Chương 15: Đạo của đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng đầu tiên có một đệ tử Thanh Hiên bị loại, lúc hắn được người đưa về đã dọa Tiêu Tử Du sợ ngây người.

Kiếm đã gãy, tay phải không thể động, trên người đầy vết, trong kinh lạc có kiếm ý hoành hành, e rằng có dùng linh đan diệu dược e rằng cũng phải bế quan mấy năm, còn không biết tâm cảnh có bị ảnh hưởng không. Cũng may đệ tử này xin hàng kịp lúc, tuy căn cơ tổn hại nhưng vẫn cứu vãn được.

Đối thủ của hắn là Chúc Chương, đệ tử Trùng Luân, hai mươi tám tuổi, Lung Huyền Hạ giai, còn hơn Sở Hoành một tiểu cảnh giới. Người này chưa từng lộ diện, cũng không nghe chút danh tiếng nào, xem ra là tân tú Trùng Luân âm thầm bồi dưỡng, ra tay quá ngoan độc.

La Trí trưởng lão cùng Sở Hoành nói qua: "Chúc Chương này, tư chất cực tốt, Thần binh Bất Lạc nhận hắn làm chủ, tu sát kiếm, rất mạnh."

Trên Thiên cấp là Thần binh, gồm hai mươi bốn món, được lưu truyền từ thượng cổ, chí tôn chí quý, không thể phá hủy. Thần binh sở dĩ quý bởi chúng có linh, tự mình nhận chủ, tương truyền Thần binh có thể giúp chủ nhân dễ dàng lĩnh ngộ cảnh giới Thông thiên của Đạo pháp. Thần binh Lãm Nguyệt của Sở Hoành chính là binh khí mà vị tiền trưởng môn ngàn năm trước từng luyện ra kiếm ý thông thiên để lại.

So với Lãm Nguyệt thì Bất Lạc càng mang sắc thái truyền kỳ hơn, thư tịch trong Nam thư các cũng có viết về cố sự của Bất Lạc. Kiếm hai mươi tấc, đúc từ long cốt, tàn ngược bá đạo, kiếm áp chế tâm, nhân tâm bất định, vi kiếm chứng đạo*. Thanh kiếm này từng ở trong tay một vị ma tôn hoành hành khắp Trú Huyền đại sơn, ngàn năm trước kiếm chủ từng thống lĩnh ma tu đánh chiếm Nam địa, tiến sát tới biên giới Trung địa.

(*Kiếm có thể áp chế lòng người, không đủ kiên định sẽ bị điều khiển, chứng đạo cho kiếm.)

Hôm nay bàn chuyện với La Trí trưởng lão nên Sở Hoành trở về trễ, lúc Tiêu Tử Du và Sở Hoành ra ngoài dạo thì đã là đêm muộn.

Những nơi náo nhiệt nhất trong thành đã đi qua rồi, hôm nay hai người men theo một kênh nước nhỏ đi về phía nam thành. Nơi này đa số là nhà dân, không có hàng quán thương điếm, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Tử Du bước từng bước dài trên bờ kè bằng gạch ở ven đường, bên dưới là dòng nước lờ lững trôi, cũng không biết vì sao đất bằng thì không đi lại thích lắc lư trên đó. Ánh trăng rơi trên nước, lóng la lóng lánh, theo bước chân của người mà di chuyển, thỉnh thoảng qua bóng liễu bên bờ, bị cắt vụn ra.

Hôm nay Tiêu Tử Du đặc biệt trầm mặc, Sở Hoành không hỏi, để y tự ngẫm nghĩ trước.

Hai người yên lặng thật lâu, lúc canh hai sắp tận (*sắp qua 3 giờ sáng), Tiêu Tử Du mới chậm rãi nói: "Chỉ là luận võ thôi, thắng là được rồi, tại sao còn nặng tay như thế?"

