ngoài chơi là đi Linh Sóc, đụng trúng Cố Thần Hi. Tâm trạng xuống dốc khiến cô chẳng muốn đi đâu cả.

"Các cậu cứ việc đi đi. Tớ chắc sẽ chỉ ở lại ký túc xá thôi".

Lam Bách vẫn còn ở nhà. Nếu bây giờ mà gặp lại Tịch Dương, Lam Bách chắc chắn sẽ lôi 7749 câu hỏi về Cố Thần Hi ra tra khảo cô đến cùng. Dám cá là với tình hình hiện tại, hai bọn họ mà gặp nhau chỉ có nước đánh đến sứt đầu mẻ trán mà thôi.

"Ê, mà chia tay với Cố Thần Hi rồi, cậu thật sự không định tiến tới với Hoàng Túc Trạch à?" - Hiểu Thi băn khoăn - "Hoàng Túc Trạch tốt vậy, người ta còn theo đuổi cậu biết bao lâu rồi ấy".

"Nếu tớ mà thích anh ấy thật thì tớ đâu cần phải chờ Cố Thần Hi xuất hiện, chia tay xong rồi mới nhận ra là tớ thích anh ấy?!".

"Thế cậu định thủ tiết thờ Cố Thần Hi cả đời ư?".

Tịch Dương ngán ngẩm lắc đầu.

"Không phải vậy. Tớ chỉ cảm thấy... Bản thân mình không yêu ai nữa thì có lẽ sẽ tốt hơn".

Nếu bản thân cô không thể kết hôn với bọn họ, thì yêu đương làm gì? Nếu đích đến cuối cùng của tình yêu không phải là hôn nhân thì chẳng lẽ yêu đương để chia tay ư?

Vậy thì quá đau tim rồi. Tịch Dương thà ở vậy đến cuối đời...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net