Tri Ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Học đường

Đàn anh Jeongwoo - Học đệ Watanabe)

"Mọi thứ thuộc về em anh đều thích"

Jeongwoo năm ba trung học phát hiện ra mình đã thích thầm học đệ khóa dưới được gần 2 năm. Đường đường là một dân chơi đầu đội trời chân đạp đất, đại ca nổi tiếng toàn khối trên bảo không nghe, dưới đe chẳng sợ, ấy vậy mà không dám đi tỏ tình với Crush. Thằng bạn thân chí cốt Mashiho năm lần bảy lượt khinh thường anh, cho rằng anh không xứng với cái danh đại ca ấy

"Đi tỏ tình với người ta đi, bị từ chối thì cùng lắm là tớ với cậu đấm hắn một trận sợ gì??"- Mashiho đầu gấu nói

Những lần đề cập đến vấn đề này Jeongwoo đều đánh trống lảng giả vờ bơ bơ lác lác khiến Mashi hết sức bực bội. Đỉnh điểm của sự cô đơn trong đời Jeongwoo chính là năm lớp 12 này! Trước thì anh còn có Mashi bên cạnh, dính nhau như hình với bóng, nhưng có một biến cố đã xảy ra, cuối năm 11 Mashiho tỏ tình thành công với học bá Kim Junkyu khóa trên, Junkyu năm nay lên đại học, thuê một ngôi nhà nhỏ gần trường để tiện đi lại, Mashi thế mà lại dọn luôn đồ khỏi kí túc xá sang ở với người ta, bỏ ông bạn già ở lại, vô cùng cô đơn, vô cùng trống trải.

Jeongwoo không có cơ hội tiếp cận với đàn em khóa dưới, đến nhắn tin với người ta anh cũng chẳng dám. Năm nay đại ca Park tu chí học tập, không ăn chơi lêu lổng như kì trước, Jeongwoo vốn rất thông minh, chỉ tội lười học nên thành tích mấy năm qua không quá khả quan nhưng ít nhất là anh chưa bao giờ rớt khỏi top20 khiến nhiều người ganh tị.

Thời gian còn lại khoảng 2 tháng, nhà trường họp hội đồng để tổ chức tri ân cho học sinh khối 12, Jeongwoo chẳng hiểu vì lí do gì mà được thầy tổng phụ trách bầu làm ban tổ chức. Lúc nhận tin anh còn cười khẩy không thèm để tâm, hôm sau bị gọi lên phòng hội đồng mới tá hỏa biết đó là sự thật.

Lúc nhận đơn đăng kí tuyển cộng tác viên của các học đệ khối dưới, Jeongwoo chẳng quan tâm lắm, anh chỉ chịu trách nhiệm phỏng vấn các em, duyệt hồ sơ để bộ phận khác lo, dù sao cũng là tri ân lớp 12, Jeongwoo muốn nghĩ ra những câu hỏi thật quan trọng hòng tìm ra những nhân tố tận tụy, năng nổ nhất.

Khối 11 năm nay tuyệt vời thật, lúc lớp 12 tổ chức tri ân là khi lớp 11 đã được nghỉ hè, nếu là anh anh sẽ chẳng hơi đâu đăng kí tham gia mấy cái hoạt động này. Nhưng sau khi phỏng vấn cả một buổi sáng, Jeongwoo hoàn toàn bất ngờ về nhiệt huyết tuổi trẻ của khối 11, ai cũng trả lời câu hỏi rất tốt, nếu loại thì tiếc lắm.

