|26|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Ms. Jang Ryul hân hạnh nhận được giấy xin nghỉ dài hạn không lý do của Kim Doyoung, cô Jang với thần thái tựa như "Bà La Sát" suýt nữa là quạt bay nóc lớp 11-5.

Chỉ là chủ nhân của bức thư xin nghỉ học kia đang trốn trong hộc bàn gặm cỏ.

Kim Doyoung vốn chẳng muốn nghỉ học, cậu muốn cô Jang bớt lo lắng về mình hơn nên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội học tập đâu.

Nếu đã làm thỏ, cũng không thể làm con thỏ ngốc được!

Thế nên vào tờ mờ sáng hôm nay, Park Jeongwoo đi học với một chiếc cặp sách có chứa một con thỏ trong đó.

Dù sao cũng không thể ghi lý do nghỉ học là do mình biến hình thành thỏ được...

Kim Doyoung vừa nghe chửi vừa gặm cỏ hăng say. Đến lúc hết cỏ, cậu lập tức muốn ra hiệu cho Park Jeongwoo lấy thêm cỏ cho cậu.

Cậu ngước mắt liền thấy cơ bụng giấu sau lớp áo đồng phục của anh.

Xuống chút nữa chính là...

Lúc này Park Jeongwoo lại lấy cỏ cho vào, bàn tay xinh đẹp chắn hết tầm nhìn của cậu.

Kim Doyoung ngơ ngác nhai cỏ như nhai sáp, cậu có cảm giác bụng mình cứ rộn ràng hơi khó nói.

*

Phía bên này, ba Ok Jihan đang điên cuồng gõ chữ.

Triệu chứng của Kim Doyoung chắc chắn là phát tình, vốn sẽ xuất hiện vào Tết âm lịch, nay lại đến sớm bất ngờ.

Ông rất muốn về, nhưng cha Kim Sangbae lại không cho. Cha Kim cho rằng cậu đã lớn rồi, cậu cũng còn có bạn học Park Jeongwoo ở bên cạnh, sợ gì bị bắt nạt.

Kim Sangbae dỗ ngọt đến mức Ok Jihan cũng ở lại luôn.

Ôi! Tình yêu giết chết người... Ôi! Tình yêu khiến ta ngu muội...

Điện thoại trong túi quần của anh run lên, Park Jeongwoo vốn định không để ý nhưng con thỏ dưới hộc bàn lại không ngừng khều khều nhắc nhở anh.

Nhẹ nhàng lấy điện thoại ra lúc thầy giáo quay đầu lên bảng viết bài, anh mở máy, trước mắt chính là một hàng dài tin nhắn màu vàng khè chíu cho anh đến chói mắt, đến từ số điện thoại của...

Ok Jihan.

Kim Doyoung dưới gầm bàn thích thú nhìn học sinh giỏi đang chơi điện thoại trong giờ học, chưa bao giờ cậu muốn thầy giáo quay đầu xuống nhìn đến như vậy.

Lớp trưởng chơi điện thoại trong giờ học nè thầy ơi! Mau bắt lớp trưởng đi thầy ơi!

Park Jeongwoo đương nhiên không hề biết con thỏ kia tâm cơ đến như vậy. Anh nhíu mày lại nhìn tin nhắn mà ba Ok Jihan gửi đến.

[Số lạ: Chú sẽ nói thầy rõ ràng, cái thằng nhóc kia! Cháu không được phép làm gì con của chú đâu đấy nhé!]

[Số lạ: Chuyện biến về nguyên hình, không cần lo lắng, chỉ là kì..."tìm bạn đời" của nó đến rồi. Vốn là phải rơi vào đầu xuân 17 tuổi, nhưng mà chắc là định dưỡng quá tốt nên đến sớm một chút, không có chuyện gì cả.]

[Số lạ: Quan trọng hơn hết vào kì "tìm bạn đời" Doyoung-ie sẽ rất cáu gắt, thích cắn đồ, sẽ...ừm...tìm bạn đời để giải quyết, thích đánh dấu lãnh địa của mình, chú sẽ gửi cho con một phương thuốc.]

