Chương 17: Học được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi!"

Hoàng Chính Hy dương dương đắc ý quay người, trên đầu đột nhiên truyền đến đau buốt, hắn ôm đầu kêu lên một tiếng. Hàn Cảnh thu cây quạt, nan quạt làm bằng ngà, lúc trước còn thấy thật xa hoa lãng phí, giờ xem ra đã sinh tất có chỗ dùng, để đánh người thì rất vừa tay.

Hàn Cảnh liếc nhìn Hoàng Chính Hy một bộ dạng ngu ngốc, mỉa mai: "Còn ra vẻ với người ta."

Hoàng Chính Hy không đồng tình, hất cằm: "Bản công tử khí phách anh hùng, ra vẻ cái gì."

"Phải không?" Hàn Cảnh híp mắt, nắm tay đưa lên, mười phần khí thế.

Hoàng Chính Hy lập tức rụt cổ, kéo Hàn Cảnh đi, còn gằn giọng: "Bây giờ ta hộc máu ra đây thì ai cũng đẹp mặt."

Hàn Cảnh còn định nói gì nhưng thấy bàn tay Hoàng Chính Hy nắm vào cổ tay mình còn đang nhỏ máu, cuối cùng im lặng nuốt xuống.

Lần này Hoàng Chính Hy cũng xem như bại trong vinh quang, đa số người đều tiếc cho hắn gặp phải đối thủ mạnh quá sớm, nếu không khẳng định còn có thể đi xa hơn nhiều. Bản thân hắn bị thương không nặng, phần nhiều là linh lực tiêu hao quá độ nên không thể tự chữa trị, uống mấy viên đan dược liền ổn.

Chỗ tốt chính là trong lúc thi đấu bản thân hắn cũng đột phá được một chút, phá được thiết lệnh làm tu vi có bước tiến không nhỏ, chẳng trách Hàn Cảnh ngứa mắt hắn được lợi còn khoe mẽ.

Sau vòng thứ hai, hai người danh khí tăng cao nhất trong nhóm đệ tử Thanh Hiên chính là Hoàng Chính Hy và Lục Tình Tình. Lục Tình Tình một thân bạch y cầm nhuyễn kiếm An Lăng, thanh cao mĩ lệ như hải đường trong gió, đối thủ nàng gặp phải khá cân sức, trên đài phô diễn được hết tài năng, Thanh Hiên cũng có thêm một An Lăng tuyết hoa nổi danh trong luận võ hội.

Hàn Cảnh gặp đối thủ không yếu không mạnh, chiến thắng không dễ dàng không gian khổ, bình bình đạm đạm qua hai vòng. Tiêu Tử Du đã nhìn thấy kiếm của Hàn Cảnh, quả thực là một thanh kiếm tốt, người cầm được tự nhiên năng lực không tồi.

Trận đấu ngày mai nằm trong lượt trận cuối cùng của vòng hai, cũng là đề tài bàn tán sôi nổi khắp nơi. Dù sao chiều hướng nghị luận vẫn khá tốt cho Sở Hoành, thứ nhất Thanh Hiên trong Thập đại tiên môn ít va chạm với các môn phái khác, Cố Giai Đường lại không quá thiện chí đối ngoại, làm ra vẻ hơn người rất đáng ghét, thứ hai Sở Hoành nhỏ hơn Hách Liên Mạc tới mười tuổi, mười năm tu hành, một tiểu cảnh giới, bại cũng không sao cả, thắng thì rất vẻ vang.

Hoàng Chính Hy cũng là đệ tử cuối cùng của Thanh Hiên Kiếm tông thi đấu trong ngày hôm nay. Sau khi hắn kết thúc trận đấu thì đệ tử Thanh Hiên đều trở về trạch viện.

Hoàng hôn rực đỏ bao phủ cả thành Trình Hoa, ấm áp xinh đẹp. Trong biệt viện của Thanh Hiên kiếm tông an tĩnh bất thường.

Tiêu Tử Du nằm bò lên bàn trà mân mê túi trữ vật của mình, đắn đo nhìn Sở Hoành đang ngồi trước mặt đọc sách. Sở Hoành vừa nhìn qua y lại vội thu tầm mắt nhìn vào túi trữ vật trong tay. Qua hai ba lần như vậy, Sở Hoành cuối cùng không chịu được, gấp sách để qua một bên, xoay người ngồi đối diện với Tiêu Tử Du, nhìn y chăm chăm.

