Cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dạng tò mò của Triệu Hổ cộng thêm vẻ mặt tức tối của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu khẽ thở dài trong lòng. Chàng chỉ là muốn tận hưởng một chuyến về thăm quê không dính dáng đến phủ nha, đến điều tra, đến phá án thôi mà. Khó vậy sao?

Mấy hôm trước chàng phải thuyết phục nhiều lần thì con Chuột mới đồng ý không đề cập đến việc này với người khác. Nhưng hôm nay... Chàng không thể tin được vẻ mặt của hai người này có thể che giấu được Bát Vương gia, phụ thân và Tiên sinh. Nếu mọi người biết, nhất định sẽ lo lắng. Chiều nay khi đến đón phụ thân, phải nhờ huynh đệ bổ khoái điều tra xem bọn người này thật sự là ai.

Triển Chiêu nghiêm túc nhìn về phía những người kia. Chàng muốn có được những thông tin rõ ràng nhất. Nhưng nếu chỉ nhìn, thì những gì chàng nhận thấy không khác những gì Bạch Ngọc Đường đã lải nhải bên tai chàng mấy hôm nay.

Nam nhân. Có võ công. Võ công không cao. Người địa phương. Nhóm đông người. Rất thành thạo trong việc theo dõi người khác. Phân công nhau theo dõi họ từ khi rời khỏi Bao phủ. Không biết theo dõi ai trong hai người bọn họ. Rất nôn nóng khi họ đến Hoài Vị Lâu.

Những manh mối rời rạc.

Triển Chiêu khẽ lắc đầu, nhìn về hướng đó thêm một lần nữa.

Vẫn chẳng có gì đặc biệt.

Không...

Thân ảnh kia...

Thân ảnh một nữ tử trong y phục màu ngọc bích.

Giống!

Rất giống!

Từ dáng người đến y phục đều rất giống với nữ tử mà chàng tương ngộ vào một ngày mưa nơi tiểu đình ở Biện Kinh năm nọ.

Một nữ tử đã làm cả tâm hồn và lý trí chàng lỗi nhịp.

*** *** ***

Đêm tối. Ánh lửa bập bùng. Mê hương thoang thoảng quyện vào mùi máu tươi. Tử khí bao trùm cả không gian thanh lãnh.

Chàng, trong mơ màng, chỉ kịp nhận ra khuyên ngọc bội thanh thúy khẽ đung đưa trên cổ tay búp măng.

...

Màn mưa giăng giăng.

Nữ tử y phục màu ngọc bích, dáng người mảnh mai, gương mặt thanh tú, nhẹ nhàng giơ tay hứng những giọt nước mưa. Khuyên ngọc bội thanh thúy khẽ đung đưa trên cổ tay búp măng.

...

Một khuyên ngọc bội. Bắt đầu một mối tình của một quan sai và một sát thủ. Nếu khoảng thời gian ngắn ngủi đầy lừa dối ấy có thể xem là một mối tình.

...

Nàng vốn chỉ là một cô gái nhỏ, có ước mơ thật bình dị. Tỷ muốn một gia đình hoàn chỉnh, có cha, có mẹ, có em và có chị. Gia đình ly tán, lòng nàng chỉ còn chất chứa thù hận. Sống, là vì báo thù.

Chàng, từ khi dấn thân vào công môn, đã nguyện một đời sống vì mảnh trời thanh thiên đó.

Họ vốn chẳng thể sống vì nhau.

Gặp gỡ. Để lừa dối. Rồi ly biệt!

Công tử nhận lầm người rồi.

Thì ra cô ấy không biết võ công.

Tiểu nữ Thái Vân, nó ra khỏi nhà từ lúc trưa, giờ vẫn chưa về.

Cứ chọc ghẹo làm người ta mất đi bình tĩnh.

Võ công của huynh cao như vậy, sao lại vì mấy câu nói của đệ mà mất đi bình tĩnh. Huynh thích tỷ ấy phải không?

Chàng tự nguyện bọc mình trong màn sương mù của vọng tưởng. Để rồi cuối cùng, cũng chính tay chàng đâm thủng nó.

Đệ mau đến Khai Phong phủ báo cho Bao Đại nhân.

...

Triển Đại ca, có phải là huynh thích tỷ ấy không? Nếu vậy, huynh phải chăm sóc tỷ ấy mới đúng.

Tương ngộ với người không nên tương ngộ. Động tâm với người chẳng thể động tâm. Định mệnh định sẵn, chính là ly biệt.

Chàng, không muốn từ bỏ lý tưởng. Nàng, cũng không muốn từ bỏ chấp niệm.

Cô muốn nói với ta là Liên Thái Vân đã chết?

Thật sự, ta đã nợ cô quá nhiều. Nhưng Triển mỗ mang trọng trách bên mình không thể vì tình riêng mà quên vương pháp. Hôm nay từ biệt, sau này nếu có gặp lại, nhất định ta sẽ bắt cô. Cô đi đi!

Chúng ta lại gặp nhau rồi. Huynh đã nói khi chúng ta gặp lại nhau, huynh sẽ bắt tôi về quy án.

...

Người con gái lòng đầy thù hận đó, có thể giết người, và giết luôn cả bản thân mình, chỉ để cứu chàng.

Nàng, sống cố chấp đến vậy, chết cũng quyết tuyệt đến vậy.

Thái Vân, tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao lúc đầu cô không nói rõ.

Tôi muốn máu của tôi sẽ tưới vào tâm tưởng của huynh.