Nếu đồng môn kia không xin hàng kịp lúc thì e rằng sẽ bị đánh tới tàn phế đi. Trong mắt Tiêu Tử Du, đây không phải là luận bàn, đây là tàn ngược tra tấn, hoàn toàn đi ngược với tiêu chuẩn đạo đức mà y được dạy. Sở Hoành nhìn y, không trách, chỉ cảm thấy Tiêu Tử Du vẫn còn quá đơn thuần.

Hắn sắp xếp từ ngữ, nói: "Cái này là tính cách, cũng là tâm. Tùy tâm hành thiện, lại tùy tâm hành ác, căn bản không có tại sao." Thi đấu có luật lệ, Chúc Chương không phạm luật, nói đến cùng hắn chẳng qua là phạm tới tiêu chuẩn đạo đức của sư đệ mà thôi.

Tiêu Tử Du im lặng ngẫm nghĩ, lòng có chút rối. Y sinh ra trong sư môn thanh chính, từ sớm đã bắt đầu tu hành, có ưu thế hơn đại đa số người. Trưởng bối trong tông giảng nhân, lễ, nghĩa, chí, tín, luân thường đạo lý, cái gì là chính tà, đúng sai, thiện ác. Tiêu Tử Du không thật sự hiểu hết, nhưng y nghe đủ nhiều.

Sở Hoành cũng trong tông từ nhỏ, thế nhưng hắn hoàn toàn khác. Tiêu Tử Du cảm nhận được, sư huynh khác y, cũng khác với mọi người. Sở Hoành trong lòng tự có cán cân, phải trái nặng nhẹ sẽ tự mình định đoạt, hắn đối với lý tưởng của bản thân có một lòng tin kiên định, Tiêu Tử Du hiểu được, lại không làm được.

Dẫu có hô phong hoán vũ, thọ mệnh dài lâu, tu giả cũng không phải tiên nhân chân chính, có thất tình lục dục, có tư tâm thiện ác, sẽ để ý danh tiếng cũng nghị luận của người đời, sợ bản thân thành thiểu số trong đám người. Một người có thể đặt ý thức của mình lên pháp tắc của số đông, nhân gian được mấy.

Sở Hoành cảm thấy sự bối rối của Tiêu Tử Du có lẽ đến từ việc y không hiểu được dáng vẻ chân chính của tu chân giới. Những thứ được dạy trong sư môn không sai, thế nhưng tu chân giới chân chính tàn khốc hơn như vậy rất nhiều, mà Sở Hoành biết rõ, sư đệ của hiện tại, chỉ có thể dựa vào chính mình để hiểu và thích nghi với nó.

"Tiêu Tử Du." Sở Hoành gọi tên y, trong giọng nói mang theo bình thản lại kiên định: "Có những việc đệ vốn không cần hiểu. Không cần hiểu người khác 'tại sao', chỉ cần nhớ rõ bản thân 'bởi vì' điều gì."

Tiêu Tử Du nghiền ngẫm thật kĩ, tựa như hiểu được rồi lại tựa như không hiểu.

Y 'bởi vì' điều gì?

Vì đâu nâng kiếm, vì đâu tu chân?

Tu giả cầu trường sinh, mong thọ mệnh sánh cùng thiên địa. Nhân gian hữu hạn, sống lâu như vậy để làm gì?

Đề thăng cảnh giới, ngạo thị quần hùng. Nhân ngoại hữu nhân, tam thiên thế giới, thật sự có ngôi vị tối cao sao?

Luyện kiếm đến Thông thiên, đi đến tận cùng kiếm đạo. Cảnh giới hư vô mờ mịt kia qua ngàn năm không ai chạm tới, có thể lấy làm mục tiêu cả đời ư?

Bản thân y dường như cũng chẳng xem trọng những thứ đó lắm.

Tiêu Tử Du chầm chậm bước đi, đưa ra lý do rồi lại tự mình phủ định, thế nhưng y dường như đã nắm bắt được điều gì. 

Thiếu niên dừng bước, quay sang nhìn người bên cạnh, hỏi: "Sư huynh, huynh 'bởi vì' điều gì?"