Đầu giờ chiều sau khi ăn trưa xong, anh lại tiếp tục công việc phỏng vấn. Các em khóa dưới còn chưa đến, anh vừa ăn cơm no, căng da bụng trùng da mắt, ngồi phòng điều hòa gió thổi mát rượi, Jeongwoo bắt đầu gật gù. Đang mơ mơ màng màng thì bỗng có người gõ hai tiếng xuống mặt bàn, Jeongwoo giật mình đứng bật dậy, theo thói quen lúc ngủ gật trên lớp anh vội nói

"Em xin lỗi cô hôm qua em thức khuya học bài nên hôm nay hơi mệt. Em xin hứa lần sau sẽ không thế nữa"

Trên đỉnh đầu bật ra một tiếng cười nhẹ, Jeongwoo ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt anh là thân hình cao lớn, ít nhất cũng phải hơn anh một cái đầu. Khuôn mặt sáng sủa đẹp trai, mái tóc đen mượt để phủ rủ xuống vài sợi tóc hờ hững, có chút quyến rũ, ánh mắt mười phần ấm áp đang nhìn thẳng vào anh. Người trước mắt từ từ cúi đầu

"Chào đàn anh, em là Watanabe Haruto, lớp 11A đến để phỏng vấn làm cộng tác viên cho tri ân khối 12 ạ"

Rồi, cậu không cần phải giới thiệu chi tiết như vậy, tên thôi có là gì? Đến bố mẹ cậu là ai, làm nghề gì, nhà cậu ở đâu, nhà có mấy anh em, cậu thích ăn gì, uống gì anh còn biết huống chi là tên tuổi trường lớp. Không sai! Cậu bạn này chính là Crush của đại ca Park lừng danh

Haruto thấy anh không phản ứng thì đưa tay lên huơ huơ trước mặt kéo anh về thực tại. Jeongwoo hắng giọng, nghiêm túc nói

"Ừm, cậu ngồi đi, chúng ta bắt đầu. Tại sao cậu lại muốn đăng kí làm cộng tác viên của khối 12 năm nay?"

"Vì em muốn giúp đỡ mọi người trong khâu chuẩn bị, hơn nữa em cũng chưa có kỉ niệm đẹp nào ở trường, nhân cơ hội này em muốn tạo nên những kí ức khó phai nhất trong đời học sinh của mình. Đặc biệt là kỉ niệm với một người"

Haruto có vẻ chuẩn bị từ trước, trả lời rất lưu loát

"Cậu có biết khi được trở thành cộng tác viên rồi thì phải làm những gì không?"

"Em biết và em sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ được giao ạ. Em sẽ nỗ lực để giảm bớt lượng công việc cho các anh chị để mọi người giành thời gian vào việc học."

"Bố mẹ bạn có biết bạn làm công việc này không? Việc này sẽ tốn rất nhiều thời gian vì khâu chuẩn bị rất phức tạp, cậu có thể đảm bảo quỹ thời gian của mình sẽ giành phần lớn cho việc tri ân không?"

"Mọi thứ đều đã sẵn sàng. Chỉ đợi đàn anh.. đồng ý thôi ạ"- Haruto nở nụ cười tự tin

Jeongwoo hình như rất hài lòng với câu trả lời của Haruto, bình thường anh sẽ hỏi thêm một câu tình huống nhưng đối với cậu thì không cần. Jeongwoo gật đầu

"Cậu về trước đi, kết quả sẽ được đăng trên page vào đầu tuần, hãy đón chờ nhé. Cảm ơn cậu đã tham gia hoạt động của chúng tôi"

Jeongwoo cười lịch sự vô tình lộ ra hai chiếc má lúm. Haruto thoáng đứng hình vào khoảnh khắc ấy, tim cậu đứng ngồi không yên trong lồng ngực, cậu vội vã chào anh rồi trở về.

Đúng như dự đoán, Haruto đương nhiên là 1 trong số 20 người được chọn. Họ sẽ được nghỉ ngơi một tuần sau đó bắt đầu công việc. Buổi tri ân sẽ diễn ra vào cuối tháng này, trước kì thi đại học khoảng hơn 1 tháng

Đầu tiên là khâu chuẩn bị trang trí cho việc set up hội trường đêm tri ân. Cũng không có gì rườm rà quá, chỉ là sơn cây điều ước, làm giấy điều ước, vẽ phông để ở khu check-in, chỉnh sửa video cho các lớp để phát trên màn hình lớn vào tối hôm ấy và vào ngày D-Day thì đến thật sớm để hoàn thiện mọi thứ. 24 người kể cả ban tổ chức chia làm 6 team, mỗi team 4 người phụ trách những công việc khác nhau. Jeongwoo đương nhiên nhận nhiệm vụ vẽ phông check in vì anh có bàn tay vàng, vẽ rất đẹp.

