Chương 8: Căn dặn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Hiên sơn có một nơi gọi là Tuyết Nguyên, vùng đất bằng như dùng một một thanh kiếm khổng lồ gọt ra từ giữa sườn dãy Thanh Hiên trùng điệp, hướng thẳng về Cấm chế Hàn Hoang. 

Ở đây có một tòa điện phủ đơn giản vững chãi xây từ đá tảng thoạt nhìn càng giống một thành trì gọi là Tuyết Nguyên môn, chuyên trách thủ hộ Cấm chế. Sư tôn của Hoàng Chính Hy, Bác La tôn giả là người có địa vị cao nhất ở đây, còn gọi là Nguyên chủ. Hiện giờ ông vẫn còn bế quan nên đại đồ đệ của ông là Chung Vụ đến tìm Hoàng Chính Hy, còn đưa cho y một tấm truyền tống phù có thể súc địa thành thốn*, trong mọi loại cấm chế và giam giữ từ Địa cấp trở xuống đều phát động được, đi được vạn dặm, có thể mang theo nhiều nhất năm người.

(*súc địa thành thốn: thuật pháp Đạo gia, ý chỉ việc thay đổi phương vị của đại địa, đem ngàn dặm gấp thành một thốn rồi bước qua.)

Chung Vụ là người ôn hòa, với Hoàng Chính Hy cợt nhả tùy tiện cũng có thể giữ quan hệ tốt. Sau khi đưa truyền tống phù cho hắn, Chung Vụ đạm nhiên nói: "Lần này hạ sơn không cần quá nặng chuyện thứ hạng, tổn hại căn cơ thì lợi bất cập hại."

Hoàng Chính Hy nghe ra ý quan tâm của sư huynh, cười nói: "Sư huynh yên tâm, đệ cũng không phải người liều mạng thể hiện."

"Thế thì tốt." Chung Vụ gật gù, lại hơi nghiêm nghị "Đệ cũng đừng quá tự do, Sở Hoành trước nay chỉ chiếu luật mà làm, đệ không sai thì làm gì có chuyện."

Hoàng Chính Hy chép miệng, cũng tự biết mình đuối lý, lại nghe Chung Vụ nói tiếp: "Lần này còn có Tiểu Du hạ sợ, đứa trẻ đó cái gì cũng không hiểu, đừng dạy hư nó, coi chừng Sở Hoành lột da các đệ."

Hoàng Chính Hy hơi ngẩn ra nhìn Chung Vụ, đại sư huynh nhập môn đã quá trăm năm, dáng vẻ quản đông quản tây ở Tuyết Nguyên nhưng chưa bao giờ hỏi chuyện bên ngoài, nhắc đến Sở Hoành cũng thôi, còn nói về Tiêu Tử Du thân thiết như vậy.

Thấy mặt hắn tràn đầy nghi hoặc, Chung Vụ cũng thản nhiên giải thích: "Chuyện cũng không phải khó nói, chỉ là quá mức u ám, chẳng hay ho gì, bản thân Tiểu Du cũng không muốn nhắc tới.

Mười sáu năm trước, không hiểu sao ma tu tấn công vào Cấm chế Hàn Hoang, ma thú bạo động xông ra ngoài tàn sát khắp nơi, tuyết tan trong ba tấc máu chảy. Ngay trước đó ma tu còn làm loạn địa giới Bắc địa, ở khu quản hạt của Giai Không tự đánh đến hôn thiên ám địa, các trưởng bối trong tông đều tới viện trợ."

Lần hỗn loạn đó Hoàng Chính Hy cũng có nghe qua, quả thực là máu chảy thành sông, làm cho vùng đất lạnh lẽo này càng ít phàm nhân hơn, người di cư xuống phía nam gần hết, dưới chân Thanh Hiên sơn một thành trấn cũng không có, phóng mắt chỉ là ngàn dặm tuyết trắng mênh mông. Chung Vụ nhớ lại, trong mắt còn hiện lên tối tăm nặng nề.

"Khi đó phu phụ Tiêu gia vì đón đưa con đầu lòng, Tông chủ hạ lệnh để hai người ở lại. Lúc ta mới nhập môn, danh khí của hai người rất cao, Tiêu Chấn là đệ tử cuối cùng của tiền tông chủ, chưa quá hai trăm tuổi đã trở thành Tam đẳng vị trong Cửu Pháp lão. Tô Đình là ái đồ của Phương Tuệ đạo nhân, sau khi thu nàng thì qua trăm năm Thính Tuyết phong cũng không có thêm đệ tử thân truyền nào nữa."