Tầm mắt Sở Hoành dừng trên người y, ánh mắt mang theo kiên định và trang nghiêm: "Huynh bởi vì chính mình."

Gió đêm lao xao, lá cây lay động, tiếng nước chảy khe khẽ trong màn đêm, âm thanh của côn trùng, tất cả như biến mất, Tiêu Tử Du cảm thấy trong lòng có một lớp màn mờ đục được vén lên.

"A Du, nếu đệ kém cỏi, sẽ không ai nghe đệ nói. Cái gọi là nguyên tắc đạo lý, nắm đấm của ai lớn thì thuộc về người đó." Sở Hoành nói chuyện không lớn giọng, ngữ khí cũng thật nhẹ nhàng thản nhiên, thế nhưng khi hắn gọi y, thanh âm như gõ vào lòng người.

Pháp tắc của thế giới này thuộc về cường giả. Nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn*, đó mới mà dáng vẻ chân chính của thế giới này.

(*Nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn: Yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, kẻ muốn sống phải chiến thắng kẻ thù địch.)

"Đệ có mong muốn gì?" Sở Hoành hỏi.

Tiêu Tử Du ngẫm nghĩ, tiếng nói lộ ra dè dặt không tự giác: "Trừ ma vệ đạo, thủ hộ Bắc địa, cứu giúp chúng sinh."

Sở Hoành nghe ra được Tiêu Tử Du không dứt khoát, lắc đầu: "Đệ không làm được."

Ngón tay Tiêu Tử Du run rẩy, vô thức đưa lên níu lấy tay áo Sở Hoành. Sở Hoành nhìn người thân thuộc trước mắt, trong ánh trăng sư đệ tựa như tiên nhân hạ phàm, chỉ có ánh mắt mơ hồ vô định.

Hắn lặp lại: "Đệ không làm được."

"Tông chủ có thể, các vị phong chủ, Cửu pháp lão, Tuyết Nguyên chủ đều có thể. Đệ hiện tại, không thể."

Tiêu Tử Du cúi đầu, quả thực bằng vào y, chỉ cần một mình trong Hàn Hoang, đảm bảo sống không quá ba ngày. Một cảm giác tựa như bất lực lại như phẫn nộ tràn lan trong lòng, trong tiềm thức lại có thanh âm mong manh mà mãnh liệt kêu gọi.

'Bởi vì' muốn, cho nên phải tu.

Cảnh giới cao, năng lực mạnh mẽ mới có thể đạt được sở cầu. Như Sở Hoành nói, hắn không vì bất kỳ ai, chỉ bởi chính mình, chứng đạo của bản thân, vì mong muốn, tham vọng của bản thân, cần tự mình tranh đấu, tự mình thực hiện.

Tiêu Tử Du đột nhiên bật cười, đơn giản thế thôi, rút cuộc y rối rắm cái gì chứ? Sở Hoành nhìn y, trong ý cười của thiếu niên có ngộ ra, có thoải mái, lại có sáng lạn rực rỡ.

Tiêu Tử Du chỉ cần như vậy thôi, một chút động lực để quyết tâm.

Tiêu Tử Du vui vẻ ngả tới ngả lui, đứng trên kè bờ mà còn lộn xộn, Sở Hoành trở tay giữ người lại, sợ y ngã xuống nước, hỏi: "Trở về chứ?"

Ánh mắt thiếu niên loan loan, gật đầu: "Ừm, trở về thôi."

Lần hạ sơn nay, mục đích xem như đã đạt được tám phần, Sở Hoành cũng không phải một trưởng bối nghiêm khắc với Tiêu Tử Du, đã định sẽ cho y vui vẻ mấy ngày. Không ngờ sau cuộc nói chuyện, Tiêu Tử Du trở nên chăm chỉ đột xuất, một lòng muốn nghiêm chỉnh tu luyện, nhất quyết kéo Sở Hoành đi thuê tĩnh thất tu luyện. Sở Hoành tuy buồn cười Tiêu Tử Du tâm tính tiểu hài tử nhưng vẫn thuận theo để y kéo đi khắp nơi.