Triển Chiêu không biết cảm giác lúc thanh chủy thủ trên tay mình cắm vào người cô nên gọi là gì. Chàng chỉ biết là mình rất đau. Giống như giờ phút ấy cũng có một mũi chủy thủ vô hình cắm vào tim chàng. Vĩnh viễn không thể nào rút ra được. Mỗi lần nhớ lại, lòng vẫn âm ỉ đau.

Con người nào phải cỏ cây, sao có thể vô tình!

*** *** ***

Theo bóng hình kia, một loạt kí ức bất chợt ùa về, không một tiếng động, làm lòng người đau đớn.

Hy vọng quyện vào bất an. Vui mừng xen lẫn sợ hãi.

Triển Chiêu lắc đầu thật mạnh. Chàng cần phải tỉnh táo lại!

Người, đã chết rồi. Đã chết thật rồi. Thân thể đó đã lạnh dần trong vòng tay chàng. Bàn tay đó đã rũ xuống ngay trước mắt chàng. Người, đã chết thật rồi!

"Triển... Triển Đại ca... Chúc... Chúc..." Ngay lúc này, tiếng Triệu Hổ ú ớ bên cạnh lại khơi bùng lên niềm hy vọng mà Triển Chiêu đang cố dập tắt.

Chàng mặc kệ tất cả, thân phận, tương lai và những thứ khác nữa, dùng Yến Tử Phi nghiêng mình nhảy xuống.

Triển Chiêu vừa đặt chân xuống đất, bóng người kia đã khuất sau một ngõ nhỏ gần cuối phố. Chàng vội vàng đuổi theo.

Ngay lúc này, đám người theo dõi mấy hôm nay bỗng dưng có động tĩnh. Chúng đồng loạt ùa ra chắn trước mặt chàng. Triển Chiêu nhanh chóng lách người sang một bên. Nhưng đám người kia kiên quyết vây lấy chàng, không cho chàng tiến về phía trước.

Trong lúc nôn nóng, Triển Chiêu đã xuất thủ. Lúc này Triệu Hổ và Bạch Ngọc Đường cũng đã nhảy xuống. Hai bên xông vào đánh nhau. Tuy nhân số không bằng đối phương, nhưng ưu thế nghiêng hẳn về phía ba người Triển Chiêu. Chỉ là bọn người kia hình như không thật sự muốn đánh đấm gì cả. Bọn chúng cứ lăn xả vào cản đường không cho ba người đi đến cuối phố mà thôi.

Bạch Ngọc Đường đã nổi giận. Y hạ thủ ngày càng mạnh. Hai người trong bọn kia đã trúng hai cước của y, đứng lên không nổi nữa.

Đúng lúc này, có một người từ xa hớt hải chạy đến. Hắn vừa thở hổn hển, vừa nói: "Dừng tay, dừng tay! Tất cả dừng tay! Triển Đại nhân, Triệu Đại nhân, Bạch Đại hiệp, xin dừng tay!"

Nghe tiếng của hắn, bọn kia lập tức lùi lại. Ba người Triển Chiêu cũng không đánh nữa. Nếu họ xưng danh thì có lẽ có nhiều người biết, nhưng chỉ nhìn mặt, mà đã gọi đúng tên cả ba thì có điều khả nghi.

Triển Chiêu nhìn người này có chút quen mắt, nhưng trong nhất thời chàng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

"Các ngươi là ai?" Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng nôn nóng hơn cả.

"Bọn tiểu nhân là... là..." Người kia ấp a ấp úng càng làm Bạch Ngọc Đường tức giận, y nhào tới định thộp cổ hắn hỏi cho ra lẽ thì hắn đã hốt hoảng nói: "Triển Đại nhân, Bao Đại nhân cho mời ngài."

"Phụ thân ta?" Triển Chiêu cau mày.

"Đúng vậy ạ! Bao Đại nhân, Bát Vương gia và Công Tôn Tiên sinh đang ở phủ nha. Bao Đại nhân cho mời ngài."

"Hừ! Sao chúng ta tin bọn ngươi được?" Bạch Ngọc Đường lớn tiếng chất vấn. "Bọn ngươi là ai?"

"Chúng tôi là... là... bổ khoái và nha dịch của Lư Châu phủ."

"Cái gì? Các ngươi là người của phủ nha sao?" Triệu Hổ la lên đầy nghi ngờ.

Tên kia vội vàng lấy ra một lệnh bài đưa cho cậu.

Sau khi xác nhận lệnh bài đó là thật, Triển Chiêu khẽ thở dài, nhìn về cuối phố một lần, rồi dứt khoát xoay người hướng về phía Lư Châu phủ nha.

Tương ngộ với người không nên tương ngộ. Động tâm với người chẳng thể động tâm. Định mệnh định sẵn, chính là ly biệt!

--- --- ---

Xin lưu ý, xin lưu ý, sau khi đọc xong phần này, bạn nào đã nghĩ đến những nguyên nhân to vật vã thì hãy ngừng lại ngay. Sau đó, hãy đọc lại tên tác giả! Và hãy tự nhắc mình, tác giả chỉ có thể nghĩ ra những gì ngớ ngẩn nhất mà thôi. Xin được tuyên bố miễn trừ trách nhiệm với những chấn thương tâm lý của người đọc nếu phần sau không được như ý. Ờ, tác giả đoán là 90% sẽ không như ý. 😆

Truyện này chỉ đăng duy nhất ở nhà yakikoza trên Wattpad. Trang doctruyenhot.com, truyenfun.com, yeudoctruyen.com, truyenkul.com đang trộm truyện của mình và những tác giả khác trên Wattpad hòng kiếm tiền quảng cáo. Xin các bạn đừng đọc truyện trên những trang này nhằm chung tay dẹp nạn trộm cắp trắng trợn và kiếm tiền trên công sức, đam mê của người khác. Rất cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net