Jeongwoo, Haruto cùng 2 em khác là một team. Anh đưa bản thiết kế phông to cho 2 bạn lớp 11, viết cho họ một dòng chữ ghi địa chỉ của nơi cần đến, dặn hai đứa nói với bác chủ tiệm thiết kế cho cháu phông trắng theo kích cỡ thế này, chất liệu này, hỏi giá rồi hẹn lịch ngày mai lấy luôn, cần rất gấp còn anh và Haruto cùng đến siêu thị mua màu nước, màu sáp, cọ, bảng pha để thực hiện việc trang trí.Vì siêu thị gần trường nên anh cùng cậu đi bộ đến, trên đường đi trò chuyện hết sức thoải mái. Jeongwoo tiết lộ cho cậu biết về timeline của chương trình, nói rằng hôm đó mấy đứa cộng tác viên cũng có giấy mời tham gia, nhớ ăn mặc thật sang chảnh nhưng đừng chiếm spotlight của anh chị là được.

Đến nơi biểu cảm Jeongwoo khác hẳn, vô cùng nghiêm túc, anh lôi bức phác họa sẵn để trong túi , vừa nhìn vừa ngẫm, chỗ này nên dùng màu gì, chỗ kia nên dùng loại nào, Haruto ở một bên nghe anh phân tích thì không hiểu lắm, chỉ im lặng đứng nhìn. Haruto đẩy xe theo anh, Jeongwoo đi đến đâu cậu theo đấy, trong đầu nảy ra màu nào anh sẽ lấy ngay rồi bỏ vào xe cậu đẩy ở bên cạnh, Haruto thấy công việc của mình vô cùng nhàn hạ.

Đang đứng ngó nghiêng xung quanh bỗng Haruto thấy Jeongwoo vừa nhìn tờ giấy chằm chằm vừa kiễng lên để với lấy lọ màu xám tro ở trên kệ cao nhất, anh hoàn toàn không để ý rằng tay mình không thể với tới lọ màu. Đầu mày Jeongwoo nhíu lại nhưng mắt vẫn nhìn tờ giấy, anh chép miệng một cái, ngẩng đầu lên nhìn vị trí lọ màu rồi lại cúi xuống tiếp tục nhìn bản phác thảo, anh tiến sát vào kệ hàng, cố gắng kiễng chân hết cỡ, ngón tay mơ hồ đã chạm được vào mép lọ màu thì tự dưng một bàn tay to lớn khác phủ lấy tay anh, lấy lọ màu xuống một cách hết sức dễ dàng. Anh xoay người lại đằng sau định nói lời cảm ơn thì đầu đụng phải cằm của người kia, vô thức "A" một tiếng. Người kia vội bỏ màu vào xe, bàn tay ấm áp phủ lên trán anh xoa xoa

"Chết em xin lỗi, em làm anh đau à?"

Lúc này Jeongwoo mới nhận ra người kia là đàn em khóa dưới và cũng chính là người mình thầm thích, trong một khoảnh khắc nào đó anh đã quên béng mất rằng cậu đi cùng anh, anh cứ nghĩ mình đang đi một mình như mọi khi.

Cảm nhận được sự mềm mại từ tay cậu truyền đến nơi trán mình, Jeongwoo nóng bừng mặt hừm một cái, hất tay cậu ra ấp úng nói

"Ừm.. không.. không sao. Này tôi lớn hơn cậu đấy đừng có xoa đầu như vậy"

"Dù sao anh cũng đâu cao được lên nữa?"

Jeongwoo nghe xong câu nói thì từ ngại ngùng chuyển sang tức giận, mặt đỏ phừng phừng trừng mắt nhìn cậu

"Ai bảo thế?? Tôi vẫn có thể cao lên nhé, chỉ cần uống nhiều sữa là được không phải sao??"

Haruto thấy anh tức giận thì ngớ người vội vàng xin lỗi, cậu chỉ định trêu anh một chút thôi mà, ai ngờ anh lại nhạy cảm như vậy.