Tiêu Tử Du cả bốn ngày sau đều trôi qua trong tĩnh thất bên ngoài, luyện tập chăm chỉ gắt gao, chiến ý bừng bừng chờ vòng đấu tiếp theo. 

Theo lý mà nói, đã đến vòng này của luận võ hội, đại đa số đều là người có chân tài thực học, thế mà hy hữu làm sao, đối thủ của Tiêu Tử Du lại thuộc về nhóm vô cùng thiểu số kia, một tán tu may mắn lọt tới tận đây.

Tiêu Tử Du nghiêm túc cầm kiếm lên lôi đài, cả người hừng hực khí thế xuất chiêu. Kết quả thực là không nỡ nhìn thẳng, đối phương đến một cái pháp quyết cũng chưa niệm xong như bao vải bị hất bay thẳng ra ngoài. Dáng vẻ ngơ ngác khi vừa thắng trận của Tiêu Tử Du quả thực quá ngốc, Hàn Cảnh không phúc hậu cười to.

So với vận khí người cầu còn không được của Tiêu Tử Du thì Thanh Hiên vẫn có hai đệ tử tương đối xui xẻo. Hoàng Chính Hy buổi chiều hôm nay đấu với Từ Dục Trữ, Sở Hoành thì oan gia ngõ hẹp, gặp phải Hách Liên nhị thiếu Hách Liên Mạc, là trận đầu tiên của ngày mai.

Tiêu Tử Du nhìn Hoàng Chính Hy cầm quạt xếp nhàn nhã nói chuyện, cảm thấy đệ tử trung tâm của đệ nhất tiên môn hẳn là không kém đi, không hiểu sao hắn có thể thoải mái không chút áp lực như vậy. 

Người nghi hoặc còn có Hàn Cảnh giao tình với hắn không cạn. Hoàng Chính Hy là đệ tử thân truyền của Bác La tôn giả, người đứng đầu Tuyết Nguyên môn, trong cùng thế hệ, chỉ có Lục Tình Tình, Hàn Cảnh, Sở Hoành luận thân phận có thể so với hắn, đệ tử bình thường đối với hắn vẫn có mấy phần kính ý.

Hàn Cảnh nhịn không được, hỏi: "Đại Hoàng, trận đấu chiều nay ngươi nắm chắc mấy phần?"

Hoàng Chính Hy nhăn mày cầm quạt xếp gõ lên đầu Hàn Cảnh: "Cái gì mà Đại Hoàng, gia có tên!" Gọi Đại Hoàng nghe có khác gì gọi chó không? Cũng chỉ có Hàn Cảnh là dám mở miệng nói ra như vậy. 

Hàn Cảnh ôm đầu trừng hắn, cảm thấy bản thân đúng là làm ơn mắc oán, hơi đâu quan tâm cái tên này.

Hoàng Chính Hy oán giận xong, nghĩ ngợi một chút, phe phẩy phiến quạt, ra vẻ trầm tư: "Sáu phần."

Hàn Cảnh nhăn mày: "Ít như vậy sao?"

Lục Tình Tình thì thực tế hơn nhiều, Từ Dục Trữ hơn Hoàng Chính Hy tới mười tuổi, còn từng không ít lần ra ngoài lịch luyện, tu vi cũng hơn Hoàng Chính Hy một tiểu cảnh giới, nàng lãnh đạm: "Sáu phần ngươi thắng, có hơi tự tin không?"

Hàn Cảnh mở miệng, định trách nàng đừng hạ sĩ khí quân mình, Hoàng Chính Hy lại thành thực: "Sáu phần nàng ta thắng."

Lục Tình Tình kinh thường nhìn ra chỗ khác, Hàn Cảnh cũng hết nói nổi, nghe rất mất mặt nhưng thực chẳng biết làm sao, trách Hoàng Chính Hy sinh sau đẻ muộn hay trách Nam Thương luận võ tổ chức không đúng lúc bây giờ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net