[Số lạ: (Hình ảnh)]

[Số lạ: Cháu mua cái đó cho nó uống, tiền chú sẽ gửi lại sau, nhường thằng con của chú cho cháu. Cháu hứa phải chăm sóc nó thật tốt.]

Park Jeongwoo nhìn vào cái ảnh mà Ok Jihan gửi cho anh:

Thuốc ngăn ngừa thỏ con phát tình! Đã mua một lần sẽ còn mua nữa!

Park Jeongwoo: "..."

Ở dưới lớp, Mimi ngó nghiêng mãi, dưới đùi của cô cũng là một cái điện thoại, trên đó đang hiển thị trang chủ của một nhóm chat.

[Đại Tiểu Thư Mimi: Chết tiệt! Không nhìn nhầm chứ? Lớp trưởng của chúng ta đang chơi điện thoại trong giờ học kìa!!]

[Đại Tiểu Thư Mimi: (Hình ảnh)]

Trong ảnh chính là Park Jeongwoo đang cầm điện thoại chơi, nhìn cách anh cầm điện thoại bằng hai tay như vậy cũng đủ hiểu anh tập trung vào nó đến mức nào.

Nam Dawon cũng vừa lúc đang xem điện thoại, cô đang ăn dưa trong nhóm chat bình thường của mình thì lại thấy nhóm chat "Đu OTP Woo-Do" nhảy lên một tin nhắn mới. Lập tức, cô bấm vào mà không cần suy nghĩ.

Nam Dawon xem tấm ảnh, nhưng bất ngờ lại không chú ý đến màn hình điện thoại xem anh đang coi gì mà chăm chú như vậy, mà cô lại quan sát thật kĩ vào hộc bàn của anh.

Có hai cái chân trắng trắng thò ra tạo một cái bóng bí ẩn.

[Đậu xanh không ngon: Trong hộc bàn của lớp trưởng có cái gì vậy mọi người?]

Tin nhắn này của cô lập tức thu hút sự chú ý của Mimi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Nam Dawon. Nam Dawon cũng lập tức chỉ cho cô, kêu cô nhìn thật kĩ. Hai người đều là giao tiếp bằng ánh mắt.

Kim Minseok ngồi bên tổ khác không hiểu hai người này đang làm gì, chỉ là thấy rất "thần bí".

Quá đáng sợ!

Mimi banh mắt nhìn rõ vào hộc bàn của lớp trưởng. Vốn rằng có thể giơ điện thoại lên phóng to để nhìn, nhưng bây giờ cô mà nhìn một cái là thầy dạy Hóa trên bảng cũng sẽ lập tức "nhìn" lại cô.

Cô thấy anh buông điện thoại, cất vào túi, sau đó anh thò tay vào cặp, kế tiếp anh lấy ra cái gì đó màu xanh xanh không rõ rồi nhét vào trong hộc bàn.

Lập tức có một cục bánh bao trắng thò mặt ra, ngoạm hết cỏ trong tay của anh. Đôi mắt đỏ long lanh như hai viên bi, có vẻ như hết sức là hài lòng.

Cái gì cơ??? Một con thỏ ở trong hộc bàn của lớp trưởng á???

[Đại Tiểu Thư Mimi: Lớp trưởng đem thỏ bỏ vào bên trong hộc bàn!!!]

Mimi: "Ui da! Ai ném cái gì vậy hả?"

"Là thầy đó"

Mimi: "..."

Thầy giáo dạy Hoá với cái đầu bóng lưỡng giật lấy điện thoại của cô vuốt một cái, mất tiêu: "Tôi tịch thu, hết tiết cuối lên văn phòng gặp cô Jang lấy lại."

Mimi: "Thầy ơi! Đừng! Em không thể nào sống qua giờ ra chơi nếu như thiếu nó đâu ạ."