Hoàng Chính Hy trầm ngâm nghe cố sự này, chỉ trách trời cao đố kị người tài, Chung Vụ hít sâu một hơi, kí ức mười sáu năm trước vẫn còn rõ ràng như vậy.

"Cấm chế Hàn Hoang không phải rách ở một vị trí có thể dồn lực đóng lại mà bị suy yếu diện rộng, từ mọi vị trí không ngừng có ma thú điên cuồng tràn ra, càng giằng co, thương vong càng thảm trọng. Phu phụ Tiêu gia vì bảo hộ người tu bổ cấm chế mà chém giết ba ngày ba đêm. Cuối cùng có một ma thú Thiên cấp đỉnh phong muốn xông ra, Tô Đình lấy nguyên thần làm dẫn, dùng toàn bộ tu vi hiến tế cho cấm chế, một lần nữa khởi động cấm chế Hoàn Hoang. Còn Tiêu Chấn khi đó, lấy tu vi Hiết Yên cảnh Thượng giai thế mà thực sự bức lui được một ma thú Thiên cấp đỉnh phong."

Hoàng Chính Hy kinh nghi bất định nhìn về hướng chân núi. Thiên cấp đỉnh phong của Ma thú tương đương với cảnh giới Thuần Tông của tu giả, cả đại lục Thương Lương, số lượng Tông sư không qua một bàn tay vẫn luôn ở trong động phủ môn phái ước chế lẫn nhau. Cấm chế Hàn Hoang, đến cùng là đang giam giữ thứ gì? Từ Hiết Yên cảnh đến Thuần Tông cảnh là hai đại cảnh giới, như trời với đất, phu phụ Tiêu gia có thể chống lại, còn thành công đẩy lùi cường địch cứu lấy Bắc địa, nếu không phải Chung Vụ kể lại, Hoàng Chính Hy hẳn sẽ cho rằng đây là Thiên Phương dạ đàm*. 

(*Thiên Phương dạ đàm: Thiên Phương là các Tiểu Vương quốc Ả Rập, dạ là đêm, đàm là nói chuyện, thảo luận, nghĩa đen chỉ truyện "Nghìn Lẻ Một Đêm", nghĩa bóng chỉ những chuyện thần kì, phi lí, không có thật.)

Chung Vụ thở hắt ra, lấy lại vẻ ôn hòa thản nhiên: "Vốn có thể cố gắng cầm cự chờ nhóm người Tông chủ về nhưng hai người họ lại quyết liều mạng,  vì có quá nhiều đệ tử Thanh Hiên và phàm nhân, nếu tiếp tục kéo dài thương vong sẽ càng thêm thảm trọng. Hai người họ thực sự là anh hùng. Đứa bé kia cũng không chịu thua kém, hai người cũng xem như có ký thác rồi."

Hoàng Chính Hy nhớ lại chén trà trong Thư các, lại nhớ hàn ý lạnh lẽo trên Tứ Thanh đài, đồng tình gật đầu.

......

Trong bốn ngọn núi của Thanh Hiên kiếm tông, Thương Kiến phong là nơi chiến lực cao nhất. 

Chủ phong Trùng Cảnh ít người, đệ tử thân truyền của Tông chủ có ba người, tu vi không tồi nhưng cũng không so được nơi đông đúc. Tiêu Tương phong là nơi chủ tu thuật pháp trong tông, trước nay thuật tu đều chịu thiệt trước kiếm tu. Thính Tuyết phong chỉ thu nữ không thu nam, đệ tử nơi đó đều học theo phong thái của Phương Tuệ đạo nhân, lạnh nhạt nghiêm cẩn, không tùy tiện động thủ. Chỉ có Thương Kiến phong, từ bên trong đề ra bảng xếp hạng, không ngừng va chạm không ngừng so đấu, luyện ra một đám chiến ý hừng hực.

Hàn Cảnh là đệ tử phong chủ cũng không ngoại lệ, hắn đã sớm xông ra khỏi bảng đồng niên, bồi hồi ở nhóm sư huynh sư tỷ thế hệ trước, cách biệt hai mươi năm nhập môn đã bị thiên phú vượt trội của hắn san phẳng. Dù vậy quan hệ của Hàn Cảnh với đồng môn vẫn luôn không tồi, hắn từ Bác Thất học phủ ở Trung địa đem theo thư giới thiệu của một lão sư học phủ tới Thanh Hiên, tuổi nhỏ nhưng đã từng đi qua nhiều nơi, nói chuyện thú vị, lại có chơi có chịu, đám thiếu niên cùng nhau lăn lộn không tồi. Bình thường hắn vẫn rất chừng mực, thỉnh thoảng oán trách Sở Hoành hai câu nhưng thực ra cũng không quá ghét vị quản dẫn này, chuyện phiền phức Tiêu Tử Du là hắn nhất thời bị đám bạn xấu lôi kéo muốn trêu chọc một chút, chơi dại xong hắn cũng là người áy náy nhất.

