[MashiDam] Eternal Drunken

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: W

Pairings: MashiDam

Category: chắc là HE =)))))))))))

Một chiếc moment quá xuất sắc đã khiến con tim MashiDam vùng lên mãnh liệt để có con fic ngắn ngủi này =))))))

=Start=

Yedam căng mắt làm quen với bóng tối cùng ánh đèn chập chờn để tìm người mình cần. Tiếng nhạc xập xình dội thẳng vào màn nhĩ khiến đầu cậu như ong lên. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cậu đến quán bar này, nhưng lần nào cũng khiến cậu cảm thấy lạc lõng, như thể nơi này không thuộc về cậu. Trớ trêu thay, người cậu thầm thương lại chính là chủ nhân của nó. Xung quanh toàn người với người, những cô nàng ăn mặc gợi cảm, hòa mình vào những điệu nhạc gợi tình, bên cạnh những chàng trai phóng đãng. Yedam tìm mãi vẫn chẳng thấy, mắt cậu chẳng thể nhìn nổi những cảnh sexy kia liền đi đến quầy bar quen thuộc.

- Wow, bé Dammie hôm nay lại đến sao? Đủ tuổi thì mỗi ngày đều xuất hiện

- Anh đừng chọc em nữa Huynsukkie~

Choi Hyunsuk là quản lý kiêm bartender có tiếng trong quán Half Moon này, cũng là một trong những người đồng sáng lập ra nó. Anh rất vui vẻ và thân thiện nên điều đó khiến quầy bar chỗ anh luôn là một trong những quầy nổi tiếng ở đây. Yedam đôi lúc sẽ trò chuyện với anh về những chủ đề trên trời dưới biển, trong thời gian đợi người mà cậu muốn

- Mamo đang bàn công việc trong phòng VIP 1 đó, nhưng anh chẳng thấy khả thi chút nào

- Anh ấy...uống nhiều lắm ạ?

- Có lẽ. Jihoon đã mang vào đợt rượu thứ 5 rồi, toàn là những chai hạng nặng. Trước đó, họ còn dùng cả rượu pha chế loại mạnh. Chẳng biết mở rộng được cái gì không mà Mamo cứ suốt ngày đi ngoại giao

Nghe Hyunsuk cảm thán, Yedam chỉ im lặng nhấp nháp ly Light Eternal Ocean. Thức uống duy nhất của cậu tại nơi này. Loại này không mạnh cũng không nhẹ, nếu mà Mashiho pha cho cậu, nó sẽ còn chẳng có cồn cơ và cậu sẽ còn nếm được hậu vị ngọt ngào. Công thức của riêng anh dành cho cậu. Anh bảo, Yedammie chưa đủ tuổi, anh không cho uống đâu nhưng mà, cho dù em đủ tuổi thì anh vẫn không cho. Cái con người kỳ cục này, vậy mà cậu lại chẳng thể dứt ra được, cứ từng bước dấn thân vào cái tình cảm không lối thoát. Cho dù Yedam biết rõ, kết quả là con số không. Bởi trong lòng anh, người nơi ngọn trái tim, không phải cậu. Cũng như cậu luôn tìm anh, nhưng anh thì tìm người khác. Mashiho mở rộng kinh doanh, cũng chỉ để tìm người ta.

Người đó thanh khiết như hạt sương, không phải là không biết gì mà là trong giữa vô vàn những thứ tăm tối, người đó như ánh sáng dẫn lối cho anh. Anh nói với cậu như thế, vào cái ngày cậu háo hức chạy đi tìm anh...để tỏ tình. Ha, lời tỏ tình của cậu trôi ngược lại vào tim, như mũi dao xuyên thẳng. Cớ sao, cậu lại chẳng thể từ bỏ

- Yedammie? Bang Yedam?

- Ah, dạ?

- Em ổn không? – Hyunsuk nhìn cậu lo lắng – Hay hôm nay Light Eternal Ocean hơi nặng hả?

- Em ổn mà. Không sao đâu hyung. Mashi hyung vẫn chưa xong việc à anh?

- Bọn họ về rồi, còn Mashi chắc vẫn còn trong phòng. Hôm nay có vẻ uống nhiều hơn bình thường cơ mà

- Vậy để em vào tìm

- Uh, có gì em vác hộ anh về nhà luôn đi nha. Nhưng mà em không sao thật chứ?

- Thật mà

Nhìn bóng Yedam đi khuất, Hyunsuk lại lắc đầu. Đứa nhỏ này, từ bé đã bám đuôi Mashiho, người ngoài còn nhìn thấy được tình cảm của em nữa. Vậy mà cái người trọng yếu kia thì cứ làm như không thấy, chậc, hai con người này...

- Yah, Hyunsuk, sao ông khui chai Rum này vậy? – giọng Jihoon kéo Hyunsuk về thực tại

- Ah, tui pha Light cho Yedam nên cần dùng

- Ông điên à? Light của Yedam chỉ dùng Tequila thôi. Hôm trước Mashiho đã cằn nhằn tui vì lấy Rum đó

- Aigo~ tui quên mất, quen tay pha như khách thông thường. Chắc là không sao ha.

- Nếu có sao thì tui hóng Mamo kẹp cổ ông =)))

- An tuê TT-TT

.

.

.

Phòng VIP 1 trên tầng là phòng ít dùng nhất, nhưng một khi dùng, điều đó có nghĩa, đây là một đối tác mà Mashiho rất xem trọng. Căn phòng có bày trí sang trọng, có cả phòng nghỉ bên trong. Lắm lúc Mashiho không muốn trở về nhà, thì sẽ nghỉ ngơi trong này luôn. Nhưng Yedam chưa bao giờ được vào trong cả. Cậu chỉ đứng trước cửa phòng gõ vài cái thì anh sẽ mở cửa và cùng cậu trở về nhà.

