Chương 11: Cố Giai đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Còn ba ngày nữa Nam Thương luận võ sẽ bắt đầu, hôm nay đã bắt đầu phân tổ thi đấu. Vì có tới năm trăm người tham gia nên Đề Ô tự đã dựng hai mươi lôi đài, lần lượt sẽ có hai mươi trận đồng loạt diễn ra, cứ như vậy qua hai vòng đầu.

Thời gian hiện tại khá thư thả, Tiêu Tử Du thấy phòng ở ngăn nắp sạch sẽ thì cũng không sắp xếp gì, đội mũ trùm lên lắc lư đi sang gõ cửa phòng Sở Hoành. Lúc hai người ra đến cửa viện tử thì Lục Tình Tình, Hàn Cảnh và Hoàng Chính Hy đã đứng chờ ở đó muốn hẹn Tiêu Tử Du ra ngoài dạo. Chính Tiêu Tử Du cảm thấy bản thân và ba đồng môn này cũng không gần gũi tới vậy, không hiểu vì sao họ lại luôn chủ động tới tìm mình.

Hàn Cảnh ngoại trừ chuyện Tiêu Tử Du giúp nhận lỗi thì hắn cũng thích vị tiểu quản thư thoạt nhìn rất ngoan ngoãn này, có thể nghe hắn dài dòng kể lể. Hoàng Chính Hy rất tùy ý, cảm thấy người hợp nhãn, pha trà lại hợp khẩu vị nên muốn kết giao. Mà Lục Tình Tình, nàng thích Thanh Hiên sơn, cảm nhận được Tiêu Tử Du có hương vị của nơi ấy nên có hảo cảm. Hơn nữa cả ba người đều tò mò về người được trưởng bối đặc biệt nhắc đến này. 

Trong cùng thế hệ, ba người thân phận cao, thiên phú tốt, phẩm hạnh cũng không tồi, Sở Hoành vì thế mà không ý kiến gì, để họ tùy ý tiếp cận sư đệ.

Bây giờ đã vào thời điểm náo nhiệt nhất của buổi sáng, người đi lại tấp nập, hàng quán ven đường đã mở, các loại điểm tâm sáng đắt hàng, trà lâu tửu quán chẳng vãn người ngồi, hương vị của ngày mới tràn lan theo nắng mai, ồn ã lại không vội vàng, bình yên lại không trầm lắng, thấm vào lòng người.

Mấy ngày này đệ tử tiên môn đi lại khắp thành, người dân cũng dần quen thế nhưng năm người Sở Hoành trên phố vẫn khiến người ta ngẩn ngơ ngoái nhìn mấy bận. Tông phục Thanh Hiên quả thực là thứ dễ nhận diện, vi hiếm sinh quý, thứ ít thấy thì càng làm người ta tò mò, lại thêm dung mạo mấy người họ nổi bật xuất chúng, đi trên đường giống như phát quang vậy.

Tiêu Tử Du mặc áo chùm thong thả bước đi, nhìn ngang ngó dọc khắp nơi, đặc biệt hứng thú với những quầy điểm tâm nhỏ. Thành Trình Hoa tuy ở Đông địa nhưng không gần biển lắm, nằm trong vùng trũng thấp, mạng lưới sông ngòi dày đặc, kênh rạch khắp thành, dù đã vào hè nhưng không khí vẫn mát mẻ.

Lúc đi qua một sạp hàng nhỏ bán bánh bao, Tiêu Tử Du dừng lại. Bánh bao nhỏ trong lồng hấp khói tỏa nghi ngút, dùng nghệ vàng, củ dền, lá nếp nấu nước trộn ra màu sắc, làm thành hình động vật nhỏ, vỏ bánh căng mịn tròn trịa, một đám tiểu hài tử đều vây quanh tại đó. 

