Chương 23: Tiếp ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cơn mưa dứt đã là ngày hôm sau.

Nhóm đệ tử Thanh Hiên tiếp tục đi ra bờ biển theo kế hoạch đã bàn trước. Không khí trên đảo sau khi trời mưa càng thêm ẩm ướt, mặt đất bẩn và khó đi lại hơn, có điều đoàn người cũng không gặp nguy hiểm gì. Đảo không lớn, lại thêm tốc độ của họ nhanh, chẳng tới trưa tất cả đã đến bờ biển.

Tiêu Tử Du cảm nhận gió biển hơi mặn thổi vào người, đây là lần đầu tiên y thấy biển, cảm giác khá mới lạ. Sóng biển ở đây không lớn, từng cơn rào rào đánh lên bãi cát. Đứng trước biển lớn, có người trong lòng khoáng đạt, có người lại choáng ngợp sợ hãi.

Sở Hoành lần nữa bay lên, đến khi chạm vào kết giới trên đảo mới dừng lại, bắt đầu cẩn thận quan sát phía xa từng chút một. Cột chống đỡ trận pháp hải vực vẫn ở đó, hắn tỉ mỉ quan sát trận văn khắc trên cây cột, ánh mắt chuyên chú vô cùng.

Sau khi hạ xuống lần nữa, Sở Hoành hơi trầm mặc. Tiêu Tử Du cảm thấy sư huynh đã phát hiện ra điều gì nhưng hắn không chủ động nói thì y sẽ không hỏi.

Đúng lúc này nơi bọn họ từng đi qua truyền đến một hồi chấn động, dựa vào khí tức cũng có thể đoán được là dị động của cái dây leo quỷ quái kia. Pháo hiệu xin viện trợ của một vài môn phái bay lên rồi va phải kết giới trên đảo, bị hấp thụ hoàn toàn.

Nhóm đệ tử Thanh Hiên nhìn nhau, xem ra những người ở trong đám dây leo đã phát hiện bất thường nên bắt đầu chống trả.

Tiêu Tử Du hơi bối rối ngoảnh đầu lại.

Thực ra đệ tử Thanh Hiên và các môn phái khác không có nhiều liên hệ, tu chân giới nhân tình lương bạc, các đại môn phái cũng chỉ có tinh thần thủ hộ địa phận của mình, chẳng ai khi không mà liều mạng cứu người, dù sao hôm qua bọn họ đã nếm thử sự lợi hại của thứ kia rồi. Thế nhưng thanh niên trẻ tuổi, chung quy cũng không lạnh lùng tuyệt tình đến thế, chưa đến mức bao đồng thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thì cũng chẳng phải kẻ vô tình thấy chết không cứu.

Sở Hoành nhìn ra do dự của đám sư đệ sư muội, hắn nhàn nhạt nói: "Ai muốn quay lại thì đi cùng nhau, ai không đi thì ở lại đây, không được tách ra một mình."

Dứt lời liền kéo theo Tiêu Tử Du ngự kiếm rời đi, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Đám đồng môn nhìn Sở Hoành một loạt động tác mây trôi nước chảy vứt bọn họ lại mà há hốc mồm.

"Sở sư huynh với Tiêu Tử Du là sao vậy? Cùng là sư đệ mà sao đãi ngộ khác biệt quá." Hàn Cảnh vừa chạy về phía đám dây leo vừa không nhịn được cảm thán với mấy người khác.

Tiêu Tử Du không phải lần đầu đứng trên Lãm Nguyệt, y ở trong thức hải nói với Thuần Thường: "Đợi khi ta tới Lung Huyền cảnh mỗi ngày đều sẽ đạp lên ngươi!"

Thuần Thường 'Hừ' một tiếng: "Tôn trọng bổn tọa một chút, lần sau lại động đến ta, ta hút khô ngươi!"

Tiêu Tử Du đảo mắt định cãi lại thì chợt nhớ có lẽ ở nơi này còn phải dùng đến nó nhiều, đổi giọng: "Đùa chút cho ngươi đỡ nhàm chán mà hung giữ quá vậy."

Thuần Thường sao có thể không đoán ra cái tính của y, nếu nó có mắt thì sớm đã trợn trắng rồi. Chính nó cũng không hiểu vì sao Tiêu Tử Du lại lớn lên thành cái dạng này, bên ngoài rõ ràng ngoan ngoãn ôn hòa, thực ra rất ghi thù, cứ hở ra là âm thầm chọc ngoáy Thần binh như nó. Thuần Thường là Thần binh có linh thức hoàn thiện, linh thức của nó được sinh ra từ vạn năm trước nhưng vẫn luôn không hoàn thiện, người đầu tiên nó có thể đối thoại là Tiêu Tử Du, vì vậy mà chọn y là kiếm chủ, nếu tính ra thì linh thức này cũng chỉ mới vài tuổi mà thôi.

Sở Hoành mang theo Tiêu Tử Du chạy đến, phát hiện có mấy nhóm người đã mở được lỗ hổng đang cố thoát ra ngoài. Tiêu Tử Du không khỏi cảm thán, sư môn hẳn đã đưa cho bọn họ không ít đồ tốt để giữ mạng.