"Vậy thì em chết chung với nó luôn nhé? Cùng nó đi lên văn phòng cô Jang ở luôn ha?"

Mimi: "Em suy nghĩ lại rồi thầy, chúng ta vẫn cần hoà nhập với cuộc sống thực, không nên quá ảo mạng."

"Tốt, được rồi, Park Jeongwoo lên giải câu trên bảng đi, sau đó chúng ta cùng nói về vấn đề hoà nhập vào cuộc sống."

Park Jeongwoo đột ngột bị điểm danh khiến Kim Doyoung cực kỳ lo lắng. Hồi nãy anh chẳng nghe giảng câu nào cả, toàn là bấm điện thoại rồi lấy cỏ cho thỏ khờ ăn thôi.

Không phải là sẽ không giải được đâu ha...

Cậu víu víu lấy áo anh nhưng bất lực, anh đã đứng lên rồi.

Park Jeongwoo vẫn chú ý đến Kim Doyoung, nói đúng hơn là anh không bao giờ không chú ý đến cậu.

Anh nhẹ nắm lấy bàn chân trước nhỏ của cậu rồi tay không bước lên bảng, Park Jeongwoo giải lưu loát hết cả một bài tập lớn, khiến thầy giáo dạy hoá gật gật gù gù khen ngợi.

Kim Doyoung: "..."

Hình như bản thân cậu đã quên mất Park Jeongwoo chính là một học sinh giỏi chính hiệu, không cần nghe giảng vẫn có thể hiểu bài.

*

Giờ ra chơi vừa đến, Mimi lập tức nhào tới chỗ Park Jeongwoo.

Cô và anh cũng tính là bạn khá lâu, thường xuyên tham gia vào các phong trào của trường học. Từ đó mà cô đúc kết được: Cậu bạn này không phải là không thể nói chuyện, chỉ là cậu hơi kiệm lời một chút thôi.

"Lớp trưởng! Tôi thấy rồi đấy nhé, lấy ra đây mau, cậu không định chơi một mình đó chứ? Vì cậu mà "con trai cưng" của tui cũng lên văn phòng cô Jang rồi đó."

Kim Doyoung dưới gầm bàn gặm cỏ thì chợt nghe cô nói câu này.

Chết cha! Bị lộ rồi.

Nhưng mà cậu không lo lắng lắm, chỉ có giáo viên mới không cho phép mang thú cưng vào trường, chứ mọi học sinh nếu thấy đều sẽ nhắm mắt làm ngơ ngay.

Ai bảo họ cũng thích thú cưng làm chi chứ :>

Nam Dawon thấy cô như vậy cũng lập tức vọt lên hóng chuyện. Các bạn học gần đó cũng lập tức sáp lại, chờ đợi lớp trưởng móc từ hộc bàn của mình ra "vật bí ẩn".

Park Jeongwoo không muốn đem vợ mình ra cho bàn dân thiên hạ xem chút nào. Gương mặt anh lạnh đi, rõ ràng có ý định từ chối.

Nhưng mà con thỏ phía dưới lại khác, cậu sắp chết ngộp trong đây rồi!!!!

Nghe thấy các bạn học kêu gào, cậu liền nhảy ra khỏi hộc bàn rồi nằm lên đùi anh, dùng ánh mắt đỏ long lanh của mình nhìn các bạn học xung quanh.

Chưa gì mà thấy nhớ các cậu quá đi thôi...!

Mimi thấy chú thỏ này thì cả người đều cứng còng.

Gương mặt lạnh của lớp trưởng phối hợp với đôi mắt trìu mến của thỏ trắng như một sự tương phản đối nghịch như nước với lửa, ấy vậy mà lại tạo nên sự hài hoà bất ngờ.

"Tui nựng nó một cái được không?" Kim Minseok mở miệng, cậu chàng rất thích những động vật lông lá mà mềm mềm trắng trắng thế này.

Park Jeongwoo: "Không cho!"

Kim Doyoung: "Gừ!" (Nằm mơ đi rồi tui cho nựng tui ha!)

