Tự cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong không khí hết sức sôi động do mọi người đang nhiệt tình bàn tán về việc Papa sẽ "xử lý" Mama như thế nào 🎊🎉🥁, bỗng dưng mình thấy ngứa tay. Nên mình gõ vài chữ, Au đọc cho vui.
Chỉ là đọc cho vui thôi, vì mình biết nó không hợp logic, không hợp với tính cách nhân vật từ đầu Au đã xây dựng. Nhưng chỉ vui thôi mà, chắc không sao đâu. 🙃

Truyện này chỉ được đăng duy nhất ở nhà @yakikoza trên Wattpad. Trang doctruyenhot.com, truyenfun.com, yeudoctruyen.com, truyenkul.com đang trộm truyện của mình và những tác giả khác trên Wattpad hòng kiếm tiền quảng cáo. Xin các bạn đừng đọc truyện trên những trang này nhằm chung tay dẹp nạn trộm cắp trắng trợn và kiếm tiền trên công sức, đam mê của người khác. Rất cảm ơn!

*** *** ***

Trên xe ngựa.

Trong không khí nghiêm trọng, Công Tôn Mama đang ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm khắc nhìn ba kẻ đối diện. Hồi lâu, ngài cất giọng nói nghiêm túc: "Chuyện lúc nãy trên công đường, không ai được kể lại cho Papa nghe. Biết không?"

Trước khi Mèo và Hổ kịp phản ứng thì Chuột đã nhanh nhảu: "Chuyện lúc nãy là chuyện gì ạ?"

Vẫn chưa ai kịp lên tiếng thì Chuột ta lại láu táu: "Chuyện Mama vì con Mèo mà phải lạy dài cảm tạ Mặc Tri phủ ạ? Con sẽ không nói đâu!"

"Ặc... ặc..." Mấy tiếng ho sặc sụa liên tiếp vang lên.

Chuột, tay vừa nhè nhẹ vuốt vuốt lưng Mèo, mắt vừa vô tội chớp chớp nhìn ba người xung quanh, miệng rối rít quan tâm: "Mèo, ngươi sao vậy? Cẩn thận chứ... bệnh rồi mà..."

Công Tôn Mama liên tục hắng giọng để lấy lại bình tĩnh: "Không phải chuyện đó. Chuyện..."

Chưa biết lựa lời như thế nào thì con Chuột kia lại sốt sắng: "Chuyện gì ạ? Ngài nói mau đi!"

"..."

"À, con biết rồi. Chuyện Papa lạm dụng tư hình. Mà Mèo nè, Papa phạt ngươi lúc nào? Không phải sáng nay người ở suốt bên Tây viện hay sao?" Thắc mắc lúc nãy vừa chớm nở đã bị con Mèo dập tắt, nay lại bùng lên dữ dội, Chuột con liến thoắng. "Đừng nói ngươi tự đi qua đó nạp mạng nha, Mèo ngốc? Hay là..."

"Im đi! Ngươi hỏi gì nhiều thế?" Mèo con vừa khó xử vừa xấu hổ, gắt nhẹ.

Chuột tiu nghỉu cụp mắt xuống, thanh minh: "Ta quan tâm ngươi mà!"

"Hôm nay, ta mới biết ngươi ngốc còn hơn ta." Hổ lại cười toe toét, vô cùng vui vẻ mà nói với Chuột.

"Tất cả những chuyện diễn ra trên công đường hôm nay. Đều không được nói. Hiểu chưa?" Mama sau khi cân nhắc, đã quyết định chấm dứt ngay cuộc đối thoại vô bổ này, và đưa ra tối hậu thư. "Nếu ai nói cho Papa biết dù chỉ một chữ, về sau có gây họa thì đừng..."

Lời de dọa chưa nói trọn câu thì ba đứa trẻ đã gật đầu như giã tỏi: "Con biết rồi ạ. Con sẽ không nói một chữ nào với Papa đâu ạ."
Mama, ngài không phải uy hiếp mà. Một vị Thần hộ mệnh như ngài, chính là để chúng con tôn kính và tuân theo. Không cần bất cứ lý do gì cả, cũng không cần đe dọa hay uy hiếp, lời của ngài chính là mệnh lệnh bất khả kháng. Để bảo vệ mạng nhỏ, đó chính là cách làm tốt nhất a.

"Uhm. Ngoan!" Mặc dù không nghe được tiếng lòng của ba đứa trẻ, nhưng chỉ cần nhìn những cái gật đầu ngoan ngoãn và nghe những lời hứa thành khẩn kia, thì Mama đã rất thỏa mãn. Chỉ là trong lòng ngài còn chút áy náy: "Làm sao mình lại suýt đẩy Papa mấy đứa nhỏ từ tình thế tiến thoái lưỡng nan này vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan khác rồi??? Cũng may..."

*** *** ***
Vốn đa mưu túc trí, cộng với sự quan tâm sâu sắc mà Mama dành cho Papa, Mama sẽ tìm cách tự cứu mình, sẽ không đành lòng nhìn Papa vì mình mà phải lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan đâu.
Mama mà!!!
😉🙄😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net