Tiêu Tử Du tròng mắt đảo qua đảo lại mấy vòng. Sở Hoành vẫn kiên nhẫn không động, loại đấu tranh tâm lý này, Sở Hoành không phải giỏi bình thường, Tiêu Tử Du không biết có ai thắng được sư huynh không, dù sao y chắc chắn không được.

Ánh mắt Sở Hoành thanh triệt tựa như nhìn thấu tâm can, làm y qua một lát liền bối rối không biết tay chân phải để đâu. Thật lâu y mới lấy đủ dũng khí, mím môi nhìn lên.

Sở Hoành nhấc tay, một tia linh khí vụt phóng về phía cửa, bên ngoài vốn vắng lặng đột nhiên phát ra âm thanh hoảng hốt: "Ai ya!"

Một nhóm người đứng trong vòng bảo vệ của pháp khí ẩn thân trừng mắt nhìn người vừa kêu lên, đệ tử kia vừa xấu hổ vừa oan ức xoa lưng. Hàn Cảnh hết nói nổi, định thu pháp khí lại thì Hoàng Chính Hy đưa tay ngăn cản, trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.

"Gần đây rất thân sao?" Sở Hoành vừa đảo tầm mắt ra ngoài vừa hỏi.

Tiêu Tử Du hai tay cầm túi trữ vật, nghĩ nghĩ rồi nói: "Hàn Cảnh hẹn đệ luận bàn mấy lần, đệ từ chối. Bọn họ cho đệ nhiều điểm tâm nhỏ."

Thật là dễ bị mua chuộc, Sở Hoành thở dài.

Hoàng Chính Hy thì trừng Hàn Cảnh, ánh mắt u oán lên án đối phương tìm người khác luận bàn, Hàn Cảnh lại không áy náy nhướng mày nhìn lại, có thể trách ai, Hoàng Chính Hy căn bản là đấu không lại, hơn nữa bọn họ đối luyện ba năm, Hàn Cảnh sớm đã chán rồi.

Sở Hoành cũng không truy cứu Tiêu Tử Du tự bán mình bằng bao nhiêu cái bánh, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

Tiêu Tử Du cắn cắn môi, mấy câu đã nghĩ trước để hỏi cũng quên rồi, rối rắm nhìn sư huynh. Sở Hoành không truy hỏi, kiên nhẫn đợi y, làm y vô thức bình tĩnh hẳn.

Tiêu Tử Du dè dặt: "Trận đấu ngày mai, huynh... huynh có mấy phần?"

Sở Hoành tùy tiện đáp: "Sáu phần."

Tiêu Tử Du nghe thế cũng không hết căng thẳng, hé miệng định hỏi tiếp, lại cảm thấy nói ra sẽ làm Sở Hoành hiểu lầm mình không tin tưởng hắn.

Sở Hoành thấy y như vậy, qua giây lát liền hiểu ra, buồn cười: "Sáu phần huynh thắng."

Tiêu Tử Du lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hoàng Chính Hy bị Hàn Cảnh cho một ánh mắt mỉa mai, mấy đệ tử khác cũng ngậm miệng nhịn cười, tức đến đỏ cả cổ.

Sở Hoành không hiểu Tiêu Tử Du sao phải căng thẳng như vậy, tuy nói y sợ hắn cảm thấy không được tin tưởng thì cũng không nên bối rối đến thế, còn cả cái dáng vẻ thở phào khi hắn khẳng định nữa, Tiêu Tử Du không phải người nặng thắng thua như vậy.

Sở Hoành gõ nhẹ ngón tay lên bàn, âm thanh lộc cộc không lớn không nhở vang lên, hắn quan sát Tiêu Tử Du, y lập tức vụng về né tránh ánh mắt hắn. Sở Hoành như tùy ý gọi một tiếng: "A Du."

Tiêu Tử Du thoáng cái giật mình, ngồi nghiêm chỉnh lại, sống lưng thẳng như đặt thước. Tiêu Tử Du căn bản không quá sợ Sở Hoành, dù sao hắn đối với sư đệ này vẫn luôn là dung túng có thừa, nghiêm uy không đủ. Tiêu Tử Du tự dọa mình chột dạ thành như vậy, không biết là đã lén làm chuyện khuất tất gì.