Sở Hoành nhìn qua một lượt, quyết định đi tiếp ứng cho đệ tử Thiên Giác môn trước.

Cố Hiểu Mai không ngờ thứ dây leo quỷ quái này lại khó đối phó như vậy, lúc ở bên trong lòng của đám dây leo bọn họ đã đi gần một ngày đêm, các pháp khí kháng tử khí đều lôi ra dùng hết, cuối cùng không cầm cự được nữa mới quyết định dùng biện pháp phá trần để thoát ra ngoài. Trước khi đi đến Nam Thương luận võ phụ thân nàng đã dùng một mảnh ngọc phong vào đó một đạo kiếm ý, nàng đã dùng nó để phá động. Không thể không thương cảm cho đệ tử Thiên Giác môn xui xẻo, đám dây leo này bám vào xương cốt của một con rắn khổng lồ, khi kiếm khí phát ra lại đụng phải xương sống của yêu thú, tuy vẫn chém ra một khe hở nhưng khoảng không nhỏ hơn dự kiến rất nhiều.

Đệ tử Thiên Giác môn khá đông nhưng sức chiến đấu chênh lệch lớn, phân nửa là trận thuật sư năng lực không phát huy được mấy. Cố Hiểu Mai được hộ tống ra ngoài trước vẫn không rời đi, đứng ở bên ngoài tiếp ứng đồng môn, trên người đã có mấy đạo vết thương sâu. Vẫn còn nhiều đồng môn không thoát ra được, Cố Hiểu Mai bắt đầu hoảng sợ. Ngay lúc nàng tuyệt vọng thì một đạo kiếm ý lạnh như băng lướt qua nàng.

Sở Hoành một thân bạch y vung kiếm lên đám dây leo, bóng dáng hắn lạnh nhạt sắc bén khắc vào lòng nàng một ấn kí thật đậm sâu.

Tiêu Tử Du bị Sở Hoành đặt sang một bên, đường đến đây ngự kiếm chỉ chốc lát, Sở Hoành đã nhắc lại đến ba lần 'an toàn trên hết', nếu y bị thương thì e rằng sau ngày sư huynh sẽ không bao giờ để y đi lo chuyện bao đồng nữa.

Thực ra Tiêu Tử Du biết lòng dạ này của bản thân không phải lúc nào cũng thích hợp, thế nhưng y hy vọng nếu có chuyện liên quan đến mạng người, y có thể giúp thì sẽ giúp. Biến bản thân thành một người thờ ơ coi nhẹ sinh mệnh chưa bao giờ là mong muốn của y, lòng y có giới hạn, không đến mức cứu nhân độ thế nhưng cũng không nên là lãnh huyết vô tình.

Y vốn nghĩ có lẽ sư huynh sẽ không đồng ý quay lại. Tác phong hành sự của Sở Hoành y cũng ít nhiều hiểu được, sư huynh không phải người sẽ quản chuyện của người khác, những người sơ giao khi làm nhiệm vụ trong mắt Sở Hoành chưa bao giờ tính là quen thân, thậm chí gánh vác đám người Hàn Cảnh cũng vì trách nhiệm với sư môn, người thật sự bước vào lòng Sở Hoành không nhiều. Tiêu Tử Du hơi nghi hoặc vì sao Sở Hoành lại đáp ứng y chạy tới đây tiếp ứng.

Thoáng chốc tầm mắt y dừng trên người Cố Hiểu Mai.

Không lẽ sư huynh coi trọng ai đó?

Sở Hoành quen biết Cố Hiểu Mai, lần trước đi Phất Tinh thành cũng gặp nàng. Tiêu Tử Du càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã phát hiện ra chân tướng. Y thầm đắc ý, bản thân quả nhiên tinh mắt, đọc nhiều bản thoại dân gian trong Thư các đúng là có ích.

Suy nghĩ chạy loạn một vòng cũng chỉ là chút ít thời gian, Tiêu Tử Du tuy nghĩ linh tinh nhưng chính sự không hề chậm trễ, y lấy kiếm gỗ ra, bắt đầu yểm trợ cho Sở Hoành cứu người. Kiếm khí của Tiêu Tử Du từ bên ngoài đánh vào sắc bén tinh chuẩn khiến người đứng cạnh đều không khỏi nhìn qua mấy lần.

Có sự hỗ trợ của Sở Hoành và Tiêu Tử Du, rất nhiều người được cứu ra, đến khi đám dây leo sắp khép lại hoàn toàn Sở Hoành mới lao ra ngoài, đứng xuống bên cạnh Tiêu Tử Du.

Đệ tử Thiên Giác môn trên người đều có vết thương, có bốn người không thể thoát ra được, không khí hết sức nặng nề.

Cố Hiểu Mai bước lên trước hạ lễ với Sở Hoành tỏ ý cảm tạ, thế nhưng không đợi nàng nói gì, Sở Hoành đã phất tay: "Nơi này không thích hợp ở lâu, đi về hướng Tây có thể gặp đệ tử Thanh Hiên tới tiếp ứng."

