Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Ma Ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 磨磨.
Tên xuất bản Trung Quốc: 他的小仙女.

Nam chính: Trần Thuật.
Nữ chính: An Tĩnh.

An Tĩnh và An Nguyệt là chị em sinh đôi khác trứng, An Nguyệt thành tích tốt, hoạt bát, hòa đồng, còn An Tĩnh thì như tên của cô ấy vậy, ngoan ngoãn, không ồn ào, hay ngượng ngùng, đôi khi còn có chút tự ti. An Tĩnh như một cô bé cần được bảo vệ vậy đó, luôn như một chú chim nhỏ nép vào chị gái mình (thiệt sự An Tĩnh được miêu tả rất đáng yêu luôn í: lúc đi thì khoác tay chị gái, nắm tay chị gái, kéo nhẹ vạt áo chị gái, luôn thủ thỉ nhỏ nhẹ với chị, nghe lời chị...), vì thế nên An Nguyệt có vẻ chín chắn hơn, cô luôn để ý đến em gái nhỏ của mình, luôn chăm sóc cô bé. Cho đến khi Trần Thuật xuất hiện.

Trần Thuật là người khiến tôi cảm thấy cậu ấy như một gam màu hoàn toàn đặc biệt đối với An Tĩnh, cậu ấy luôn ủng hộ An Tĩnh mà không chút nghĩ ngợi, cậu ấy thấu hiểu An Tĩnh, đau lòng An Tĩnh, đặt An Tĩnh ở đầu quả tim, An Tĩnh là tiểu bảo bối mà cậu ấy muốn nâng niu cẩn thận. Ai mê thanh xuân vườn trường mà không đọc bộ này là uổng lắm á վ'ᴗ' ի.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Đúng là nằm gọn trong tay cậu rồi. (Trần Thuật)

2. "Tiểu Tiên Nữ, ngày kia gặp."
     "Không được gọi mình là Tiểu Tiên Nữ."
     "Tiểu Sửu Nữ?"
     "Cũng không được."
     "Tiểu Ma Nữ?"
     "Biến."
     "Được thôi Tiểu Tiên Nữ, mình biến đây."

3. "Trần Thuật, rốt cuộc cậu thích kiểu con gái như thế nào?"

     "Tôi thích Tiểu Tiên Nữ nhất." ("Tiểu Tiên Nữ" là biệt danh Trần Thuật đặt cho An Tĩnh)

4. Vậy mình sẽ nói cho rõ, mình thích cậu. Hãy cho mình một cơ hội. (Trần Thuật)

5. "Mình thật sự chưa từng nghĩ tới những chuyện này, đối với bọn mình, giai đoạn này chuyện quan trọng nhất là học tập đúng không?"
     "Nhưng với mình mà nói, bây giờ, cậu mới quan trọng nhất."

6. Em là em gái của chị, cho dù em làm chuyện gì, chị cũng tha thứ cho em. (An Nguyệt)

7. Mình quản cậu cả đời được không? (Trần Thuật)

8. An Tĩnh cạn lời. Cô vô thức buột miệng: "Học sinh ngoan top ba gì nằng nặc đòi yêu sớm."
Trần Thuật "ừ" một tiếng, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói:
     "Bởi vì học sinh ngoan top ba bị Tiểu Tiên Nữ quyến rũ đến mê đắm."

9. Trần Thuật, em về nhà cùng anh nhé. Anh đã đưa em về nhà, em cũng có thể đi cùng anh qua điện thoại, nghe giọng nói của em. Như vậy, anh sẽ không thấy cô đơn nữa. (An Tĩnh)

10. "Anh là ông già Noel chắc?"
        "Em có muốn không? Nếu em muốn thì anh chính là ông già Noel. Ông già Noel của riêng mình em."