Tiêu Tử Du thấy người lớn dắt đứa nhỏ nhà mình đứng vào hàng liền tự giác nối vào sau. Người xếp hàng thấy có tu sĩ đứng sau thì liên tục ngoảnh lại nhìn, lão bản mập mạp hàm hậu cũng chú ý tới y, năm lần bảy lượt ngó qua.

Thành Trình Hoa là nơi an toàn, Thanh Dư phái và Đề Ô tự là hai tiên môn nghiêm minh, trật tự trị an trong thành rất tốt, người dân có luật thành bảo vệ, không hề sợ hãi tu sĩ. Một đệ tử tiên môn ở bên đường xếp hàng trông đặc biệt mới lạ, một ít phàm nhân bạo dạn lại nhàn rỗi kéo đến nối vào sau lưng Tiêu Tử Du. Đám tiểu hài tử phía trước thì không nghĩ nhiều như vậy, ở phía trước chẳng ngại người chờ sốt ruột, lần lữa mãi mới chọn được bánh, làm Tiêu Tử Du và mấy người Sở Hoành ở bên đường sắp thành thắng cảnh đến nơi.

Thời gian này Trình Hoa thành đệ tử tiên môn tập trung nhiều, nếu có gặp mặt thì cũng chẳng bất ngờ. Thế nhưng Sở Hoành vừa thấy nhóm người đang tiến đến thì lại thầm than tòa thành này thật nhỏ. Hoàng sắc thật nhạt thêu đồ án kim lan tinh mỹ, chỉ tuyến ánh kim làm hoa lan nhã nhặn tiêm tú trông thêm phần quý khí, đây là đồ án của đại phái Tây đại, Cố Giai đường.

Nói đến môn phái này, Sở Hoành quả thực có chút phiền. Tiên môn tuy không nói ra nhưng quả thực có phân thứ bậc. Đệ nhất Trùng Luân, môn đồ trải rộng, thực lực mạnh mẽ, Trung địa lại là vùng an ổn, nhân khẩu đông đúc, càng dễ dàng mở rộng ảnh hưởng. Xếp thứ hai là Thanh Hiên kiếm tông và Tán Tu minh, trước là cao thủ nhiều, tiên môn lâu đời, nước rất sâu, sau là nhân số đông đảo, lực hiệu triệu của Minh chủ Tán Tu minh rất mạnh.

Xếp thứ ba thì Cố Giai đường, Bác Thất học phủ và Thiên Giác môn ngang hàng. Thiên Giác môn giống với Thanh Hiên kiếm tông, lịch sử lâu đời, tuy trong khoảng trăm năm có chút suy yếu nhưng tích lũy rất sâu, địa vị không dễ lay động. Cố Giai đường thì mới quật khởi khoảng ba trăm năm trở lại đây, sĩ khí hừng hực phô trương thanh thế, tuy nói một bên Nam địa một bên Tây địa nhưng lại nằm giáp biên giới, khoảng cách rất gần, quan hệ phải gọi là thủy hỏa bất dung. Cố Giai đường nóng lòng muốn khẳng định địa vị, đối với cả ba tiên môn phía trên đều bằng mặt không bằng lòng, mỗi lần có đại sự thì hưng sư động chúng*, chỉ thiếu chiếu cáo thiên hạ Cố Giai đường đại giá quang lâm.

(*Hưng sư động chúng: "sư" chỉ sư đoàn, một đơn vị trong quân đội, "chúng" chỉ nhiều người, quần chúng, cả cụm chỉ sự ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực, ồn ào náo động và thường mang nghĩa xấu.)

Sở dĩ ba trăm nay Cố Giai đường vùng lên mạnh mẽ, phần nhiều phải kể đến mối liên kết vững chắc với đại thế gia Hách Liên gia, hai bên bám chặt lấy nhau nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, cứ như vậy bành trướng một góc trời Tây địa. Thế gia có huyết mạch truyền thừa, thiên phú cao, coi trọng chính thống, luôn cảm thấy bản thân ưu việt hơn người, đối với các thiên tài không có gia tộc hậu thuẫn thì mâu thuẫn gay gắt.