Sở Hoành không nói tiếp, tiếng gõ bàn lộc cộc không ngừng, đến lúc đám Hàn Cảnh ngoài cửa đền tò mò đến độ muốn cho cả đầu vào khe cửa thì Tiêu Tử Du mới lên tiếng.

Y nhìn túi trữ vật trong tay, hít một hơi rồi nhỏ giọng nói: "Sư huynh."

Sở Hoành vẫn nhìn y, không vui không giận đáp một tiếng: "Ừm."

"Hôm nay đệ bỏ linh thạch, cá cược cho huynh thắng!" Tiêu Tử Du nhắm mắt nói ra, hết câu rồi mới cảm thấy trong lòng đỡ hơn một chút, cúi đầu chờ phán xử.

Sở Hoành hỏi: "Bao nhiêu?"

Tiêu Tử Du nói một con số, Sở Hoành thoáng trầm ngâm, khi hắn định nói gì đó thì Tiêu Tử Du lại nhịn không được lên tiếng trước: "Đệ bỏ ra cược cho Hoàng Chính Hy, bị... bị thiếu một chút. Đệ chỉ muốn bù vào thôi, không phải... yêu thích."

Sở Hoành đỡ trán, ở nơi Tiêu Tử Du không thấy, trong mắt hắn tràn đầy ý cười. không chỉ quan liêu bị chút đồ vặt mua chuộc, còn cờ bạc cá cược, thật là học được nhiều thứ quá.

Bên ngoài Hàn Cảnh không nể mặt mà im lặng cười cợt, Hoàng Chính Hy cảm thấy hắn hôm nay quả đúng là gặp hạn, sáng đánh thua Từ Dục Trữ, tối còn đến đây bị người ta năm lần bảy lượt đâm chọc, hắn không ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, chạy tới đây tìm ngược hay gì.

Sở Hoành qua một lúc mới lấy lại được vẻ mặt lãnh đạm, thấy Tiêu Tử Du còn cúi đầu như phạm nhân chờ xử thì dịu giọng nói: "Cũng không phải chuyện xấu xa gì, nhưng không được lún sâu."

Thanh âm Sở Hoành rất tốt, lúc hắn ôn hòa càng đặc biệt dễ nghe, Tiêu Tử Du như được đại xá, rối rít hứa hẹn đáp ứng. Người so với người đúng là tức chết, giọng điệu của Sở Hoành, nếu không phải trực tiếp nghe thấy thì ai mà tin được, lúc trong tông làm quản dẫn môn sinh hắn là đang nói chuyện sao? Rõ ràng là mãnh hổ gầm gừ với bọn họ.

Tiêu Tử Du đối với Sở Hoành vẫn luôn có niềm tin tuyệt đối, chẳng ngại bên ngoài đa số đều cảm thấy Hách Liên Mạc chiếm ưu thế cùng với đám đồng môn lo lắng lén chạy tới đây thăm dò, y vừa xuất tiền liền không do dự đặt cược cho Sở Hoành. Lần này mở miệng hỏi Sở Hoành phần lớn là vì Hàn Cảnh kích động, cùng với lo sợ nếu lại cược thua thì vẫn phải nói cho Sở Hoành, tám phần sẽ thảm hơn thành thật khai báo từ đầu.

Xác suất sáu phần không phải quá cao nhưng lời từ miệng Sở Hoành nói ra đối với đệ tử Thanh Hiên vẫn rất có trọng lượng, mấy người như được uống dược an thần đêm nay có thể thoải mái kê cao gối ngủ rồi. Chỉ có Hoàng Chính Hy hôm nay chịu đủ tổn thương, còn bị đồng môn ghét bỏ, quả thực bại một trận hổ lạc bình dương*.

(*Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, long khốn thiển thủy bị hà hý: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng nơi nước cạn bị tôm bỡn cợt, ý chỉ kẻ cao quý hơn người gặp cảnh khó bị chèn ép khinh thường.)

Chờ đám Hàn Cảnh bịt tai trộm chuông đi hết, Tiêu Tử Du và Sở Hoành mở cửa đi ra bàn đá trong sân viện uống trà ngắm trăng.

