Viết thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện này chỉ đăng duy nhất ở nhà yakikoza trên Wattpad. Trang doctruyenhot.com, truyenfun.com, yeudoctruyen.com, truyenkul.com đang trộm truyện của mình và những tác giả khác trên Wattpad hòng kiếm tiền quảng cáo. Xin các bạn đừng đọc truyện trên những trang này nhằm chung tay dẹp nạn trộm cắp trắng trợn và kiếm tiền trên công sức, đam mê của người khác. Rất cảm ơn!

—- —- —-

Thường Châu phủ nha.

Mặc Tri phủ rảo bước như chạy vào thư phòng, Tôn sư gia hối hả đuổi theo sau. Chỉ là lần này khác lần trước, Tôn sư gia không hiểu tại sao Mặc Tri phủ lại vội vàng như thế. Hai người vừa đi tiễn Bát Vương gia và người của Khai Phong phủ về. Lúc nãy đang trên đường, Mặc Tri phủ bỗng nhiên hớt hải kêu kiệu phu nhanh chân lên, phải gấp trở về phủ, vừa vào phủ lại hối thúc Tôn sư gia cùng ngài đến thư phòng.

Tôn sư gia xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, chưa kịp hỏi, đã nghe Mặc Tri phủ cuống quýt: "Hôm nay có công văn cấp tốc gửi đi Lư Châu đúng không?"

"Đúng vậy, Đại nhân, khoảng nửa canh giờ nữa nha dịch sẽ lên đường." Tôn sư gia lễ phép trả lời.

"Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!" Mặc Tri phủ hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. "Ngươi mau lấy bút mực, nhanh chóng viết một bức thư gửi cho Văn Chánh huynh."

Tôn sư gia vâng lời, ngồi ngay xuống bàn, chuẩn bị giấy bút.

Mặc Tri phủ đứng một bên đợi không kịp, vừa đưa tay mài mực, miệng đã vội vàng đọc: "Văn Chánh huynh, Hy Nhân..."

"Đại nhân." Tôn sư gia cắt ngang, "Chúng ta không hỏi thăm Phạm Đại nhân vài câu sao?"

"Không cần, ngươi cứ viết vào chính đề đi. Gấp rồi!"

Tôn sư gia cúi đầu, bắt đầu viết theo lời đọc của Mặc Tri phủ.

"Văn Chánh huynh, Hy Nhân huynh vừa về đến Lư Châu, huynh phải lập tức cho người giám sát, à không, theo dõi, à không, đi theo canh chừng huynh ấy, à không, thân nhi tử của..."

Tôn sư gia buông bút nhìn Mặc Tri phủ: "Đại nhân, một câu mà ngài à không mấy lần như vậy, học trò viết không được, hay là ngài cứ nói đại ý, học trò nghe xong sẽ chấp bút sau."

"Vậy cũng được!" Mặc Tri phủ tán đồng, ngài đang rối loạn, thời gian lại gấp gáp, không thể nào nói suôn câu được. "Ngươi viết cho Văn Chánh huynh, cho người giám sát Triển Chiêu, hắn gần gây họa thì cản lại ngay. Không thì người khổ sẽ là huynh ấy chứ không phải Triển Chiêu đâu. Họa hình Triển Chiêu, Triệu Hổ và Bạch Ngọc Đường, đưa cho tất cả tần lâu sở quán ở Lư Châu, cấm cửa không cho bọn chúng bước vào. Cản không được thì phải đến phủ nha báo ngay tức thì."

"Đại nhân, đây là cách truy nã phạm nhân mà." Tôn sư gia ngớ người ra, khẽ nhắc nhở.

"Đúng rồi, ngươi nói với huynh ấy đừng làm công khai việc đó, lén... à không, bí mật mà làm." Mặc Tri phủ nói tỉnh rụi.

Rồi sau đó, Tri phủ Đại nhân vừa đi thành vòng tròn quanh bàn giấy Tôn sư gia đang ngồi, vừa tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"Kế tiếp là nếu Triển Chiêu có gây họa thì huynh ấy đừng mời ai ở Triển, à không, Bao phủ qua hết, huynh ấy cứ tự xử theo ý mình."

"Đừng đánh Triển Chiêu, tuyệt đối không được hạ lệnh đánh Triển Chiêu. Không chắc là lần nào hắn cũng phản ứng nhanh vậy."

