Khanh Khanh Của Tôi - Xuyên Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 川澜.
Tên xuất bản Trung Quốc: 卿卿我我.

Nam chính: Hoắc Vân Thâm.
Nữ chính: Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh không phải "Ngôn Khanh", cô ấy là "Vân Khanh", là "Khanh Khanh của Hoắc Vân Thâm".

Ba năm trước, Khanh Khanh biến mất, Hoắc Vân Thâm điên cuồng tìm kiếm. Ba năm sau, vì một câu nói Khanh Khanh từng nói, "Mặc kệ về sau ai đi trước, chỉ cần nhảy xuống cây cầu kia là có thể đến cùng một chỗ!", anh liền lên cây cầu ấy mà nhảy xuống. Nhưng sao anh dễ dàng rời đi như thế, vì Khanh Khanh của anh vẫn đang chờ anh cơ mà! Hoắc Vân Thâm được Ngôn Khanh cứu, không phải cứu anh khỏi việc nhảy cầu, mà là cứu trái tim đã chết của anh quay về.

Khởi đầu khá khó khăn, vì bấy giờ Ngôn Khanh đã bị đánh tráo ký ức (khá nặng, sau này sẽ mất trí nhớ, mỗi ngày sẽ mang một đoạn ký ức khác nhau), cô ấy lạnh lùng, căm ghét, uất hận Hoắc Vân Thâm vì ép buộc cô trở thành thế thân. Ấy thế mà cô ấy lại quên mất, dù mất đi ký ức nhưng cô ấy vẫn là Khanh Khanh, bản năng vẫn còn đó, trái tim vẫn còn đó, vậy nên làm sao có thể ngăn chính mình không quan tâm Hoắc Vân Thâm, không động lòng trước anh.

Tôi thật sự bị rung động trước tình yêu hèn mọn mà Hoắc Vân Thâm dành cho Khanh Khanh, thật sự đau lòng, đau lòng chết mất. Cũng khâm phục cô gái nhỏ Khanh Khanh ấy, một cô gái mang ý chí mạnh mẽ mong muốn trở về bên cạnh người mình yêu.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Khanh Khanh là của anh, dù có chết, anh cũng sẽ không buông tay! (Hoắc Vân Thâm)

2. Đừng đau, đừng sợ, Khanh Khanh không phải không cần mày, chỉ là cô ấy... quên mất mày thôi. (Hoắc Vân Thâm)

3. So sánh với em, Hoắc thị có tính là gì. (Hoắc Vân Thâm)

4. Khanh Khanh, về sau không có đau khổ nữa, anh sẽ lấy mạng mình để bảo vệ em thật tốt. Có anh ở đây, ai cũng không thể bắt nạt em. Em muốn, anh đều cho em. (Hoắc Vân Thâm)

5. Ngôn Khanh nghĩ thông suốt, lên tinh thần, vỗ vỗ ghế dựa: "Hoắc tổng, anh nói với tôi một chút, rốt cuộc anh thích cái gì ở Vân Khanh?"
     "Mỗi cái."
     Ngôn Khanh đổi cách biểu đạt: "Vì sao anh yêu cô ấy?"
     "Không có lý do."

6. Không ai dạy anh, Khanh Khanh không cần anh nữa thì nên làm gì, cho nên anh cũng không dạy được em, phải làm thế nào mới có thể vứt bỏ Hoắc Vân Thâm. (Hoắc Vân Thâm)

7. Nên sửa miệng, xóa chữ "Hoắc" đi. Từ hôm nay, anh là tiên sinh của mình em. (Hoắc Vân Thâm)

8. Ngôn Khanh cũng được, Vân Khanh cũng được, đều là Khanh Khanh, là vợ của anh, từ giờ phút này đã buộc chặt ở bên nhau, đến chết sẽ không thay đổi. (Hoắc Vân Thâm)

9. Trong nhà vợ là lớn nhất, muốn thế nào đều nghe em. (Hoắc Vân Thâm)

10. Anh chỉ là một phần nhỏ của em, nhưng với anh mà nói, em là toàn bộ của anh. (Hoắc Vân Thâm)

11. Ngôn Khanh nóng như thiêu đốt, chịu lừa gạt mà trợn to mắt, vô cùng bất mãn: "Anh học làm fan cho tốt đi! Có đạo đức nghề nghiệp hay không, fans sao có thể hôn thần tượng!"
Hoắc Vân Thâm thoáng dời môi đi, xoa mặt cô: "Trước khi trở thành fan, anh là chồng của em."