Hôm nay đã cuối tháng sáu rồi, mảnh trăng non treo tranh vanh trên không, gió đêm hè mát dịu lay động lá cây xao xác. Cây quế bên cửa đã vào cuối mùa hoa, hương thoang thoảng không rõ, dưới gốc rải những bông hoa nhỏ trắng ngà.

Bóng dáng người trẻ tuổi trong đêm hòa vào cảnh đêm thanh nhã, tuy yên lặng nhưng hài hòa. Người trẻ tuổi, mang vô vàn tâm tư và sắc thái, thông minh hoặc khờ dại, chân thành hoặc giả dối, thuần triệt hoặc thâm sâu, từng chút hòa vào hồng trần rộng lớn, trải đủ thất tình lục dục, rũ xuống ngây thơ ban đầu, nếm qua trần ai bi hỷ, không dễ dàng nhưng... đáng giá.

Đêm hè chóng qua, trận đấu được chờ mong nhất đã đến.

Hôm nay khán đài rất đông, đám Hàn Cảnh tuy đã có dự tính đã chạy đến sớm giữ chỗ nhưng cũng không ngờ được sẽ đông như vậy. Trưởng lão dẫn đoàn của Thập đại tiên môn đều có mặt, còn có không ít tu giả danh tiếng cũng tới xem, các tân tú trong luận võ hội lần này đều đã cùng đồng môn an vị trên khán đài.

Hôm nay phía vị trí gần lôi đài đã đẩy lên trước một hàng ghế có bàn nhỏ để linh trà, Thanh Dư phái lần này xác thực mỗi bước đều vô cùng tinh tế, biết đối nhân xử thế hơn các đại tiên môn khác nhiều.

Hàng đầu tiên đều là trưởng bối, đệ tử được dẫn theo ngồi phía sau đó chắc chắn thân phận không thấp, có người còn hỏi Tiêu Tử Du có phải đệ tử của Trực Duệ kiếm tôn. Không thể không khen ngợi Lục Tình Tình và Hàn Cảnh, khác với tôn sư của Hoàng Chính Hy địa vị cao nhưng thanh thế bên ngoài không lớn, sư môn hai người là phong chủ của Thanh Hiên kiếm tông danh chấn tứ hải thế mà chẳng có chút thái độ nào, tính tình thật tốt không phải bàn.

La Trí trưởng lão có quen biết với trưởng lão dẫn đoàn của Thiên Giác môn, hai người ngồi xuống, Tiêu Tử Du theo phía sau thấy bên cạnh là Cố Hiểu Mai sớm an vị. Mà bên phía còn lại, một người nhanh chân chạy đến ngồi xuống, thanh niên cao gầy vận thanh y, cả người toát lên vẻ cổ linh tinh quái, là trung tâm đệ tử nổi danh của Trùng Luân, Lâm Thiếu Kỳ.

Tiêu Tử Du đảo mắt, trưởng lão của Trùng Luân đã ngồi xuống ở một vị trí cách đó khá xa, sau lưng đã có một thanh niên sắc mặt lạnh nhạt đang ngồi. Chờ tầm mắt Tiêu Tử Du lần nữa dừng trở lại trên người mình, Lâm Thiến Kỳ liền hướng ý tươi cười, cười đến Tiêu Tử Du nhìn ngây ngốc.

Lâm Thiếu Kỳ tuy đẹp mắt nhưng cũng không phải mỹ nhan thịnh thế gì, Tiêu Tử Du lại lớn lên cùng Sở Hoành, khuynh quốc khuynh thành như Lục Tình Tình cùng chẳng khiến y động dung, không nghĩ tới sẽ có ngày nhìn người khác cười mà ngây ngẩn cả người.

Lâm Thiếu Kỳ có một đôi mắt cười cong cong, trong một thoáng chốc khi hắn cười lên, cả người trở nên rạng rỡ. Tiêu Tử Du tựa như thấy lại cảnh đêm kinh kỳ hôm ấy thoáng qua trên Hàn Ly Chu, rạng rỡ lung linh, phồn hoa tự cẩm.

Y thành thật nhìn Lâm Thiếu Kỳ: "Ngươi thật đẹp."