Haruto không thèm nói chuyện với cậu, quay lưng đi sang khu khác, cậu lại lật đật ngoan ngoãn đẩy xe chạy theo anh. Mua đồ xong cũng quá chiều, cậu và anh trở về trường, mang hàng vừa mua vào phòng vẽ cất gọn gàng để mai bắt đầu công việc.

Sáng hôm sau chiếc phông trắng đã được vận chuyển đến trường trung học X, Haruto nhìn phông rồi lại nhìn Jeongwoo, cậu không ngờ cái phông vuông này lại to đến vậy, chỉ có 1 mình anh vẽ thì đến bao giờ mới xong? Vì hai cậu học sinh lớp 11 kia không có năng khiếu vẽ vời nên được Jeongwoo điều đi làm chân sai vặt cho bên sơn cây, chẳng biết bên đó đã tìm được cành cây thích hợp nào chưa.

Phòng mỹ thuật chỉ còn lại anh và cậu, Jeongwoo đặt phông xuống đất, bắt đầu lấy màu ra pha sau đó trực tiếp cầm cọ chấm mực đen bắt đầu vẽ"Ơ không cần phác họa lên trước ạ?"- Haruto bất ngờ nhìn anh

"Ừ không cần, anh vẽ trước ở nhà rồi, bây giờ chỉ cần sao chép lên đây thôi"

Nhìn anh tập trung cậu không dám làm phiền, ngoan ngoãn ở một bên phân loại màu cho anh dễ lấy, hai người phối hợp rất ăn ý, anh đọc màu cậu lấy màu, anh hạ cọ cậu rửa cọ. Haruto bỗng dưng nhớ ra gì đó vội đứng lên chạy ra ngoài, Jeongwoo lại chẳng để ý, toàn bộ sự tập trung đều dồn vào tác phẩm trước mặt. Đang chìm đắm bỗng một cảm giác mát lạnh áp thẳng vào má khiến anh rùng mình. Anh dừng tay quay sang bên cạnh, Haruto cầm hai hộp sữa chuối nhìn anh với đôi mắt long lanh

"Dừng tay nghỉ chút đi ạ, anh nói uống nhiều sữa sẽ cao lên nên em mua cho anh. Loại này ngon lắm, là vị em thích nhất, anh uống đi"

Jeongwoo vui vẻ nhận lấy, bình thường anh đang vẽ mà bị làm phiền nhất định sẽ tức giận mà mắng người ta một trận, nhưng Haruto là ngoại lệ, không những thế còn mua cho anh loại sữa cậu thích nhất, tâm trạng Jeongwoo phấn khởi thêm vài phần.

Giải lao xong xuôi anh lại ngay lập tức bắt tay vào công việc đang dang dở, mới chỉ vẽ được một góc nhỏ của bức tranh, Jeongwoo tháo giày bước lên phông cho tiện việc. Haruto ở bên cạnh cũng làm theo anh, cậu ngồi chăm chú xem Jeongwoo vẽ, anh ngày thường đã rất đẹp nay tập trung làm việc còn đẹp hơn gấp mấy lần, sườn mặt gọn gàng thanh thoát, mắt to, lông mi không dài nhưng có độ cong, mắt tập trung tại một điểm cố định, đôi tay thoăn thoắt chấm màu lướt trên phông giấy, cậu nhất thời hoang mang không biết Jeongwoo đang vẽ tranh hay Jeongwoo chính là một bức tranh.