Đồng môn đang bị thương, Cố Hiểu Mai cũng biết lấy đại cục làm trọng, dù không muốn nhưng vẫn dẫn đồng môn rời đi trước.

Tiêu Tử Du nhướng mày, nhìn ánh mắt Sở Hoành lạnh nhạt, y thấy hơi hoài nghi phán đoán của bản thân. Sau đó Sở Hoành tiếp túc di chuyển, Tiêu Tử Du cuối cùng cũng chắc chắn mình đã đoán sai.

Sở Hoành thế mà tiếp tục đi trợ giúp các phái khác.

Hôm nay sư huynh nổi lòng lương thiện thật sao? Tiêu Tử Du đầy bụng nghi hoặc nhưng vẫn cầm kiếm chạy theo sau Sở Hoành.

Cố Giai đường và Trùng Luân thực lực chỉnh thể đều rất mạnh, tuy không may mắn như Thanh Hiên thoát ra sớm nên bị Tử khí ảnh hưởng nhưng cũng không bị đẩy vào đường cùng, có điều danh ngạch của họ vốn nhiều, chênh lệch thực lực không nhỏ, cuối cùng cũng mất một vài người. Sở Hoành nhìn qua tình hình của họ, không trợ giúp.

Đệ tử Thanh Hiên nhanh chóng tập hợp, rất tự giác mà phân nhóm theo chân Sở Hoành cứu người. Thiên Giác môn và Giai Không tự đều có quan hệ tốt với sư môn của họ, tuy không thân thiết nhưng cũng xem như tin tưởng nhân phẩm của nhau.

Sau đó Sở Hoành ra tay hai lần, một lần ra giúp nhóm Phật tu Giai Không tự, một nhóm khác là đệ tử Điệp Di cốc.

Tiêu Tử Du hơi bối rối bị mấy nữ tu của Điệp Di cốc kéo tay, không hiểu sao mà bọn họ đi xem Sở Hoành và Hách Liên Mạc thi đấu cũng dùng nhiều phấn hương như vậy, khiến cho y đứng giữa bị xông đến chóng mặt. Lục Tình Tình thấy y đáng thương liền ra tay nghĩa hiệp bước đến đứng bên cạnh, mấy nữ tu Điệp Di cốc biết ý, che miệng cười duyên rồi tránh ra. Lục Tình Tình liếc nhìn Tiêu Tử Du, vẻ mặt thiếu niên trong sáng đến ngu ngơ, hoàn toàn không phát hiện ra công ơn của nàng, thay vào đó Sở Hoành từ nơi khác bước đến chắn ở giữa hai người họ.

Sở Hoành rất thản nhiên đứng bên Tiêu Tử Du, ánh mắt Lục Tình Tình hơi đổi, rồi nàng chợt nhẹ cười. Sở Hoành nhìn thoáng qua nàng, Lục Tình Tình hơi nhún vai lùi lại một bước nhỏ, hắn không nói gì, cũng chẳng có biểu hiện gì, nhưng tâm tư nữ tử tinh tế, người ta cũng không che giấu, nàng đã nhìn ra. Có điều Lục Tình Tình vẫn thấy hơi buồn cười, Sở sư huynh hóa ra cũng không phải người quá bình tĩnh, còn Tiêu Tử Du thì chẳng thông minh chút nào.

Dám dây leo quá phiền phức, những người thoát ra được đều liên thủ với người khác, dây dưa đến tận khi mặt trời xuống núi cuộc đào tẩu này mới kết thúc.

Lâm Thiếu Kỳ tiến lại phía các đệ tử Thanh Hiên, bước chân lắc lư chao đảo, Tiêu Tử Du nhìn đối phương an toàn lành lặn, thầm cảm thán khoảng cách giữa mình và tu sĩ Lung Huyền cảnh quả nhiên vẫn rất lớn. Lâm Thiếu Kỳ thân thiện cười với Tiêu Tử Du rồi ngỏ lời cùng Sở Hoành: "Hẳn các ngươi cũng đã phát hiện nơi này thuộc hải vực, sư môn không dễ tiếp ứng, không bằng chúng ta cùng hợp lực nghĩ cách, tạm thời đừng tách ra."

Tiêu Tử Du thấy Trùng Luân và Tán Tu minh đứng chung, một vài đệ tử của Trùng Luân cũng đi giao thiệp với các môn phái khác. Người đứng ở trung tâm của đám đông Tiêu Tử Du cũng nhận ra, Chúc Chương cầm trên tay Thần binh Bất Lạc, Từ Dục Trữ xinh đẹp như lửa, Cố Hình cầm quạt nhìn không giống người tốt đều ở đó. 

Tiêu Tử Du hơi nghi hoặc, trong đám đệ tử Trùng Luân chỉ có Lâm Thiếu Kỳ và Chúc Chương là bước vào Lung Huyền cảnh, Lâm Thiếu Kỳ vì sao lại giống như không hòa hợp, ngoại trừ các đệ tử trung tâm thì không có ai quan tâm đến hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net