Cậu chỉ cần nghĩ đến việc ngoài Park Jeongwoo ra có người khác chạm vào mình thì cả người đều không thoải mái chút nào.

Thế là cả lớp chỉ có thể ngắm nhìn bé thỏ trắng đáng yêu nhưng không thể nựng nịu, thật sự là ngứa tay.

Lúc tan học, ai cũng trợn mắt nhìn Park Jeongwoo ôm con thỏ bỏ vào cặp mình, cái đầu thỏ lộ ra khỏi cặp nhìn về phía họ giống như tạm biệt.

Thỏ con đáng yêu quá!

*

Tại biệt thự nhà họ Park.

Kim Doyoung ăn cỏ cả ngày, về đến nhà liền cực kỳ thèm thịt, dù lớp thỏ của cậu không ăn thịt nhưng cậu đâu phải con thỏ bình thường chứ. Cậu là thỏ thành tinh mà?!

Park Jeongwoo thuần thục cho thỏ ăn, cho đến nghiện, vỗ béo cậu đến mức thỏ nhỏ lăn lăn như quả bóng.

Ăn tối xong, Park Jeongwoo ngồi vào bàn làm bài tập. Anh bỏ cậu lên bàn rồi bắt đầu giảng bài cho cậu.

Kim Doyoung nếu nghe hiểu sẽ vỗ chân trước lên bàn hai cái, không hiểu sẽ ngăn anh lại, để anh giảng lại lúc mình chưa hiểu.

Trông thật sự rất ngốc...

Trên lớp cũng là lớp trưởng viết bài giùm mình, về nhà cũng là lớp trưởng cho mình ăn, Kim Doyoung đang được trải nghiệm cảm giác làm thú cưng được chăm sóc đến mức không muốn trở lại thành "hooman" tí nào.

Tối hôm đó anh tìm một cái chăn, quấn thành hình tròn rồi để nhúm lông trắng của cậu vào đó.

Kim Doyoung nhìn cái "ổ" mà anh làm cho mình.

Không muốn ngủ...

Cậu lại nhìn cái giường ấm áp của anh.

"Kỷ!" (Tôi muốn ngủ trên đó!)

Park Jeongwoo lắc đầu: "Tôi ngủ lăn qua lăn lại dữ lắm, sẽ đè chết cậu đó."

Kim Doyoung: "..." Thì thôi...

Thỏ trắng ngậm ngùi chui vào ổ, cậu canh khi nào Park Jeongwoo ngủ say sẽ leo lên giường anh.

Biệt thự nhà họ Park rất kín đáo, đến nỗi cả một tiếng kêu côn trùng cũng không có.

Park Jeongwoo đang ngủ tự dưng bị mỏi người, anh quay lưng lại, bất chợt đè vào một thứ gì đó. Mơ mơ màng màng quay đầu lại, Park Jeongwoo nhìn mà tỉnh cả ngủ.

Kim Doyoung đã biến về hình người.

Đôi tay trắng rũ xuống một bên má, một bên gối, cậu ngủ đến mức cả người đều ngoan ngoãn.

Chỉ là cậu không mặc quần áo! Không mặc cái gì hết, cả người trần như nhộng!

Park Jeongwoo nhìn lồng ngực phập phồng theo nhịp thở kia, nó trắng đến độ như phát sáng trong đêm tối.

Anh vội dời mắt, không dám nhìn thêm nữa. Nuốt một ngụm nước bọt, cả người anh nóng bừng lên, tế bào trên người thôi thúc anh động tay nhưng anh lại cố kìm nén.

Không được... Không được mà...

Chỉ là lý trí của anh không mạnh mẽ đến như vậy.

Đôi môi của mình không biết đã cọ qua môi cậu không biết bao nhiêu lần, tay nhẹ vuốt ve vành tai thỏ của cậu liên tục.

Nhưng anh có làm như vậy mấy lần cũng không đủ.