Jeongwoo đang tô màu thì gặp phải chướng lại vật rất lớn, lại còn hình người, anh lặng người nhìn thân hình trước mặt. Cao m85, nằm ngang chắn hết cả phông của người ta thì vẽ tiếp kiểu gì? Thế nhưng anh không nỡ gọi cậu dậy. Đáng nhẽ đây là thời gian nghỉ hè vậy mà cậu phải dậy từ 6h sáng để đến đây cùng anh, bây giờ cũng đã gần 10h trưa, chắc hẳn Haruto mệt lắm rồi. Jeongwoo vươn vai một cái, không may màu trên cọ lông lại bắn ra rơi trúng má Haruto. Jeongwoo hoảng hốt không biết phải làm gì, giọt màu đỏ nổi bật trên làn da cậu. Anh chợt nảy ra ý đồ, cầm lọ mực đỏ đến sát bên mình sau đó lại lấy trong túi ra một chiếc gương cỡ nhỏ, vừa soi gương vừa vẽ, ngón tay chuyển động hết sức nhẹ nhàng tránh làm cậu bạn nhỏ tỉnh giấc. Chưa đầy 10 phút sau trên má Haruto xuất hiện một đôi môi đỏ chót, Jeongwoo hài lòng nhìn tác phẩm của mình, lại soi gương lần nữa, đảm bảo giống môi mình đến 99% rồi mới cất gương vào túi.

Anh im lặng nhìn cậu ngủ say. Gần 12h trưa, các đội bên ngoài kéo vào phòng mỹ thuật để gọi hai con người chăm chỉ làm việc xuống cantin ăn cơm thì chứng kiến cảnh tượng hết sức ngỡ ngàng. Watanabe Haruto ngủ thì không nói làm gì, đây tên ban tổ chức kia cũng lăn quay ra ngủ mất, lại còn quay mặt vào nhau, ngang nhiên lấy tấm phông làm nệm, trên đầu hai người là những nét vẽ đầy màu sắc, chính là công sức hơn 4 tiếng buổi sáng của Jeongwoo. Cả đoàn nhìn nhau rồi lại nhìn hai người đang ngủ, chẳng nói chẳng rằng mà rất hiểu ý nhau cùng một lúc lôi điện thoại ra chụp ảnh, đây sẽ là tấm ảnh huyền thoại cho mà xem.

Thời gian cứ thể trôi qua mà hai nhân vật chính không hề biết mình bị chụp ảnh. Watanabe Haruto ngày nào cũng kè kè bên cạnh Jeongwoo, một bước cũng không muốn rời, anh ngày nào cũng đều đặn uống một hộp sữa choco do cậu mang tới. Haruto còn nói với anh nếu sau đợt ngày anh mà cao lên nhất định phải mời cậu ăn một bữa, Jeongwoo không nói gì, chỉ lườm cậu một cái.Vào những ngày cuối cùng gấp rút chuẩn bị, phông trắng ban đầu đã dần được phủ kín bằng đủ các loại màu sắc, hài hòa chứ không rối rắm. Jeongwoo cùng với sự giúp đỡ của mọi người đã dựng được bức tranh dựa vào tường, tiếp tục hoàn thành nốt phần cuối. Anh bận đến nỗi không có thời gian ăn uống, dạo này kéo Jeongwoo phải chạy đi chạy lại giữa bên hội trường với phòng mỹ thuật, một ngày ba bữa của anh đều do Haruto lo, cậu có hôm phải mạnh dạn cáu gắt anh mới chịu dừng lại ăn cơm. Đợi anh ăn xong lại nhỏ giọng xin lỗi, Jeongwoo cảm thấy mình không ổn rồi, sao càng ngày lại càng thích cậu như vậy.

Cơm của Jeongwoo ăn hằng ngày đều do cậu một tay chuẩn bị, nghiên cứu đủ loại thực phẩm dinh dưỡng để chăm sóc anh, đến cả mẹ Watanabe cũng nhận thấy điều khác lạ, từ một đứa trẻ chẳng bao giờ chịu vào bếp nay bỗng dưng nằng nặc đòi mẹ dạy nấu ăn, rán cá có bắn, có bỏng đến mấy cũng mặc kệ, trên mấy ngón tay của Haruto sớm đã xuất hiện những chiếc băng cá nhân. Thế mà Jeongwoo chẳng mảy may quan tâm cậu một câu khiến Haruto tổn thương hết sức.