Thân phận Sở Hoành cao, tất nhiên những chèn ép này không dám nhắm vào hắn nhưng quả thực loại tư tưởng hơn người không biết từ đâu ra này của Hách Liên gia làm người ta không cách nào cảm tình nổi. Đây cũng là lý do Sở Hoành vừa thấy trong nhóm đệ tử Cố Giai đường có người đeo mộc bài Hách Liên gia liền cảm thấy phiền.

Thanh Hiên kiếm tông xưa nay nhất quán đối ngoại, dù không ưa gì đối phương nhưng lễ nghĩa không thế thiếu, Sở Hoành đứng đầu chủ động hạ nửa lễ với họ trước. Dẫn đầu đệ tử Cố Giai đường là một thanh niên dáng vẻ tuấn tú ôn hòa tên Tưởng Huyên, rất tôn trọng mà đáp lễ, còn chủ động hàn huyên mấy câu. Sở Hoành tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không để đối phương khó xử.

Lục Tình Tình lơ đãng nhìn quanh thì đột nhiên cảm nhân được một tia ác y thoáng qua. Nàng đảo mắt, trong nhóm đệ tử Cố Giai đường có một nữ nhân dung mạo kiều diễm dáng vẻ kiêu ngạo đánh giá nàng, khi cả hai chạm mắt, người kia liền cho một cái nhìn xem thường. Lục Tình Tình nhướng mày, nhưng lại không động, nhàn nhạt cười lên rồi rời đường nhìn. Tuổi tác lớn như vậy, tu vi lại chỉ mới Thuận Nhập cảnh, qua mức tầm thường. Lục Tình Tình quả thực có một đôi mắt đẹp, sóng sánh biết nói, ý nghĩ khinh thường biểu đạt rõ ràng, nữ nhân siết chặt tay, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Hách Liên Chi trước giờ đối với người xinh đẹp hơn mình thì đều không vừa mắt, trong môn phái luôn ngang ngược chèn ép người ta, không nghĩ tới hôm nay ra ngoài lại bị người xem thường như vậy, tức giận mà chẳng thể làm gì. Trong nhóm người cùng xuất môn hôm nay, nàng ta tu vi thấp nhất, trước mặt những người ưu tú như vị biểu ca Hách Liên Mạc hay sư huynh Tưởng Huyên hoàn toàn chẳng dậy ra được khí thế gì. Thế nhưng có một kiểu người không thể hiện bản thân nổi bật thì sẽ cầm lòng không đặng, mà Hách Liên Chi vừa hay chính là kiểu người như thế.

Đúng lúc này có một hài tử cầm bánh bao thỏ nhỏ đi qua, Hách Liên Chi đảo mắt, ý tưởng trong đầu lóe lên, chẳng nghĩ ngợi liền không để ý hoàn cảnh mà chạy lên, õng ẹo kéo tay Tưởng Huyên: "Sư huynh nhìn xem, thỏ con đáng yêu như vậy..."

Còn chưa nói hết câu, đưa nhỏ kia liền đưa bánh lên miệng, một hơi cắn hết phân nửa... Tình cảnh thật ngại ngùng.

Giọng nói ngọt ngấy cố đè ra của Hách Liên Chi không biết các đồng môn cảm thấy thế nào, còn đám người Sở Hoành vừa nghe đã rùng mình. Hàn Cảnh nhìn vẻ mặt sượng ngắc của nàng ta, không nể mặt mà bật cười.

Tưởng Huyên bị Hách Liên Chi lôi lôi kéo kéo cũng không hiểu tình huống gì, đang định đỡ lời thì nàng ta đã lên tiếng trước: "Sao có thể ăn a, thỏ con quá đáng thương."