Miễn cưỡng lấy chăn che người dưới của cậu lại, Park Jeongwoo nhẹ nhàng chạm môi của mình vào môi cậu.

Anh càng làm càng nghiện, càng nghiện càng muốn làm.

Đến lúc thật sự không thỏa mãn được anh nữa, Park Jeongwoo mới thử chậm rãi liếm đôi môi của cậu. Cảm xúc rất lạ!

Cả người anh phấn khích như điên lên vì làm được điều mà bao lâu nay mình mong muốn.

Kim Doyoung đang ngủ lại bị quấy rầy liên tục, cậu kêu lên mấy tiếng, chỉ là có kêu thế nào thì sự quấy rầy cũng đều không dừng lại.

Cậu khó chịu muốn tỉnh nhưng lại tỉnh không được, cho nên cậu bắt đầu bực bội.

Bụp!

Người trước mặt anh biến mất.

Dưới cái chăn mà anh đắp cho cậu có một cục gồ lên, anh xốc chăn lên thì thấy có một con thỏ đang ngủ ngon.

Park Jeongwoo nhìn cái vật đã cứng rắn của mình.

Haizzzzzzz... Đời không trêu người thì không thể chịu nổi sao?

Cảm nhận rằng bản thân đã có thể ngủ ngon thì hơi ấm trước mặt biến mất, Kim Doyoung động đậy người.

Cậu trở mình một cái liền ngã xuống khỏi giường, lưng tiếp xúc 100% với mặt đất.

Park Jeongwoo nghe một tiếng "bịch" nho nhỏ liền cảm thấy có chuyện.

Anh chạy từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, liền thấy con thỏ trắng đang nằm dưới đất, đau đến mức kêu gào loạn xạ. Thỏ trắng thấy anh đến liền chạy về chỗ anh như bay, dùng chân trước khều khều chân anh liên tục.

Park Jeongwoo cảm thấy cả người đau xót, anh ôm cậu từ dưới đất lên trên ghế sô pha ngồi mà cẩn thận xoa xoa lưng cho cậu.

Nuôi vợ nhỏ thật là khổ mà!

Đến khi Kim Doyoung ngủ mất, anh mới dám bước lên giường, ôm vợ trong lòng rồi ngủ.

*

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Kim Doyoung ngỡ ngàng nhìn Park Jeongwoo đã cầm hết tập sách, chuẩn bị đi rồi học.

Cậu hốt hoảng gọi anh: "Kỷ kỷ kỷ kỷ!!!" (Park Jeongwoo, ông bỏ tui đây này!!!)

Park Jeongwoo nghe được thì quay đầu trở về: "Hôm nay cậu ở nhà đi, lên trường không được, giám thị sẽ bắt cậu đó."

Trường Daehwa có quy định: Mỗi tháng một lần, ngày đầu tiên của tháng sẽ có giám thị xuống lớp khảo sát, một là về tình hình học tập, hai là cơ sở vật chất của lớp. Mọi thứ đều phải sạch sẽ, ngay cả thùng rác thậm chí cũng không được có rác.

Kim Doyoung ngỡ ngàng nhớ lại - Hoá ra đã là tháng 1 rồi, sắp đến Tết rồi!

Nghĩ đến việc sẽ được nghỉ học, thỏ Doyoung lập tức nằm xuống ngủ tiếp. Đến khi bụng đói cồn cào, Kim Doyoung tỉnh dậy, cả người mệt mỏi.

Cậu nhìn đồng hồ trên bàn, ồ, mới có 8:45 thôi.

Cậu sợ lên đầu, vò vò mấy cái cho thật là tỉnh táo, ngáp một cái rồi bước vào nhà vệ sinh.

Ủa?

Khoan...

"Biến lại như cũ rồi?!!!"

Nghe thấy giọng của mình, cậu lập tức tỉnh táo lại ngay, nhìn vào cơ thể của mình.

Trần như nhộng...