Ngày hoàn thành bức tranh, Jeongwoo và Haruto ở lại trường đến tận tối muộn, cậu ngồi dựa vào chân bàn nhìn anh lăn lê dưới đất mặc kệ bụi bẩn để lấp đầy những khoảng trắng cuối cùng. Vào giây phút nét vẽ cuối được tô lên, Jeongwoo buông cọ ngã ngửa ra đằng sau, đầu vừa đúng nằm lên đùi Haruto, anh vặn khớp tay, không kiêng nể gì mà há miệng ngáp to một cái, uể oải nói

"Haruto ahh mệt quá đi"

Haruto mỉm cười ôn nhu, tay cậu đưa lên xoa đầu anh, nói giọng ngọt lịm

"Vâng, Jeongwoo của chúng ta vất vả rồi. Bức tranh đẹp lắm, đẹp như người đang nằm trên đùi em vậy"

Jeongwoo bắt lấy bàn tay sờ loạn trên đầu anh của cậu, lúc này mới phát hiện ra tay cậu chằng chịt những vết băng. Anh xót xa bật dậy, nhìn cậu lo lắng hỏi

"Làm sao đây? Sao lại bị thế này?"

"À không sao hết, tại em sơ ý cắt vào tay, đừng lo"

"Tại nấu cơm cho anh à?"

"Nấu cho cả em nữa mà, em không sao thật. Đàn ông con trai có mấy vết xước này đâu nhằm nhò gì?"

Jeongwoo không đáp lời, cẩn thận tháo băng gạc trên ngón trỏ của cậu ra, thấy vết máu đóng vảy thì thở dài, cúi đầu thổi phù một cái

"Dạo này không vệ sinh vết cắt à? Nhiễm trùng thì phải làm sao đây? Đứt tay nhiều như vậy mà vẫn nấu cơm, em có bị ngốc không hả?"

Giọng anh run rẩy khiến cậu tưởng anh sắp khóc, vội rụt tay lại nâng mặt anh lên. Jeongwoo hiểu ý cậu thì bĩu môi nói

"Còn lâu anh mới khóc nhé"

Haruto bật cười, không khóc là tốt rồi.

"Haizz, mau về nhà đi muộn rồi đấy, mai cho em nghỉ một ngày, ngày kia tiếp tục nhé"

"Thôi chết, mấy giờ rồi?"- Haruto giật mình hỏi

"Hơn 12h rồi"

Haruto mở to mắt đứng phắt dậy

"Chết, em không mang chìa khóa nhà, gọi cửa giờ này bố mắng em chết?"

Nhìn vẻ mặt lo sợ của cậu anh vừa thương vừa buồn cười vừa thấy có lỗi, nghĩ một lúc đành bảo"Nếu không thì lên kí túc xá của anh ngủ. Mashiho chuyển đi rồi nên anh ở một mình rộng rãi lắm, vẫn còn thừa một giường trống nữa"

Haruto nghe vậy thì mắt sáng lên vội đồng ý, hai người kéo nhau lên kí túc xá ngủ.

Vì làm việc cả ngày nên mới đặt lưng xuống giường cả hai đều ngủ sau không biết gì. Lúc Haruto tỉnh dậy Jeongwoo đã đi mất, mua sẵn đồ ăn sáng để trên bàn cho cậu. Chỉ còn một tuần là đến lễ tri ân, Jeongwoo bây giờ chắc đang bận lắm. Cậu ăn sáng xong liền xuống sân bóng nơi sơn cây điều ước, từ xa xa đã thấy bóng dáng bé nhỏ quen thuộc một tay cầm lọ màu một tay cầm cọ kiễng lên vẽ gì đó. Cây này được hoàn thành xong trước phông check in mấy hôm, nhưng hôm nay Jeongwoo xuống kiểm tra thấy chỉ có một màu trắng quá nhàm chán nên quyết định vẽ hoa lá cho sinh động. Về cơ bản mọi thứ đã xong, chỉ đợi được bàn giao hội trường là lập tức tiến hành trang trí. Mọi người thấy cậu bước đến thì ồn ào trêu trọc

"Đây rồi đôi uyên ương thiếu mất một nửa đã đoàn tụ rồi"

Haruto thanh minh nửa ngày trời không ai quan tâm, Jeongwoo mới chép miệng một cái mọi người đã im bặt. Nói gì thì nói đàn anh của chúng ta đã từng một thời là đại ca trùm trường, ít nhiều vẫn có sức ảnh hưởng.