Hôm nay, Yedam vẫn đứng ngoan trước cửa, gõ từng nhịp nhẹ nhàng. Tâm trí cậu lại lơ lửng, không biết anh ổn không. Nghĩ đến anh, trái tim cậu lại khẽ rộn ràng, đôi môi vô thức nhoẻn miệng cười. Thật nhớ anh quá!

Mãi một lúc lâu, cánh cửa vẫn chẳng có dấu hiệu mở. Yedam khẽ đưa tay đẩy vào. Cửa không khóa, lạ nhỉ? Đây là phòng bàn chuyện làm ăn, nên cửa luôn tự động khóa sau khi đóng, chỉ có người bên trong mới mở được mà thôi. Lần đầu tiên cậu thấy nó không khóa, chắc là lúc nãy người ta đi ra không đóng cửa chăng? Yedam bước vào trong, cánh cửa tự động đóng chặt.

Cậu thấy anh ngồi một mình trên chiếc ghế bành lớn, đầu hơi ngửa dựa ra sau. Hình như anh đau đầu, bởi anh vẫn còn đang xoa mi tâm

- Mashi hyung

Tiếng gọi khe khẽ của cậu khiến người kia chú ý, ánh mắt anh đen tuyền, trong suốt, ánh lên ý cười. Yedam không chắc là anh tỉnh, nhưng nếu anh say, việc này lại càng không chắc chắn hơn. Cậu thấy anh mỉm cười

- Dammie? Là em sao?

- Dạ. Anh...ổn chứ?

Yedam ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người qua nhìn Mashiho, tay vỗ vỗ lưng anh. Anh nhìn cậu một lúc, ý cười càng đậm

- Quả nhiên là Yedammie

Cánh tay đang xoa mi tâm của anh liền hạ xuống, vòng qua eo, mạnh mẽ kéo cậu vào lòng. Yedam cảm thấy tim mình có thể trực tiếp nhảy ra ngoài, tiếng đập thình thịch như muốn lấn át cả lý trí. Gương mặt anh kề sát bên cạnh, hơi thở ấm nóng phảng phất vị rượu khiến sự tỉnh táo của Yedam gần như bay biến. Gần quá. Sự tiếp xúc mềm mại trên cánh môi khiến Yedam hoảng hốt, cái này...cái này...

Đầu lưỡi anh khẽ lướt qua đôi môi cậu, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, lúc nhanh lúc chậm khiến Yedam gần như mất lý trí. Cậu vô thức hơi hé miệng, chỉ chờ như thế, chiếc lưỡi nhẹ nhàng len lỏi qua kẽ răng, quấn lấy lưỡi cậu. Yedam cảm thấy bản thân thật nóng, ngay cả không khí xung quanh cũng như đang bốc khói. Cậu hít từng hơi để thở, nhưng sự tiến công trong khoan miệng như muốn nhấn chìm cậu xuống. Chút xíu lý trí cuối cùng của Yedam liền biến mất, cậu vòng tay ôm lấy cổ của người thương, để mặc anh yêu thương mình.

Mashiho mê luyến khám phá từng ngóc ngách, chiếc lưỡi ấm nóng tham lam quấn lấy tất cả không khí bên trong. Nhưng dường như thấy chưa đủ, anh nghiêng người tiến về phía trước, đẩy ngã cậu. Đầu lưỡi quấn lấy chút không khí cuối cùng còn sót lại, liền rời đi. Yedam chưa kịp thở ra hơi, đầu lưỡi kia liền tiếp xúc với yết hầu khiến cậu tê dại. Những cái hôn trên cổ vừa mạnh bạo lại vừa dịu dàng, Yedam cảm nhận được sự kiềm nén của anh. Bàn tay anh khẽ vuốt lấy eo cậu, từng nhịp từng nhịp như muốn tiến tới cũng như muốn kiềm lại. Cảm nhận người trong lòng run rẩy, Mashiho lại một lần nữa tìm đến đôi môi ngọt ngào của cậu, thanh âm khe khẽ len lỏi trong nụ hôn nóng bỏng bất tận

- Anh yêu em, Yedammie~

Câu nói kia và cả anh, đều đang nhấn chìm cậu vào tình yêu, khảm cậu vào thiên đường vĩnh hằng...

.

.

.

Một ngày gió lộng năm năm trước

- Này, Yedammie giận ông à? - Jihoon thở dài nhìn thằng bạn thân bên cạnh

- Chứ sao nữa, nếu là tui thì tui cũng giận - Hyunsuk chen vào

- Sao không thử chấp nhận nhóc ấy? - Jihoon lại tiếp tục

- Em ấy quá nhỏ để hiểu yêu là gì - Mashiho nhàn nhạt lên tiếng

- Cách nhau 10 tuổi thì nhỏ thật. Cơ mà, có cần bịa ra người mang ánh sáng gì đó không?

- Không phải bịa...Người đó là Yedammie

- Quào - Hyunsuk ngạc nhiên, rồi nhìn ánh mắt đượm buồn của Mamo liền đổi đề tài - Này, chúng ta làm gì tiếp theo đây?

- Tui muốn mở quán bar - Mashiho nhìn trời nhìn mây, nhìn ra được nụ cười trong trẻo trong tâm trí - Ít nhất, say rượu sẽ mau tỉnh hơn say tình

- Không khéo lại vừa say rượu vừa say tình

Jihoon buông một câu chọc ghẹo, ai biết được lại linh ứng mấy năm sau.

=End=

Chiếc moment khiến tui đẩy cái rating fic này hơn cả fic của OTP =)))))

Cre: cut_from_youtube


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net