"Cũng không nên để cho hắn quỳ quá lâu. Nhìn vậy thôi, chứ bọn họ nóng ruột đó."

"Nhớ nhấn mạnh là đừng bao giờ giam hắn lại. Mất công hắn vượt ngục lại không biết xử sao."

"Không được mời Công Tôn tiên sinh lên công đường, cũng đừng mời Hy Nhân huynh. Đều nguy hiểm như nhau cả."

"Lỡ không biết xử sao thì hãy... mời Bát Vương gia, sau đó đừng nói gì hết, xử theo ý mình, và đổ cho Bát Vương gia. Nói với huynh ấy, cách này ta chưa thử nhưng ta nghĩ đây là cách hay nhất, huynh ấy có thể tham khảo."

Tôn sư gia đang cúi đầu hí hoáy viết vội, chợt ngẩng mặt lên chăm chú nhìn Mặc Tri phủ. Đại nhân, nói vậy mà ngài cũng nói được. Ta phục ngài luôn! Nhưng đợi một chút, thấy Mặc Tri phủ vẫn tiếp tục đi vòng vòng, chớ không ngó ngàng gì tới mình, ông thở dài lắc đầu, lại cắm cúi vung bút.

Còn Tri phủ Đại nhân, sau ba bốn vòng quanh bàn giấy, lại nói thêm một câu: "À, vẽ thêm mấy tấm hình bọn họ đưa cho bọn cường hào ác bá ở Lư Châu."

"Đại... Đại..." Lần này Tôn sư gia khiếp sợ đến mức líu cả lưỡi, xém chút đã rơi luôn bút. "Đại nhân, ngài muốn trả thù à? Không được đâu. Bọn ác bá bình thường làm sao đấu lại Nam Hiệp và Cẩm Mao Thử chứ?"

Mặc Tri phủ không chú ý đến biểu tình của Tôn sư gia, ngài vừa mỉm cười hài lòng, vừa tiếp tục huyên thuyên: "Dặn bọn hắn, không muốn chết thì tránh xa mấy tên trong hình ra."

Tôn sư gia thở phào nhẹ nhõm. Trên gương mặt đều là mừng rỡ. Đại nhân, ngài làm ta hết hồn!!!

"Ngươi nói với huynh ấy, cứ nói với bọn chúng rằng, biết ai không? Nam Hiệp và Cẩm Mao Thử. Chọc vô bọn họ thì cứ tự xử theo luật giang hồ đi, khỏi cần lại phủ nha kiện cáo, phủ nha không quản chuyện trên giang hồ."

...

Còn gì nữa không? Mặc Tri phủ vừa đi xung quanh bàn giấy, vừa vò đầu bứt tai. Ta phải đem hết kinh nghiệm truyền lại cho Văn Chánh huynh mới được.

Tôn sư gia đợi hồi lâu không nghe được tiếng nói của Mặc Tri phủ, ngẩng mặt lên thì thấy bộ dạng lo lắng của ngài, ông thấy vui vẻ trong lòng. Đại nhân, ngài thật là một người tốt bụng.

"Không đúng, dặn đám ác bá là không được ra đường. Không dây vào bọn Triển Chiêu, nhưng bọn chúng làm chuyện xấu, để Triển Chiêu thấy mà ra tay, rồi lỡ tay thì cũng như không. Nói huynh ấy, kêu đám kia ở yên trong nhà luôn đi."

"Đại nhân, làm sao có thể kêu đám ác bá ở yên trong nhà?" Đại nhân, ngài hình như chỉ bụng tốt chứ đầu óc không tốt mấy.

"Ngươi nhiều chuyện quá. Đó là chuyện của huynh ấy, chúng ta chỉ cần khuyên là được rồi." Tri phủ Đại nhân gạt phăng đi.

"À, ngươi nhớ dặn huynh ấy quản lý bọn nha dịch cho cẩn thận, coi chừng tên nào không có mắt đi chọc giận..."

Tôn sư gia thật sự chịu hết nổi: "Đại nhân, đoàn người đó, thấp nhất là Tứ phẩm quan viên, cao nhất là Vương gia, nha dịch nào ở Lư Châu dám chọc đến bọn họ."

"Ngươi cứ viết vào đó. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Tôn sư gia đành phải lắc đầu ngao ngán, ta mặc kệ ngài.