Lâm Thiếu Kỳ cao hứng "Ồ" lên một tiếng rồi rất tự nhiên đưa tay xoa đầu Tiêu Tử Du, hớn hở nói: "Kiếm pháp tốt còn rất có mắt nhìn, có tiền đồ!"

Không chỉ La Trí trưởng lão ngồi phía trước một mặt cười gượng với trưởng lão Thiên Giác môn mà Cố Hiểu Mai ngồi bên cạnh Tiêu Tử Du cũng ngây cả người. Nam địa đệ nhất mĩ nhân còn ngồi đây, hai nam nhân lại như không thấy, một người dám khen một người dám nhận, quả thực là kỳ nhân.

Lâm Thiếu Kỳ và Tiêu Tử Du cứ như vậy lạ lùng mà kết giao bằng hữu, chụm vào một chỗ thì thầm nói chuyện, tới khi Hách Liên Mạc và Sở Hoành lên đài mới yên tĩnh lại.

Hách Liên Mạc mặc võ phục thêu đồ án Kim Lan của Cố Giai đường, thắt lưng treo ngọc bài Hách Liên gia, trên tay là một thanh Tố anh thương* dựng thẳng, cả người toát lên vẻ đĩnh bạt nghiêm nghị.

(*Tố anh thương: Ngù thương là những chiếc tua chỉ ở phía dưới mũi thương, cây thương có tua chỉ đen gọi là Tố anh thương.)

Tiêu Tử Du đã từng gặp qua Hách Liên Mạc trong ngày đầu tiên đến đây, ấn tượng của y người này lúc bình thường và khi cầm thương rất khác nhau. Khi đó Hách Liên Mạc chỉ nói hai câu, chính là để gọi Hách Liên Chi trở về, lạnh nhạt mang theo ngạo khí bức người, không lễ độ chút nào. Hôm nay ở trên đài, Hách Liên Mạc tựa như thu hết lại tính tình, nghiêm túc và tôn trọng cùng Sở Hoành hạ lễ, ánh mắt hữu thần, tác phong dứt khoát.

Lâm Thiếu Kỳ ghé lại nói nhỏ với Tiêu Tử Du: "Hách Liên Mạc tuy mặt mũi đáng ghét nhưng nhân phẩm không tồi."

Không phải là ngược lại sao? Hách Liên Mạc rõ ràng có mặt gương mặt anh tuấn, lớn lên khôi ngô cao ráo, chỉ có tính tình nổi danh là khinh người khó ở chung. Cố Hiểu Mai ngồi một bên buồn chán hơi nghiêng người qua hóng hớt thầm phản bác lại trong lòng.

Tiêu Tử Du nhìn lên đài, tầm mắt dừng lên cây thương trên tay Hách Liên Mạc, nói nhỏ với Lâm Thiếu Kỳ: "Hẳn là vậy đi, Bách Tố Khanh chỉ nhận anh hùng."

Lâm Thiếu Kỳ cao hứng gật đầu, bình thường mọi người nghe hắn nói đều phủ nhận, thật hiếm có ai đồng tình, Tiêu Tử Du đúng là thiện nhân giải ý.

Bách Tố Khanh, một trong hai mươi bốn thượng cổ thần binh, là một cây Tố anh thương thân như gỗ lại như đá, đầu thương hình hạt lúa kiều mạch, dẹt, sống cao, lưỡi mỏng, đầu nhọn, sắc bén linh hoạt, tương truyền rằng từng ở trong tay một chiến thần chinh chiến khắp nơi. Tiêu Tử Du từ khi nhìn thấy cây trường thương này trong sách vở đã cảm thấy nó đặc biệt anh hùng, sẽ không nhận một kẻ tâm thuật bất chính làm chủ.

Thần binh có linh, theo niệm lực của chủ nhân mà giao động, Lãm Nguyệt trong tay Sở Hoành và Bách Tố Khanh của Hách Liên Mạc đồng thời rung lên, địch ý nồng đậm tràn ra.

Lãm Nguyệt chưa ra khỏi vỏ nhưng khi Sở Hoành vừa vận linh lực, sát ý tựa như giọt nước rơi xuống hồ lặng, từng vòng khuếch tán.

Ngù thương hắc sắc bị lay động, ánh mắt Hách Liên Mạc trầm xuống.

Đối thủ rất mạnh...

Nhưng hắn cũng không tồi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net