Dáng vẻ nũng nịu của Hách Liên Chi thế mà có người nuốt trôi được, còn kéo đến mấy đồng môn ủng hộ. Trong tu chân giới khắp nơi tranh đấu sát sinh, giết người đoạt bảo cũng không hiếm, nhóm thiếu niên mới hạ sơn của Thanh Hiên còn biết điều này, gặp phải loại lời nói kì ba như vậy, quả thực là không khép nổi miệng.

Thần kỳ hơn, không chỉ là nói lời cho có vậy, một đệ tử Cố Giai đường còn chỉ vào quầy hàng đề nghị với Hách Liên Chi: "Không bằng chúng ta mua hết đi."

Hách Liên Chi đoạt được chú ý của mọi người, cười ngọt ngào, như một con gà thắng trận ngẩng cao đầu chạy đến trước quầy hàng nhỏ, vỗ tay xuống hô lên: "Lão bản, bánh này ta mua hết!"

Nàng ta chen thẳng đến trước quầy hàng, thật trùng hợp, người bị chiếm mất vị trí lại chính là Tiêu Tử Du đã xếp hàng nửa ngày mới đến lượt.

Tiêu Tử Du làm như không thấy, nghiêng người vòng sang bên cạnh chỉ vào lồng hấp: "Cái này, cái này, còn có cái này nữa."

Lão bản dáng vẻ hàm hậu bị Hách Liên Chi làm giật mình hồi thần lại, lấy một túi giấy dầu ra bỏ bánh vào cho Tiêu Tử Du. Có đệ tử Cố Giai đường muốn tiến lên làm hộ hoa sứ giả nhưng Tưởng Huyên nhìn thấy tông phục trên người Tiêu Tử Du liền cản lại.

Hách Liên Chi thấy không ai để ý mình, tức giận triệu ra một cây roi đỏ rực chỉ về phía lão bản, quát: "Ta nói mua hết, lão có ý gì đây?"

Phàm nhân trong thành có luật thành bảo vệ, bình thường không sợ tu sĩ nhưng thấy Hách Liên Chi ánh mắt hung ác thì không khỏi hoảng lên, sợ hãi lùi mấy bước. Ba người sau lưng Sở Hoành lần đầu gặp qua người vô lý như vậy, còn ở nơi đầy phàm nhân một lời không hợp liền lấy vũ khí ra.

Hàn Cảnh nhíu mày hướng người Cố Giai đường lớn tiếng hỏi: "Các ngươi xuất môn đều ngang ngược vậy sao?"

Một đệ tử bên vực Hách Liên Chi hất mặt nói: "Chính sư muội ta hỏi mua trước không phải sao?"

Nghe cái giọng điệu đương nhiên của gã, Hàn Cảnh thật sự muốn xuất kiếm rồi, đại tiên môn nào lại không có tố chất như vậy. Lục Tình Tình cười nhạt, tiếng nói không lớn nhưng chắc chắn ai cũng nghe được: "Không phải thiện lương lắm sao, thương cái bánh nhưng muốn đánh người?"

Lục Tình Tình miệng lưỡi rất độc, đệ tử Cố Giai đường bị nàng nói đến á khẩu, Hách Liên Chi siết chặt roi trong tay, thầm mắng chửi mấy câu, phàm nhân trong thành này bị sao vậy, ở Tây địa chỉ cần tu sĩ nói một câu thì liền dăm dắp nghe theo, sao có thể gặp qua cảnh này.

Đang lúc hai bên căng thẳng, Tưởng Huyên muốn bước ra cho Hách Liên Chi một cái bậc thang thì Tiêu Tử Du lại lên tiếng: "Ngươi không xếp hàng sao?"

Giọng nói thiếu niên bình đạm trong trẻo, ngữ khí cũng đạm nhiên ôn hòa nhưng lại khiến Hách Liên Chi cứng họng, mấy đồng môn muốn đỡ lời cho nàng ta cũng không biết nói sao, đều như mắc xương ngang cổ.