Phong chủ Thương Kiến phong, Trực Duệ kiếm tôn Đồ Lục là sư phụ Hàn Cảnh,một người sùng võ, ngay thẳng quyết đoán, Hàn Cảnh là đệ tử đầu tiên của ông. Vừa nhận được truyền âm, Hàn Cảnh liền chạy tới hậu viện, trong đình một nam một nữ đang uống trà, Hàn Cảnh thoáng cười, chạy đến thi lễ: "Sư tôn, sư nương."

Phu nhân phong chủ là Từ Yên, tu vi cao nhưng tính tình dịu dàng ôn nhu, phu thê hai người nam nhân như núi nữ nhân như nước, Hàn Cảnh mười lăm tuổi nhập môn, đối hai người vừa kính vừa yêu, quan hệ cũng thân cận.

Từ Yên nhìn thiếu niên dương quang rạng rỡ, mỗi lần gặp lại đều như thấy được hắn cao thêm một chút, cười nói: "Tiểu Cảnh ngồi đi."

Đồ Lục liếc mắt nhìn qua, thấy tu vi của hắn ở Cẩn Dương cảnh đã từ sơ kỳ tiến vào hạ giai thì thoáng hài lòng. Từ Yên chỉ nhìn một cái đã biết ông nghĩ gì, ý cười trong mắt càng đậm: "Lại tiến giai rồi, không tồi, không tồi."

Hàn Cảnh ngại ngùng gãi đầu. Từ Yên lấy ra một kiện trung y bạch sắc hoa văn tinh tế, trên vải ẩn hiện lưu quang, vừa nhìn liền biết không phải phàm vật, nói tiếp: "Lần này hạ sơn lịch luyện, con vẫn cần dùng chính sức mình, cho pháp khí công kích e rằng con sẽ ỷ lại. Đây là Tố Phụ y, có trận pháp phòng ngự, công kích đủ lớn mới phát động, xem như đồ bảo mệnh."

Hàn Cảnh lễ tạ rồi mới thu Tố Phụ y vào trữ vật giới chỉ* (nhẫn). Lục Đồ lạnh mặt nói: "Ra ngoài hành sự phải chững chạc lên, đừng theo đám loạn thất bát tao kia kiếm chuyện với Sở Hoành nữa."

Hàn Cảnh rụt rụt cổ, ngoan ngoãn thưa: "Vâng."

Từ Yên ở giữa dịu giọng: "Đám hài tử các con náo loạn một chút thì không sao, ai chẳng từng như thế?" Vừa nói vừa mỉm cười đụng nhẹ lên cánh tay người bên cạnh, lại tiếp: "Thế nhưng con phải hiểu chừng mực. Trận pháp hộ sơn không phải trò đùa, lần này Tiểu Du nhận lỗi về mình, may cho con. Thế nhưng cốt yếu không phải nằm ở bị phạt hay không mà là các con chơi đùa phải biết nặng nhẹ."

Hàn Cảnh cúi đầu, mệt đám người kia còn nghĩ bản thân làm tỉ mỉ bí mật lắm, hóa ra là Tiêu Tử Du đã nhận lỗi trước, sư nương và người Chấp Pháp đường đi lại cũng gần, chỉ hỏi qua là biết. Lục Đồ tuy nghiêm khắc nhưng ông cảm thấy tiểu hài tử không đánh không quen biết, va chạm một chút cũng không phải chuyện lớn, nhàn nhạt nói: "Đứa nhỏ ở Nam viện lần đầu hạ sơn, con nợ nó một lần thì để ý nó một chút, đệ tử Thanh Hiên, người ngoài không thể động."

Hàn Cảnh gấp đầu: "Con hiểu rõ."

Ngày chóng qua, đám tân sinh hào hứng chờ đón lần hạ sơn đầu tiên sau khi trở thành đệ tử Thanh Hiên kiếm tông, trong lòng mang cho bản thân rất nhiều kỳ vọng. Có thể vấp ngã, có thể thành danh, có thể tổn thương mất mát, nhưng thế gian rộng lớn, không đi đủ xa sao có thể ngộ được đại đạo đây...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net