Sáng sớm buổi lễ tri ân, Jeongwoo dậy để điều phối công việc, dặn dò bên vận chuyển chuyển đồ từ trường tới nơi set up hội trường. Nhờ có sự giúp sức của các cộng tác viên mà công việc được hoàn thành nhanh chóng gọn gàng. Trước khi ra về để chuẩn bị đầu tóc quần áo cho buổi tối, Jeongwoo đứng trên sân khấu, tóc tai rũ rượi cầm mic phát biểu

"Trước tiên, xin cảm ơn các bạn, các em khóa dưới đã hết lòng giúp đỡ chúng mình trong suốt một tháng vừa qua để chúng mình có thể hoàn thành công việc đúng hạn, nếu không có mọi người thì không biết mình phải xoay xở thế nào nữa. Thứ hai, đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng anh chị được gặp các em ở trường, vì vậy đã đặc cách cho mấy đưa được tham gia vào buổi lễ tri ân tối nay, vậy nên hãy tạo ra những khoảnh khắc thật đẹp trong đêm nay cùng với tất cả mọi người. Lời cuối cùng, hãy về chuẩn bị thật lộng lẫy cho buổi tối ngày hôm nay nào. Xin chân thành cảm ơn!"

Bên dưới nổ một tràng pháo tay thật lớn cho Jeongwoo. Mọi người cùng nhau trở về để tút tát lại nhan sắc.

Tối đến ai ai cũng lộng lẫy, rất xinh đẹp. Jeongwoo cũng không ngoại lệ, anh khoác lên mình bộ suit thanh lịch, tóc được vuốt ngược ra sau chải chuốt gọn gàng. Anh đứng lên thay mặt khối 12 gửi lời cảm ơn đến các thầy cô đã cùng đồng hành với họ suốt 3 năm cấp ba quý giá, lời hứa sẽ học hành thật chăm chỉ để không phụ lòng nhà trường vang lên trong không khí xúc động. Thực ra lúc đọc nhưng dòng thư đã chuẩn bị trước đó Jeongwoo cảm thấy hơi thẹn với lòng vì trước đây anh đã học tập không cẩn thận, sống mũi cay cay, anh hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh tiếp tục hoàn thành bài phát biểu. Hôm nay vui nhất chắc chắn là học sinh lớp 12, sau hôm nay là có thể trưởng thành, họ táo bạo bật nắp bia cùng chúc nhau những lời chúc tâm tình nhất, nói với nhau những câu suốt bao năm chưa dám nói. Không khí lúc lắng đọng, cảm động lúc lại náo nhiệt, ồn ào.
Buổi tiệc kết thúc bằng một màn EDM nhiệt hơn bao giờ hết. Ai ai cũng mệt lừ rời khỏi hội trường. Haruto muốn đưa Jeongwoo về kí túc xá nên đi theo anh. Suốt dọc đường hai người chẳng nói câu nào, Jeongwoo vẫn còn đang xúc động nên im lặng nghĩ ngợi.

Cuối cùng đã đến trước cửa kí túc xá của Jeongwoo, anh quay người mỉm cười nói với cậu

"Hôm nay vui phải không? Năm sau mấy đứa cũng như vậy đấy. Đến giây phút này mới cảm thấy còn quá nhiều tiếc nuối, vậy nên tranh thủ lúc còn thời gian hãy cùng nhau tạo nên những kỉ niệm đẹp, đừng để sau này ra trường rồi phải nuối tiếc giá như."

Ánh mắt Jeongwoo long lanh sáng rực như sao trên bầu trời đêm. Lời nói thể hiện rõ cảm xúc, có lẽ ban nãy lỡ uống một cốc bia nên bây giờ cứ hoài niệm mãi giây phút vui vẻ ấy. Haruto nhìn anh chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng

"Jeongwoo bây giờ có sẵn sàng nghe những lời em muốn nói không?"

Jeongwoo không đáp lại, chỉ mơ hồ gật đầu.

"Hôm nay rất tuyệt, rất ý nghĩa, em thật sự rất vui. Nhưng nó sẽ không là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net