11. Chúng ta cùng thi vào một trường đại học nhé. Anh muốn ở bên em, thật lâu. (Trần Thuật)

12. Vào khoảnh khắc em không nhìn anh. Em đang ngắm pháo hoa, còn anh thì ngắm em. Chỉ muốn lưu lại khoảnh khắc ấy mà thôi, lần đầu tiên chúng ta đón năm mới cùng nhau. (Trần Thuật)

13. Chúc mừng năm mới. Mong nụ cười luôn nở trên môi em. Chính là hy vọng sau này ngày nào em cũng vui vẻ, đừng để nổi buồn xâm chiếm trái tim em, đôi mắt đẹp của em mãi mãi trong sáng thuần khiết. Anh đã bị chính đôi mắt ấy thu hút, hoàn toàn đắm chìm trong đó, nguyện làm nô lệ cho nó. (Trần Thuật)

14. An Tĩnh ngả vào vai cậu, lòng mềm nhũn, im lặng một lúc, cô khẽ hỏi cậu: "Trần Thuật, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi được không?"
        Trần Thuật không trả lời.
        Ngón tay An Tĩnh động đậy.
        Cậu chầm chậm nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ nói: "Anh sẽ thích em mãi mãi."
        Anh sẽ thích em mãi mãi, Tiểu Tiên Nữ.
        Có thể ở bên nhau mãi mãi không. Thực ra cậu cũng không biết, suy cho cùng cậu cũng không thể khống chế được trái tim của cô.
        Nhưng, lời hứa cậu có thể cho cô chính là, mãi mãi chỉ thích một mình cô.

15. Nghe này An Tĩnh, anh thích chơi bóng rổ, thích chơi game, nhưng những thứ đó chỉ là hứng thú sở thích mà thôi, còn bây giờ, anh đã tìm thấy được một việc khiến anh yêu thích hơn cả những thứ đó, đó chính là ở bên cạnh em. (Trần Thuật)

16. Thích anh, em cũng cam tâm tình nguyện. (An Tĩnh)

17. Em nói đúng, em không cần sợ gì cả, dù có chuyện gì khó khăn đến mấy, cũng đều có anh chia sẻ với em, em chỉ cần nhớ rằng, anh luôn ở phía sau em là được. (Trần Thuật)

18. Trong lòng anh, ngàn vạn ngôi sao đều không sánh bằng đôi mắt em. (Trần Thuật)

19. An Tĩnh, đừng khóc. Em khóc như thế, anh sẽ đau lòng. Vì thế đừng khóc, anh không chịu được. (Trần Thuật)

20. Không sao đâu, không sợ trẻ tuổi, chúng ta cùng nhau trưởng thành là được. (Trần Thuật)

21. An Tĩnh, nghe anh nói này, sau này đừng có lúc nào cũng so sánh mình với An Nguyệt nữa, đừng tự ti, hãy cố gắng mỉm cười, em không phải là cô ấy, em chỉ là chính em, cũng chỉ thuộc về mình em, không ai có thể kiểm soát em, em là An Tĩnh, là cô gái mà ngay cái nhìn đầu tiên đã hoàn toàn thu hút anh. (Trần Thuật)

22. An Tĩnh, đợi lát nữa đi rồi, nhớ đừng quay đầu lại, nhất định không được quay đầu lại, anh sẽ đứng phía sau dõi theo em. Còn nữa, hãy nhớ, anh không chỉ thích em, anh rất yêu em. (Trần Thuật)

23. Những thứ em muốn làm, chị đều ủng hộ em. Hãy là chính mình nhé. (An Nguyệt)

24. Đừng sợ, Trần Thuật. Em ở đây, em sẽ không đi đâu cả. (An Tĩnh)

25. Trong cuộc đời mình tôi chỉ yêu cô ấy và yêu mỗi cô ấy mà thôi, lúc đầu tôi khổ sở lắm mới có thể theo đuổi được cô ấy, bây giờ càng không thể buông tay được. (Trần Thuật)

26. Cô ấy là An Tĩnh. Tôi là Trần Thuật của An Tĩnh. (Trần Thuật) (Vì câu này của đại ca mà tôi đi kiếm truyện để đọc đấy!)

27. An Tĩnh, em là cô dâu xinh đẹp nhất, cảm ơn em đã chọn anh, cảm ơn em đã nhận lời lấy anh, anh yêu em rất nhiều. (Trần Thuật)

Cặp đôi Lục Cách – An Nguyệt:

1. Vậy thì xin lỗi nhé, thật ngại quá, tối nay anh sẽ ra sức lượn lờ trước mặt em, đến khi nào em thích anh thì thôi. (Lục Cách)

2. Anh đừng sợ, anh còn có em, chúng ta sẽ có một mái nhà. (An Nguyệt)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net