10. alarmed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyunsuk vừa kiểm tra chiếc điện thoại đang điên cuồng nhảy thông báo, vừa bận rộn nhìn đường và hét lên từng câu chỉ dẫn cho Jihoon - người đang cầm lái, cố gắng để giọng anh có thể nghe được khi xung quanh là tiếng gió va vào thành xe rin rít và tiếng còi náo động của những chiếc xe cảnh sát phía sau.

Jihoon là một tay lái cừ khôi. Anh ta biết cách điều hướng chiếc xe luồn lách trong làn xe cộ dày đặc một cách vững vàng, trên môi là một nụ cười thích thú không kém phần tự tin.

Hyunsuk hiểu rõ những con đường ở thành phố này, đó là điều tối thiểu cần biết nếu muốn làm người chủ trì bất kì cuộc đua nào. Hyunsuk có thể chỉ ra con đường nhanh nhất để cắt ngắn cuộc rượt đuổi này. Nhưng Jihoon đang cười, nụ cười toe toét với ánh sao đêm phản chiếu sáng ngời trong đôi mắt. Vì vậy, Hyunsuk quyết định kéo dài trò chơi mèo vờn chuột với bọn cớm thêm một lúc nữa. Dù sao họ cũng đang ở phía sau vật lộn để theo kịp tốc độ của hai người.

"Tất cả đều đã tạm thời an toàn." Hyunsuk nhìn màn hình điện thoại lần cuối trước khi ném nó lên trên hộc chứa đồ trước mặt, đảm bảo anh có quan sát hết thông báo trên màn hình điện thoại kể cả khi không cầm nó. "200m nữa là lối ra số 24, rẽ trái sau khi thoát khỏi đường cao tốc ngay lập tức. Phía trước là khu thuộc quản lí của bang, cảnh sát sẽ không đuổi được vào." 

Jihoon nghe theo chỉ dẫn của Hyunsuk, dễ dàng bỏ lại tiếng còi cảnh sát ở phía xa. Sau vài phút, chiếc xe dừng trong một bãi chứa container.

"Vui chứ?" Hyunsuk nhướng mày, quan sát người ngồi ở ghế lái vẫn đang giữ nụ cười tươi trên môi.

"Cảm giác như trở về những ngày 16 tuổi rong ruổi trên các con phố xập xệ, tham gia toàn các cuộc đua lặt vặt với 80% nguy cơ bị cảnh sát bắt gặp vậy." Jihoon trả lời, coi ngươi cong lại thành hình lưỡi liềm.

Trong mắt Hyunsuk, Jihoon bây giờ trông hào hứng như đứa trẻ 16 tuổi trong lời nói của cậu. Từ khi tham gia vào nhóm, dù Jihoon luôn đi cùng Hyunsuk phần lớn thời gian, nhưng trái ngược với tính cách cởi mở của cậu, Hyunsuk để ý, Jihoon hiếm khi đề cập tới quá khứ của cậu ta.

Hyunsuk cũng không có nhu cầu tọc mạch, nhưng bọn trẻ nói đúng, Jihoon hiện đang là tay đua hàng đầu của Treasure và nếu Hyunsuk đã có ý định để cậu ta tham gia vào vài công chuyện của nhóm bên cạnh các cuộc đua trong tương lai gần thì chả hại gì nếu biết rõ cậu ta hơn một chút. Vì vậy, anh hỏi.

"Muốn chia sẻ chút không?"

"Anh muốn biết gì nào?" Jihoon vừa nhoài người ra ghế sau lấy chai nước, sau khi ngồi lại liền nhướng mày trước câu hỏi của Hyunsuk với nụ cười tinh nghịch.

"Tùy tâm." Hyunsuk nhún vai.

"Được thôi." Jihoon nghịch chai nước trên tay, sau một lúc mới bắt đầu.

"Mẹ em mất vì khó sinh. Bố cưới vợ hai. Mẹ kế sau khi sinh Jeongwoo thì bị trầm cảm. Nên hai đứa bọn em được cho đi học trường nội trú suốt mấy năm học sinh, hiếm khi về nhà. Có thể coi là em chăm nó từ bé tới lớn, vai bố, vai mẹ, vai anh trai đều do em đảm nhiệm tất. Tất nhiên, em tốt nghiệp trước. Trong hai năm rảnh rỗi chờ Jeongwoo tốt nghiệp, em bắt đầu tham gia đua xe, bố không hề hài lòng với việc đó một chút nào. Sau khi Jeongwoo tốt nghiệp thì nó cũng lang thang với em, khuyên hay đuổi cũng không chịu về. Số thằng bé này may, chưa vất vưởng được mấy tháng thì được người anh đây cưu mang."