...

Vốn quyết định chẳng thèm quan tâm đến Tri phủ Đại nhân nữa, nhưng sau khi đọc lại bức thư một lượt, Tôn sư gia không dằn lòng được, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đại nhân, hay là ngài nghĩ cách nào dễ hơn đi, chứ những lời khuyên trong này khó thực hiện quá. Làm sao bắt bọn ác bá ở yên trong nhà được? Không mời, nhưng Bao Đại nhân và Công Tôn Tiên sinh tự mình đến dự thẩm thì làm sao cản được?"

"Ngươi nói cũng đúng." Mặc Tri phủ gật gù tán thành, sau đó ngài tiếp tục đi tới đi lui quanh bàn. Rồi ngài đột ngột reo lên: "A, có rồi, ngươi nói với huynh ấy, lập tức viết thư gửi cho Khấu Thừa tướng, nài nỉ, van xin, khẩn cầu Khấu Thừa tướng hãy kiếm chuyện gì đó cho Hy Nhân huynh làm, gọi huynh ấy lập tức về Kinh Thành ngay, đừng cho huynh ấy ở Lư Châu nữa. Vậy là xong!"

"..." Tôn sư gia cảm thấy có một đoàn quạ đen đang bay qua đầu mình. "Đại nhân, Bao Đại nhân công vụ bận rộn, rất lâu mới được về thăm nhà một lần. Hơn nữa, chuyến đi này là để Triển Hộ vệ nhận tổ quy tông. Ngài khuyên như vậy... hình như... không được ổn lắm."

"Ngươi nói đúng." Mặc Tri phủ đồng ý ngay tắp lự làm Tôn sư gia nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nhưng hơi thở chưa dứt thì ông xém chút tắt thở luôn. Vì Đại nhân đáng kính của ông đã hạ giọng thì thầm: "Ngươi viết vô đấy, dặn huynh ấy, thư này xem xong lập tức đốt ngay. Nhớ. Là lập tức."

*** *** ***

Mười ngày sau, có thư từ Lư Châu chuyển đến.

Thư phòng Thường Châu phủ chìm trong im lặng. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Mặc Tri phủ thấp tha thấp thỏm. Nhóm người của Khai Phong phủ đã về tới Lư Châu chưa? Thời gian gấp gáp, không biết Văn Chánh huynh chuẩn bị kịp không? Hy vọng là huynh ấy sẽ an toàn.

Tôn sư gia vỗ vỗ phong thư trên tay, có chút thắc mắc. Phong thư này hình như quá nhẹ, quá mỏng. Không biết có chuyện gì gấp rút mà Phạm Đại nhân không có nhiều thời gian viết thư hồi âm?

...

Một khắc sau, thư phòng của Thường Châu phủ nha vẫn chìm trong im lặng. Mặc Tri phủ và Tôn sư gia vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn lá thư đang nằm gọn lỏn trên bàn, chỉ chỏng chơ duy nhất một câu.

"Ý huynh là, người của Khai Phong phủ lúc trước là ác mộng của tham quan ô lại, còn bây giờ, họ là ác mộng của tất cả quan viên à?"

--- --- ---

Phạm Đại nhân = Văn Chánh huynh = Phạm Trọng Yêm.

Mình không biết tên vị quan ở Lư Châu, nên lên Google chọn bừa một vị quan đời nhà Tống, tiêu chí là chọn một người có tên tự để gọi cho thân mật, cuối cùng vị này đã trúng tuyển. 😅

Truyện này chỉ đăng duy nhất ở nhà yakikoza trên Wattpad.

Lại phải dài dòng rồi. 😶

Phạm Trọng Yêm, tên tự là Hy Văn, tên thụy là Văn Chánh (sau khi mất đi mới gọi như vậy). Nhưng Hy Văn với Hy Nhân thì hơi gần nhau nên mình sử dụng tên thụy luôn. E hèm... tức là gọi bậy rồi. 😶

Hơn nữa, nghe nói Phạm Trọng Yêm và Bao Công có chút mâu thuẫn. Việc này khi viết mình không có tìm hiểu đến nơi đến chốn. 😶

Nhưng mà mình tệ nhất khoản đặt tên, tên tự thường hay và có ý nghĩa nữa, nên giờ biết sai mà... không biết sửa. Mong các bạn thông cảm. 🙁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net