Tiêu Tử Du còn tưởng bản thân nói không rõ, chỉ ra phía sau: "Mua bao nhiêu thì cũng phải xếp hàng đã."

Người vây xem mỗi lúc một nhiều, họ không sợ tu sĩ, còn xì xào bàn tán chỉ trỏ, Hách Liên Chi lần này đúng là đủ mất mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận đứng đó.

Lúc này, biểu ca Hách Liên Mạc của nàng lạnh lùng nói: "A Chi, trở về." Ngữ khí nhàn nhạt vô cảm, nghe không ra vui giận.

Hách Liên Chi cắn môi, oán độc trừng Tiêu Tử Du, thiếu niên thì hạ thấp áo chùm đứng đó, không thèm phân cho nàng ta một ánh mắt. 

Trên mặt Hách Liên Chi nóng rát, lại thêm âm thanh xì xào xung quanh, hung hăng siết chặt cây roi trong tay. Đi được mấy bước, nàng ta đột nhiên xoay người, vụt một tiếng, roi dài vung lên, dùng hết sức bình sinh mà đánh xuống Tiêu Tử Du.

Cây roi là Địa cấp pháp khí Huyễn Đằng tiên, vừa xuất chiêu liền lộ ra gai nhọn, hồng quang lấp lóe. Pháp khí tuy là đồ tốt nhưng người cầm tu vi chỉ mới Thuận Nhập cảnh, trong mắt đa số người ở đây thì chỉ là một chiêu thức tầm thường. 

Sở Hoành vừa chuyển bước, bóng người chợt hiện trước mặt Tiêu Tử Du, thế cũng không đổi, đưa một tay lên nhìn như tùy tiện lại dễ dàng nắm gọn được Huyễn Đằng tiên, kình lực Hách Liên Chi đánh xuống lập tức tiêu thất vô tung, một chút gió cũng chẳng lay ra được. Sở Hoành vứt cây roi trong tay xuống, Hách Liên Chi nhìn một kích toàn lực của mình không chút lực chống đỡ mà tán đi, nghiến răng đè xuống tanh ngọt trong cổ họng

"Hách Liên Chi."

Hách Liên Chi giật mình, vội vàng cúi đầu lùi về, Hách Liên Mạc không lớn tiếng nhưng nàng cảm nhân được, hắn giận rồi.

Vừa hay lúc này đội vệ thành đến, đệ tử hai phái đều chẳng còn tâm trạng mà giả lả với nhau. Tưởng Huyên ra mặt dàn xếp, vì chưa có ai bị thương nên cũng không làm lớn chuyện. Lão bản vui vẻ đưa bánh cho Tiêu Tử Du, còn không thu tiền.

Náo nhiệt qua đi, người tản ra, chỉ còn năm người Thanh Hiên đứng đó.

Hoàng Chính Hy phất quạt, Thanh Hiên kiếm tông kỷ cương nghiêm khắc, đã thật lâu hắn chưa gặp qua loại chuyện này, cười nói: "Không ngờ mới ngày đầu tiên đã được diện kiến kỳ nhân như vậy."

Lục Tình Tình nhàn nhạt lắc đầu: "Nếu là bình thường thì đã chẳng thành chuyện." Vừa nói còn vừa liếc nhìn Tiêu Tử Du, trong ánh mắt hiện ra chút vui đùa.

Cái này thì quả thực, nếu là nơi khác, chuyện chỉ là Hách Liên Chi ra vẻ như vậy, chen vào mua hết bánh đi, đám đồng môn xúm vào bợ đỡ mấy câu, những người chờ phía sau có giận cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Hôm nay chỉ có thể trách nàng ta ra ngoài không xem hoàng lịch, đá trúng thiết bản* Tiêu Tử Du đặc biệt giỏi làm nghẹn chết người.

(*thiết bản: tấm sắt, ý chỉ người cứng rắn khó đối phó.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net