Jihoon nháy mắt với Hyunsuk khiến anh bật cười. Đúng là Jihoon, luôn có thể làm phân tâm người khác với sự ranh mãnh của mình. Dù vậy, Hyunsuk không lường được việc Jihoon sẵn sàng chia sẻ về gia đình không mấy vui vẻ của cậu một cách nhẹ tênh như vậy. Hoặc ngược lại, cậu chỉ nói một cách qua loa nhất có thể, vì Hyunsuk để ý được chai nước bị nắm chặt trong tay Jihoon, nếu không có nước trong đó thì khá chắc vỏ chai đã rúm ró từ lâu dưới lực tay của cậu ta.

"Tới lượt của anh."

Tiếng Jihoon đánh thức Hyunsuk khỏi suy nghĩ của mình. Anh đưa tay xoa mái tóc ngắn của mình.

"Không phải Yedam đã phổ cập hết rồi à?"

"Em không nói về gia cảnh của anh." Câu trả lời của Jihoon làm Hyunsuk nhướng mày khó hiểu. "Em muốn biết về công việc thực sự của Treasure."

"Hỏi nực cười. Chúng ta là nhóm đua xe. Tất nhiên công việc chính là tổ chức đua xe và tham gia đua rồi. Có cả kinh doanh sửa xe nếu tính cái gara được thuê lại từ chuỗi gara của nhà Doyoung làm địa điểm tập trung của nhóm." Hyunsuk chắc chắn không thành viên nào để lộ vụ này với Jihoon khi anh chưa cho phép, nên chỉ có Jihoon tinh ý phát hiện vài điều thôi.

Jihoon nhìn anh, sau vài giây cân nhắc thì cũng không gặng hỏi thêm nữa. Thay vào đó, cậu mỉm cười. "Vậy thay vào đó, anh drift cho em xem đi. Chúng ta đang ở đất nước cội nguồn của drift và thật là đáng xấu hổ nếu không khoe kĩ năng drifting của mình trên đất Tokyo này."

Hyunsuk hài lòng trước sự tạm thời bỏ qua của Jihoon, thằng bé có thể là người cứng đầu nhưng chắc chắn là kẻ biết xem xét thời điểm. Vì vậy, anh vui vẻ đồng ý và hai người đổi chỗ ngồi.

Hyunsuk khởi động xe và tăng tốc trong khu đất rộng lớn, lao tới nơi những chiếc container đang xếp ngổn ngang. Ngay khi chiếc xe chỉ cách chiếc container vài mét, Hyunsuk tăng tốc, đạp chân phanh và bẻ lái vào cua. Hyunsuk điều khiển cần xoay vô lăng nhẹ nhàng cùng hướng cua. Ngay sau đó, anh đánh lái nhanh về hướng ngược lại, đồng thời đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe chuyển hướng, lao vào khúc cua đang tới ở một góc nghiêng, khiến góc nhìn của Jihoon chao đảo khi trọng lực đè lên cả cơ thể của cậu. Jihoon để cơ thể thuận theo áp lực, tay vươn tự do ra sau và bật cười sảng khoái.

Hyunsuk điêu luyện điều khiển chiếc xe trượt mượt mà qua từng khúc cua, ánh mắt tập trung về phía trước. Xung quanh anh như có dòng điện được sản sinh từ năng lượng mà việc difting mang lại. Vượt qua vài chiếc container, Hyunsuk đánh lái để chiếc xe quanh ngang, tiếp tục dift thành hình tròn, lốp xe kêu rít và bụi đường bay mịt mù ở bánh sau. Chiếc xe drift chậm dần rồi dừng hẳn, dưới đất đã có mấy vòng tròn từ việc ma sát của lốp xe với làn đường.

"Tuyệt lắm." Jihoon sau khi làm quen lại sau sự chuyển động liên tục thì không keo kiệt, tặng người kia một tràng vỗ tay. "Ngồi trong xe trải nghiệm đúng là khác hẳn lúc quan sát trên khán đài."

Hyunsuk cũng nở nụ cười tươi. Sau nhiều ngày vùi đồng trong núi công việc từ bố mình, anh cuối cùng cũng có thể thả lỏng nhờ việc lái xe.

Dư âm năng lượng từ màn drifting vẫn còn quẩn quanh. Cả hai ngồi yên lặng, tận hưởng cảm giác gió đêm thổi nhẹ qua cửa sổ mở, chờ động cơ trở lại trạng thái bình thường.

Trước khi một trong hai kịp nói gì, tiếng báo động từ điện thoại của cả Hyunsuk lẫn Jihoon đồng loạt kêu lên inh ỏi. Hyunsuk nhíu mày, với tay lấy điện thoại từ trên hộc đồ.

"Là cảnh báo từ xe của anh..."

"Jeongwoo và Haruto..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net