30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ơ.... Sao con....?

Sahi giận dữ đến nỗi chẳng cần biết bố mình có tổn thương hay không. Tôi tuy choáng váng, cũng muốn ngăn anh lại, nhưng không kịp. Bố anh và mẹ tôi khiến bao nhiêu thứ sụp đổ trong cả hai chúng tôi, vỡ vụn không thương tiếc.

-Khi tìm hiểu một người phụ nữ, ngoài nhan sắc ra bố không có nhu cầu biết thêm gì à?

-Con nói vậy là sao?

-Cũng không cần biết quá khứ của người ấy à?

-........

-Một người phụ nữ phản bội chồng con. Lại còn sinh ra con rơi rồi làm khổ con cái.

-........

-Một người phụ nữ bán con mình để vay tiền thiên hạ rồi thoải mái tiêu xài. Bỏ mặc con ruột mình chạy theo hạnh phúc riêng.

-........

-Cướp đoạt tài sản của người khác mà không thấy xấu hổ. Sống bất nhân tính vô lương tâm.

-Hikun! Con nói gì thế?

-À không. Loại người này thì không thể gọi là phụ nữ được. Cô ta còn không xứng đáng được gọi là người thì đúng hơn. Con cũng chả hiểu nổi tại sao người con thương yêu lại được sinh ra bởi cái thể thống này! Bố có biết con gái cô Liên là ai không? Không khéo bố sẽ bất ngờ lắm đấy.

-Em còn có con gái à?

-Vâng. Đấy, con bé cũng đến đây thây. Em định giới thiệu nó cho anh chiều nay.



Mẹ chỉ tay về phía tôi. Tôi cười nhạt. Nhảm nhí. Vớ vẩn. Mẹ tôi không hề và chưa từng phút nào cảm thấy có lỗi với con mình sau mọi chuyện mẹ đã làm ra.


-Chứ không phải định dối trá đến phút cuối cùng ư?

-Asahi ơi, hình như hôm nay con uống rượu.

-Con không uống, cũng chẳng say gì hết. Bố muốn kiểm chứng thì tự bố làm đi. Con về. Mình đi thôi, Nhím.

Sahi kéo tay tôi đi ra cửa, nhưng điều anh chẳng ngờ tới là tôi lại giật phắt ra, làm anh trợn trừng mắt. Xem chừng sắp mất hết kiên nhẫn. Tôi ngoái lại, lạnh lùng đến trước mặt mẹ tôi.

-Mẹ đưa giấy tờ cho con để con về.


Tất cả mọi chuyện diễn ra trong vòng chưa đến mười lăm phút. Mọi hạnh phúc ảo tưởng của cả bốn người khi nãy cũng tan theo nước mắt, chua xót và thù hận. Sahi đợi tôi ở cổng, tôi bước lên xe về cùng anh, không nói một câu nào. Sahi đèo tôi đến tận cửa nhà trong im lặng, giữa ngàn vạn tiếng ầm ĩ của thành phố lúc tan tầm.


Tôi vốn không tin vào sự sắp đặt của số phận, càng không tin vào những câu chuyện hoang đường. Vậy mà giờ đây lại không có cách nào chối bỏ khi mình trở thành nhân vật chính trong câu chuyện hoang đường tưởng chỉ có trên phim ấy.




Tối đó, tôi chỉ biết ụp mặt xuống giường, khóc ướt đẫm chăn ga gối đệm. Đến nỗi con Vân thấy còn phát hoảng, lay tôi qua lại hỏi bằng được bị làm sao, nhưng tôi nhất định không trả lời. Tôi đến nhà Sahi, nói lời chia tay vào ngày hôm sau. Phải ngậm đắng nuốt cay thốt ra những lời xát muối vào chính trái tim mình lẫn người mình yêu, tôi không cảm thấy dễ chịu chút nào hết. Máu trong ruột gan xối ngược chảy xuôi, đau đớn đến từng tế bào.


-Tại sao chúng ta lại phải làm thế? Anh không hiểu, rốt cuộc là tại sao?

-Nếu như mẹ em lấy bố của Sahi thì em với Sahi chẳng hoá anh em một nhà. Sahi còn hỏi gì em nữa?

-Anh đã nói chuyện rồi. Bố anh hiểu cho Nhím, bố cũng không định kết hôn lần nữa đâu!

-Cho dù là thế thì đã sao? Mẹ của em lại là tình nhân của người sinh ra người yêu em? Sahi nghĩ em sẽ chấp nhận được sao?


Không nói từ chối cũng không đồng ý, anh kéo tôi vào lòng. Tìm môi tôi trong tủi hờn lẫn giận dữ, điều duy nhất Sahi có thể nghĩ đến lúc này cảm tưởng như là nuốt trọn lấy tôi vào lòng anh, làm mọi thứ để hiểu rằng anh yêu và sợ mất tôi như thế nào. Môi anh nóng ấm trượt qua môi tôi ướt át. Nhưng không gì cả. Tôi nén tâm can mình xuống đáy, bằng một cách vô tình nhất mà đẩy anh ra xa, bỏ mặc anh một mình bên giàn tường vi, nơi trước giờ vẫn hằng có hình bóng của cả hai chúng tôi. Tôi không giận Sahi đã xúc phạm mẹ tôi hay khinh dễ hoàn cảnh gia đình tôi, tôi hiểu vì sao anh lại làm như thế. Chỉ là tôi thật sự quá ích kỷ. Tôi luôn bắt Asahi hứa đừng bỏ rơi mình, vậy mà cuối cùng tôi lại là người bỏ rơi anh.





Tôi trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhất của tuổi trưởng thành. Ngôi nhà vốn đã thiếu tình thương giữa những người sống trong đó lại càng trầm tĩnh hơn. Bố Hà ít nói và bù đầu vào công việc, con Vân bận bịu trên trường lớp, ông nội già yếu thường xuyên nhớ nhớ quên quên. Tôi đi học về cũng chỉ cố nuốt vài miếng cơm rồi gục đầu vào sách vở, nhiều đêm bị mẹ kế mắng chửi cũng mệt đến nỗi không buồn nhắn tin kể lể hay than khóc với ai. Ruto, Na và anh Jaehyuk đôi lúc cũng nhắn tin hỏi thăm tôi, chán rồi lại gợi nhắc đến chuyện Sahi, nhưng tôi đều chặn họ lại rồi gạt đi. Tôi không muốn mọi thứ cứ nặng nề quanh quẩn trong đầu mình mãi.




Thế rồi đến ngày thi đại học, bố có ý để bố chuẩn bị xe đưa đón tôi, nhưng tôi từ chối. Lấy cớ là con muốn tập làm người lớn, con muốn đi thi một mình. Không hiểu lí do vì sao nhưng tôi thật lòng muốn thế. Ít ra làm vậy khiến tâm trí tôi trong chút ít thời gian ngắn ngủi được bình yên.


Kết thúc môn thi cuối cùng, bước ra khỏi cổng trường trong tiếng vỗ tay ào ào của mấy anh chị tình nguyện viên đứng chờ sĩ tử mà tôi chỉ thấy nửa trống vắng, nửa bồi hồi bâng khuâng. 18 năm kết thúc rồi, 18 năm đầu đời, 18 năm ăn học, tuy sớm đã không được có sự chăm sóc, tình thương yêu ấm áp trọn vẹn của một người mẹ hay bố, nhưng tôi vẫn đã cứ như vậy mà lớn lên. 18 năm có dấu ấn của mối tình đầu đau thương.




Thật không hiểu, làm thế nào mà Sahi biết được giờ giấc và chỗ tôi dự thi. Anh đã đứng đó chờ sẵn, với chiếc ô trên tay giữa trời mưa phùn.

-Anh rất nhớ em!

-.....

-Anh không định níu kéo gì đâu. Chỉ là lúc này anh không điều khiển được cảm xúc. Anh muốn được đưa em đi thi. Chúc mừng Nhím đã tốt nghiệp nhé.

-.....

-Anh rất yêu em!


Tôi không đáp lại một lời, lặng yên đứng trong vòng tay anh. Cuối cùng thì vì lí do gì chứ? Tôi và Sahi đâu có ngăn cách gì đến mức phải chia lìa thế này? Đâu phải anh em ruột, bố hay mẹ cũng không buồn ngăn cấm. Là do một người muốn chấm dứt. Tại sao tình yêu không đủ lớn để khoả lấp cho vô vàn những lỗi lầm tầm thường kia?


-Anh sắp đi Nhật rồi.

-Bao lâu?

-Một năm. Bố bảo anh về Nhật học nốt năm cuối. Bố không có ý gì đâu, chỉ là bố muốn nhờ anh dành thời gian chăm sóc ông bà.

-Em hiểu.

-Nhím có thể đợi anh không?

-.....

-Có thể đợi anh không? Nếu Nhím không đợi được anh cũng không muốn đi nữa.

-Nếu anh quay về.


Chúng tôi ôm nhau giữa màn mưa. Giữa dòng người hối hả thí sinh bước ra từ trường thi, giữa loạt phụ huynh sốt ruột mong ngóng đợi chờ con mình. Nhìn thấy lại có chút ghen tị, thứ cảm giác đó tôi muốn cũng mãi mãi không có được. May thay đến cuối cùng khi Trái Đất xoay chuyển, vẫn còn có một người chọn không bỏ rơi tôi.



Sahi xách hành lí bay sang Nhật học chỉ tròn một tháng sau đó. Mọi người đều có mặt đông đủ để tiễn anh, tội nghiệp bác Hồng vừa lưu luyến ôm con vừa khóc hết nước mắt. Chúng tôi chia tay nhau nhạt nhẽo như hai người bạn, anh nhờ tôi chăm sóc mẹ giúp rồi lặng lẽ kéo vali đi qua cổng kiểm duyệt. Làm vậy có lẽ tốt hơn, nếu dành cho hai đứa chúng tôi không gian riêng thì chắc chắn cuộc chia tay sẽ kéo dài lê thê, người tiễn không nỡ tiễn, người đi không nỡ rời. Không được bao lâu thì bố mẹ con Na cũng quyết định cho nó đi du học qua tận châu Âu, lại một cuộc chia tay của những đứa mít ướt. Sau cùng chỉ còn tôi, Haruto và Jaehyuk bị mắc kẹt giữa thành phố này, chơi vơi bám vào nhau mà sống giữa những đổi thay. Vắng đi hai người kia, chúng tôi tuy không quá thân thiết nhưng lâu lâu hẹn nhau đi chơi cũng không có tệ, hai tên được cái đều cao to đẹp trai có máu mặt (hơn bồ tôi), một đứa con gái mặt non choẹt chưa được m6 đi cùng hai thằng con trai lực lưỡng trên phố trong như ba anh chị em giang hồ.


-Hai đứa biết không? Anh chính ra gốc Hàn nhưng tiếng Việt nhiều cái anh còn rành hơn tiếng mẹ đẻ cơ đấy! Này nhé, cái chun ở trong Nam gọi là cái thun, bình thường thì cứ gọi là dây chun, còn ở ngoài Bắc lại gọi là cái nịt!

-Anh im ngay đi=)))))). Em buồn cười quá.

-Ơ thế miền Trung gọi là gì hả anh?

-Ruto dốt thế! Hỏi vậy bố anh cũng không trả lời được! Nhưng mà cái bát í thì miền Bắc gọi là bát rồi nhé, miền Nam lại gọi là chén. Còn miền Trung thì hình như gọi tô thì phải.

-Nhức đầu quá! Im mồm đi=))))))))).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net