Biết là phòng bây giờ chẳng có ai cả, nhưng cậu lại cực kỳ ngại ngùng, vội vàng che người chạy vào nhà vệ sinh. Mà cậu quên lấy đồ, lại ló đầu ra ngoài, chạy nhanh thật nhanh khoá cửa lại.

Lỡ anh của lớp trưởng trở về thì sao?!!

Tiếp theo đó cậu lại đối mặt với một vấn đề mới - Cậu không có đem theo cái áo để mặc hay cái quần để thay nào hết. Vốn tưởng sẽ trở thành thỏ thật lâu nên lúc đi cậu chẳng cầm theo cái gì cả.

Cũng không thể để mình loã lồ như vậy được...

Kim Doyoung bước đến tủ quần áo của Park Jeongwoo, cậu mở ra, tìm một cái áo mà nhìn thật là bình thường nhất, cái áo nào mà lớp trưởng ít khi mặc nhất.

Đập vào đôi mắt cậu chính là một chiếc áo thun cỡ lớn, lớn đến mức bất thường.

Quao...

Cậu mà mặc vào chắc phải qua cả đầu gối. Vậy thì mình mặc luôn khỏi mặc quần...

*

Bên đây, Park Jeongwoo vẫn đang dốc sức vì tương lai của đất nước, mới sáng sớm anh đã bị túm lên văn phòng chấm bài kiểm tra tiếp sếp Jang.

Sau khi vất vả từ văn phòng cô chủ nhiệm, anh liền phải đối mặt với thầy giáo dạy Hoá đang một tay xách dụng cụ thực hành, một tay cầm chồng sách giáo khoa.

Anh phụ thầy khiêng hết gần chục thùng đồ gì đó thì bỏ lỡ luôn cả tiết toán thứ hai, anh kể cho thầy thì lại được thầy phán một câu không biết nên khóc hay nên cười: "Em học giỏi môn đó mà, sợ cái gì, không học còn có thể lấy điểm được mà không phải sao?"

Park Jeongwoo khó khăn lắm mới trở về lớp thì liền nhận trọng trách phân công các bạn học tham gia hội thao sắp tới. Nhiệm vụ này vốn là của phó lao động nhưng hôm nay cậu chàng phải đi tham dự cuộc thi nhảy xa trên thủ đô tận 2 ngày mới kết thúc, không thể góp mặt được, cuối cùng đều đổ hết lên đầu anh.

Giờ ra về, các bạn học đã tan hết, chỉ còn anh ở lại sửa máy tính giúp giáo viên Tin học.

Park Jeongwoo thiếu điều là lấy dây điện quấn lên người mình chết quách cho xong.

Không phải là mấy việc này nặng nề, chỉ là anh muốn mau mau về nhà xem tình hình của Kim Doyoung, anh sợ rằng cậu đột ngột tiến vào "kì phát tình", bắt đầu làm này làm nọ. Thuốc anh đã mua sẵn rồi, nhưng lại quên không có chỉ chỗ cho cậu.

Miss Ahn Hyejin - Giáo viên dạy tin học, đang uống trà với miss Jang Ryul, thấy Park Jeongwoo đến liền kéo anh đi khen một lượt. Park Jeongwoo đứng nghe giống như bức tượng, cô vừa nói xong, anh liền chào cô rồi chuồn mất.

Cô Ahn cười cười nhìn cô Jang: "Học sinh của cô luôn sẽ có một người nổi bật hơn những người khác, dạy được như vậy chắc cô cũng phải cố gắng lắm."

"Cố gắng cái gì chứ, thằng nhóc này từ lớp 10 đã không lo cho nó, cái gì cũng tự làm tự giỏi. Nhưng mà...hmmm..."

Cô Jang đã dạy từ lớp 10 đến lớp 11 cái lớp này, một giáo viên ở Daehwa luôn phải chủ nhiệm hết một nhóm học sinh đến khi tốt nghiệp.

Cô Ahn thấy cái thở dài của cô Jang nên thắc mắc: "Em ấy có chuyện gì sao chị?"

"Thằng nhóc này á hả, yêu sớm đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC