Chương 13: Trận đầu đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày này, đồn đại về sư đệ bên người Sở Hoành lan truyền rất nhanh, quả thực đám đệ tử Ngưng Chỉ môn chính sự không được nhưng ba cái chuyện không ra gì lại làm rất tốt. 

Thái độ của Tiêu Tử Du từ ngoài nhìn vào quả thực là nhường nhịn không nguyên tắc, nghị luận không hay kéo tới, chỉ từ không đáp trả, tam sao thất bản thêm mắm dặm muối, biến thành chiến lực không đủ, hèn nhát sợ hãi, tu vi do đan dược kéo lên.

Hàn Cảnh nghe được thì tức đến nghiến răng, Hoàng Chính Hy ở bên còn tỏ vẻ tâm tình rộng rãi mà khuyên bảo: "Không cần phải nóng, thực lực ra sao lên đài sẽ rõ."

Thế nhưng ngoài miệng cứng cỏi như vậy, sau lưng lại chạy đến sòng bạc cá cược ném linh thạch đặt Tiêu Tử Du thắng, còn nghênh ngang mặc tông phục đến, một lần vung tay kéo chênh lệch tiền cược từ ba bảy thành năm năm. Nhóm người Ngưng Chỉ môn tuy tức giận nhưng trên miệng vẫn an ủi nhau, nói Thanh Hiên bọn họ vung tiền, chúng ta chắc thắng còn không phải sẽ lời hơn sao. 

Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu Tiêu Tử Du không biết, Sở Hoành thì tin năng lực của sư đệ, Tô Quán kia hắn chỉ một cái liếc mắt liền nhìn rõ, lời thừa không cần nói, đợi ngày vào trận thôi. Hai người trong viện tử nhỏ ban ngày đóng cửa không tiếp khách, cùng đọc bản thoại lưu truyền trong thành, đánh cờ luyện kiếm, đêm xuống thì thay y phục, dịch dung bằng huyễn thuật rồi đi dạo chợ đêm, lang thang dạo chơi, âm thầm trải qua hai ngày bình thản nhàn nhã.

Ngày luận võ đầu tiên trời trong mây trắng, mát mẻ dễ chịu, không khí được mưa đêm qua gột rửa, có mùi bùn đất cỏ cây ngai ngái làm Tiêu Tử Du thấy thật mới lạ.

Tiêu Tử Du trước trận đấu rất bình thản, không có ý định đến sớm xem náo nhiệt, đúng giờ mới cùng Sở Hoành thong dong ra cửa. 

Hai mươi lôi đài hai trăm năm mươi trận đấu, thời gian thi đấu phân làm nhiều khung giờ, trùng hợp làm sao Sở Hoành và Tiêu Tử Du lại thi đấu cùng lúc, không theo dõi được người kia.

Hai người vừa mở cửa viện tử thì thấy đồng môn mặc tông phục đã chờ từ sớm, không thể không nói Thanh Hiên sơn cách biệt với những nơi khác có một chỗ vô cùng tốt, chính là thời gian dài không gặp người lạ, vẫn luôn cùng đồng môn tu hành luyện tập, làm công vụ trong Tứ viện, dẫn đến đệ tử trong lòng vô thức sinh ra xa cách với thế nhân, sinh ra một lòng đoàn kết không nói rõ được.

Trong lòng bọn họ chỉ có hai loại người, là người Thanh Hiên và người khác, chẳng ngại trong tông môn cùng Sở Hoành nhìn nhau không vừa mắt, lẫn nhau tiểu đả tiểu nháo, hạ sơn Sở Hoành chính là "Sở sư huynh" của Thanh Hiên kiếm tông, Tiêu Tử Du chính là "người ở Nam viện" của Thanh Hiên kiếm tông, bọn họ là đồng môn, quan hệ chính là tốt như vậy.

Tiêu Tử Du ở giữa một đám người tiền hô hậu ủng vào khu vực thi đấu, người xung quanh vừa xa lạ vừa quen thuộc nhưng y biết, y không có gì không thích.

Khi họ đến đài thi đấu, một nhóm người vận tông phục thanh thế hơn người, không chỉ Ngưng Chỉ môn mà tất cả mọi người đều không tự chủ mà nhìn tới.

Diêu Ngọc đứng trong đám người siết chặt tay, miễn cưỡng bày ra vẻ thản nhiên: "Đại môn phái thì thế nào chứ?" Nàng ta đảo mắt tìm thấy bóng dáng thiếu niên mặc áo chùm trong trà lâu hôm trước nhưng không nhận ra được, cắn răng lẩm bẩm: "Cũng chẳng dạy ra được thứ tốt gì."

Đến lúc Tiêu Tử Du và Tô Quán đem ngọc bài thân phận đưa cho vị trưởng lão ngồi bên lôi đài, mọi người mới thật rõ ràng nhìn thấy đệ tử Thanh Hiên nổi tiếng mấy ngày nay. Tu sĩ có thể dừng lại ở độ tuổi thanh xuân nên trong nhóm thanh niên thoạt nhìn cách biệt không rõ nhưng thiếu niên mười sáu tuổi đến vóc người cũng chưa trưởng thành, ai cũng không khỏi đoán rằng Thanh Hiên thực sự thừa danh ngạch nên dẫn người đến tham quan, cảnh giới cao cũng chưa chắc đã đánh được mấy trận. Lại nói Tô Quán còn hơn Tiêu Tử Du hai tiểu cảnh giới, thêm đồn đại không hay gần đây, người đến xem tám phần là muốn nhìn Thanh Hiên đại tiên môn này mất mặt.

Tô Quán ba mươi lăm tuổi đã đến Cẩn Dương nguyên kỳ, qua mấy năm nếu trước bốn mươi tiến vào Lung Huyền thì cũng có thể xếp vào hàng tân tú, hiện tại cũng đã tích lũy không ít danh khí ở Tây địa, trong môn phái có thể xem là người đứng đầu, không khỏi có chút tự đại.

Các nhân tài xuất thân tán tu hoặc môn phái nhỏ thường không quá hữu hảo với đệ tử đại tiên môn, vừa cảm thấy bản thân tài giỏi tự lực rất ưu việt vừa ghen ghét những người kia tài nguyên phong phú, con đường dễ dàng. Tô Quán nhìn những thiên tài như Sở Hoành, Lâm Thiếu Kỳ, Hách Liên Mạc đều không phục, kẻ dưới nhìn lên vẫn hay nghĩ một ý đó, nếu gã cũng xuất thân như vậy...

Tô Quán dừng tầm mắt trên người Tiêu Tử Du, tuổi còn nhỏ, cảnh giới cao, vẻ ngoài hơn người, đệ tử đại môn phái, còn được đồng môn vây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, thiên đạo thật bất công.

Hai người bước vào trung tâm lôi đài, Tiêu Tử Du lưng còn đeo bao kiếm, thẳng tắp nhìn đối thủ trong mắt bình lặng vô ba. Kiếm trong bao không động, trái lại Tiêu Tử Du rút ra kiếm gỗ du dùng để đối luyện, mộc kiếm tầm thường trên tay thiếu niên lộ ra vẻ đơn giản tiêu sái. Đệ tử Thanh Hiên cũng không biết Tiêu Tử Du lại cầm kiếm luyện tập lên đài, ngây ngốc nhìn nhau, Sở Hoành đã đi lên lôi đài của hắn, chẳng có ai mà hỏi.

Tô Quán lấy ra lá cờ xanh bích, đạo mạo dõng dạc nói: "Đến cũng vẫn phải đấu một trận, sao có thể trốn tránh được."

Tiêu Tử Du không đáp lại hắn, ánh mắt bình thản nhìn thẳng, tiêu chuẩn đưa tay thi lễ, dẫu hạ xuống sống lưng nhưng từ động tác lại lộ ra mẫu mực gia giáo, cao quý hơn người. Lời khiêu khích bị đáp lại như thế, Tô Quán có chút nghẹn, siết chặt cán cờ mà đáp lễ lại, khí chất thua kém mấy phần.

Diêu Ngọc dưới đài cắn răng: "Chỉ giỏi ra vẻ."

Lục Tình Tình lẫn trong đám người nghe được, khóe miệng nhếch lên, gương mặt thanh lệ lộ ra sắc bén: "Tiêu Tử Du cũng quá thua thiệt, nếu ở phàm giới, người kia sinh hài tử thì cũng lớn bằng y đi."

Lời này là cố ý nói ra, tu sĩ ngũ cảm linh mẫn đều nghe được. Diêu Ngọc quay sang trừng Lục Tình Tình, lại thấy đối phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt khinh thường dùng khẩu hình nói: "Bà cô."

Diêu Ngọc siết chặt tay, tức đến gương mặt vặn vẹo.

Mà lúc này, trận đấu trên đài đã bắt đầu.

Cờ của Tô Quán là pháp khí Địa cấp Thanh Suy, xanh biếc như ngọc, theo ấn kết trên tay gã mà phân thành hai mươi bốn tiểu kỳ vây lấy toàn bộ võ đài. Ngưng Chỉ môn chiếm được chỗ đứng ở Tây địa quả thực bản môn cũng có chân tài thực học, Ngưng Chỉ trận quyết là một thuật trận kết hợp, Địa cấp cao giai tiệm cận Thiên cấp, trong trận pháp có thuật pháp, ý cảnh khó phá.

Trên đài nổi gió, mặt đài rộng bằng phẳng nhanh chóng tan ra, trở thanh một bãi cát. Đệ tử Ngưng Chỉ môn hô lên: "Lan Can Hãn Hải*!" (*Biển cát mênh mông)

Cát không tĩnh mà chảy thành dòng, dần trở thành xoáy cát lớn sâu hun hút, tựa như miệng quái thú bành trướng hết nửa lôi đài. Tô Quán đặt một tiểu kỳ trước mặt, để nó huyền phù trong gió cát, tay liên tục kết ấn, cảnh trong trận là ảo nhưng sát cơ âm trầm là thật, người trong trận giữa cát mù mịt đến nơi đặt chân cũng không có.

Tiêu Tử Du không hoảng không vội nhấc mộc kiếm, vung tay chém xuống cát, nhìn như tùy ý lại mang xảo diệu, mượn kình lực phản lại mà rút khỏi mặt cát, dùng 'Vũ Bộ Thức' điểm nhẹ trên không. Thiếu niên đứng thẳng, mộc kiếm trong tay quét ngang, kiếm khí cuốn cát bay mù mịt, Thanh Hiên kiếm quyết Phong bộ 'Cuồng Phong Quyển Nhận*' (*Gió lớn sắc bén).

Tiêu Tử Du chỉ ra hai kiếm, trên đài vẫn là cát vàng bao phủ, nhìn như y đã vô phương, chỉ có Tô Quán làm chủ trận hiểu rõ, kiếm đầu tiên của đối phương tinh chuẩn đẩy thân thể lui ra khỏi khốn trận, mà kiếm thứ hai, trong cát bụi mờ đục bốn tiểu kỳ đã nứt.

Tiêu Tử Du hiếm khi được đánh với thuật tu, y tinh tế cảm nhận linh khí giao động, phát động công kích cực kỳ chuẩn xác. Y phát hiện ra cảnh trong trận mặc dù nhìn rất hoành tráng nhưng sát lực lại không đủ, cũng không thể chính xác mà giữ được y.

Cát bụi quẩn quanh nơi cổ tay, trên lưỡi kiếm cũng cảm nhận được áp lực, thế nhưng Tiêu Tử Du rất bình tĩnh, kiếm nhẹ hoa một đường lại lật lên một mảng cát bụi mù trời. Khí thế sát tuyệt tràn lan khắp kỳ trận.

Tô Quán giật mình không nhẹ, ánh mắt oán độc nhìn về phía Tiêu Tử Du, mười sáu tuổi đã luyện ra kiếm ý, một sư môn tốt quả thực càng dễ dàng mà. Thế nhưng Tô Quán không phải ăn chay, người thành danh đa phần đều phải có chân tài thực học, gã nhắm mắt định thần, chỉ có thể trách Tiêu Tử Du sinh muộn thôi, cách biệt cảnh giới vẫn còn đó. Tô Quán hét một tiếng, kỳ trận vần xoay, cát bốc lên cao, mà đỉnh lôi đài, tám tiểu kỳ bay lên, trụ tại bát phương, mây đen cuồn cuộn sinh ra.

'Sầu Vân Ảm Đạm Vạn Lý Ngưng*'

(*Mây buồn ảm đạm ngưng tụ ngoài vạn dặm)

Dưới là cát bụi, trên là mây mù, Tiêu Tử Du nhìn như đã kẹt lại trong một cái hộp, trên dưới vây chặt. Lần đầu tiên đầu với trận thuật sư, cảnh rất thật, cát bụi quệt lên bàn tay cầm kiếm để lại cảm giác khô ráp. 'Lan Can Hãn Hải' và 'Sầu Vân Vạn Lý Ngưng' là hai sát trận tương sinh, cái trước thiên về vây khốn mà cái sau lại thiên về tuyệt sát, dưới dâng lên, trên áp xuống, Tiêu Tử Du trong khoảng nhỏ hẹp thuần thục di chuyển, tựa hồ đã bị Tô Quán nắm giữ tiết tấu.

Tiêu Tử Du phát hiện linh khí trong trận rất cạn, bị các tiểu kỳ rút đi gần hết. Y né tránh một đạo thuật pháp từ trên không đánh tới, không nghĩ trong trận còn tàng ẩn loại cạm bẫy như vậy, cảm thấy trận thuật rất linh hoạt, hoàn toàn vượt xa những trận pháp được học trog sách vở. 

Mây mù trên đỉnh trận che hết ánh sáng, xung quanh Tiêu Tử Du âm u xám xịt. Y thăm dò mà chém ra hai kiếm, một lên một xuống, đều bị ảo ảnh nuốt trọn. Cảnh trận đã nuốt trọn lôi đài, bóng dáng thiếu niên hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Khác với tưởng tượng của mọi người, Tiêu Tử Du ở trong cục diện này vẫn khá ung dung, y có thể dùng bạo lực phá hủy trận pháp nhưng lại muốn tự giải trận, tìm ra điểm đột phá thật sự của trân pháp này.

Đang lúc mọi người tưởng đại cục đã định, phía bắc lôi đài đột nhiên "Ầm" một tiếng, kết giới bao quanh lôi đài cũng rung lên, từng đường kiếm bá đạo, sắc bén mạnh mẽ. Kiếm khí mang theo tàn ảnh như mãnh thú gào rít, kình lực xông khỏi kết giới quét ra một cơn gió mạnh.

Đệ tử Thanh Hiên kinh hô: "Phong bộ Phá Vân!"

Tiêu Tử Du dùng Phá Vân, vận sức khởi kiếm chém nát cả phía bắc trận vây, sáu tiểu kỳ vỡ nát, diệm thạch của lôi đài dưới kiếm ý cũng chằng chịt vết nứt.

Phía bắc đã phá, cả ảo trận chao đảo rồi từng mảng rã ra. Tiểu kỳ thu về lại thành hình Thanh Suy, Tô Quán chống cờ quỳ xuống, hộc ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch. Mộc kiếm không sắc, là kiếm ý sắc, lá cờ Thanh Suy đã bị cắt rách một góc.

Không chỉ người ngoài, đến đệ tử Thanh Hiên cũng kinh ngạc quên cả hô hào. Kiếm quyết tông môn, trước khi tìm được công pháp phù hợp, ai mà chưa từng luyện qua, sao mà bọn họ lại không nhận ra Thanh Hiên kiếm quyết có thể làm ra thanh thế lớn như vậy. Càng làm người ta bất ngờ chính là Tiêu Tử Du như một đứa trẻ ôn hòa ngoan ngoãn, không nghĩ tới kiếm pháp lại ngang tàng bạo ngược đến thế.

Tiêu Tử Du đáp xuống đài, kiếm nâng lên, mũi hướng về phía Tô Quán đang quỳ một gối. Ai cũng nghĩ y sẽ ra thêm một chiêu, đến cả Tô Quán cũng cắn răng siết chặt lá cờ trong tay, lòng đầy không cam. Kết quả thiếu niên lại cứ đứng như vậy, sống lưng thẳng tắp thủ thế, ánh mắt tĩnh lặng như hồ thu không gió.

Lúc này Sở Hoành đã nhanh gọn giải quyết xong đối thủ, đi về phía lôi đài của Tiêu Tử Du, thấy sư đệ đứng đó, trong lòng có hơi bất đắc dĩ. Tô Quán nhìn Tiêu Tử Du, nghi hoặc thật sâu, hoãn lại mấy hơi rồi vội đứng dậy. Gã vừa đứng thẳng, Tiêu Tử Du lập tức nghiêng thân khởi kiếm.

Tiêu Tử Du... chờ Tô Quán?

Dường như ai cũng nhận ra rồi.

Lúc này, Từ Dục Trữ tiến đến bên cạnh Sở Hoành, tầm mắt cũng không hướng về lôi đài mà dừng lại trên người nam nhân anh tuấn trước mặt.

Nàng chẳng ngần ngại ai mà nói: "Sở sư huynh, vị đệ tử này của quý phái,... có chút ngốc nha."

Đến đồng môn Thanh Hiên cũng không phủ nhận được điều này. Tuy kiếm tu có quy tắc không đánh người đang quỳ nhưng đây là thi đấu, không phải luận bàn, chưa từng thấy qua ai chờ đối thủ sẵn sàng mới tấn công cả.

Tô Quán đứng lên, siết chặt Thanh Suy trong tay, lại liếc xuống dưới đài. Trên đài có trận pháp ngăn chặn, căn bản không nghe rõ được thanh âm bên ngoài. 

Gã có kiêu ngạo của mình, trong lòng thoáng chốc đã có ý... nhận thua...

Không được!

Mới là vòng đầu tiên!

Tô Quán cắn răng, thầm nghĩ, là Tiêu Tử Du giả vờ thua kém trước, làm hắn mất cảnh giác không dốc toàn lực. 

Tô Quán liên tục biện minh trong đầu, cố gắng làm tâm lý cân bằng lại, lần thứ hai nâng Thanh Suy lên.

Khoảnh khắc hắn đứng lên ấy, trong lòng Tiêu Tử Du có một chút tiếc nuối mơ hồ, y có nguyên tắc của mình, lại không phải mỗi người đều có được. 

Y không tiếc cho Tô Quán, y tiếc vì trận thuật sư đầu tiên mình gặp, sau này hẳn sẽ vì một lần đứng dậy này mà để lại tâm ma. 

Thế nhưng vẫn luôn có những người như vậy không phải sao? Lòng vốn không đủ thanh chính, tâm ma chỉ là sớm muộn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net