12. "Khanh Khanh nhà mình, mãi mãi là công chúa nhỏ." Hoắc Vân Thâm dán vào vành tai nóng đỏ bừng của cô, "Anh hiểu ý bác sĩ, anh ta muốn nói, có lẽ em sẽ điên, sẽ ngốc... Điên cũng không sao, anh điên cùng em, vốn dĩ anh không phải người bình thường. Ngốc cũng không sao, anh sẽ chăm sóc em, dỗ dành em, cả đời ở bên công chúa nhỏ của anh."
        "Nếu em quên anh..."
        Anh im lặng cười: "Anh sẽ làm quen em một lần nữa. Lần này, anh sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, để em không chán ghét anh như vậy. Em cũng đừng trốn anh, cười với anh một cái, được không?"
        "Chỉ cười một cái... anh sẽ không đau như vậy."

13. Vân Thâm, nếu em quên anh, người sốt ruột nhất, thống khổ nhất, hy vọng nhớ lại nhất, là em đó. (Ngôn Khanh)

14. Thầy Tô, anh lầm rồi, người khác sợ anh ấy, nhưng tôi không sợ. Dù Hoắc Vân Thâm bị các người hình dung khủng bố đến đâu, anh ấy cũng là người đàn ông của tôi. (Ngôn Khanh)

15. "Em không sợ anh sao? Lần này không có ai ly gián, em đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của anh."
        "Sợ. Em sợ anh bị liên lụy, sợ anh gặp nguy hiểm, sợ anh thật sự mất khống chế đánh chết anh ta, sẽ làm tổn thương chính mình, nếu không thì sao? Chẳng lẽ sợ anh không màng nguy hiểm tới cứu em?"

16. "Anh... chính là thèm thân thể của em..."
        "Nói sai rồi, cả trái tim lẫn thân thể, anh đều thèm."

17. Em biết rõ, ngoài em anh chỉ còn hai bàn tay trắng, em đi rồi, chính là chặt đứt sự sống của anh. (Hoắc Vân Thâm)

18. Hoắc Vân Thâm nâng mặt Ngôn Khanh lên, bình tĩnh nhìn chăm chú một lúc, sau đó nghiêm túc nói: "Có phải chúng ta cũng cần làm quen lại một lần nữa không. Anh là Hoắc Vân Thâm, yêu em rất lâu, tìm em rất lâu, rốt cuộc cũng lừa gạt được, làm chồng hợp pháp của em. Còn em, em là ai?"
        Ngôn Khanh nhìn thẳng anh, trong mắt đầy nước, cô cong mắt cười, trả lời anh:

        "Em là Khanh Khanh, Khanh Khanh của Hoắc Vân Thâm."

19. Khanh Khanh của anh thừa nhận anh. Anh không còn cô đơn một mình nữa, anh có một tổ ấm thật sự. (Hoắc Vân Thâm)

20. Khanh Khanh bảo đảm cả đời không rời khỏi Hoắc Vân Thâm, yêu anh thương anh, cả đời làm vợ anh. (Ngôn Khanh)

21. Không được, anh trói chặt em, em sẽ muốn chạy trốn. Đến ngày đó thật, anh sẽ càng vất vả hơn. Anh tình nguyện chờ, cho dù em đi đâu, anh cũng có thể chờ em về. (Hoắc Vân Thâm)

22. Hoắc Vân Thâm, trên trời dưới đất có một không hai, giá trị nhan sắc cao, dáng người tốt, biết thương người, có bản lĩnh kiếm tiền, còn chuyên môn mê hoặc tôi. Một vị thần tiên như anh ấy, nguyện ý hạ phàm đến bên cạnh tôi, đó là do tôi khổ công tu luyện mấy đời mới có cái duyên ấy. (Ngôn Khanh)

23. "Hôm nay cũng vậy, yêu anh sâu sắc."
        "Mỗi ngày đều giống nhau, yêu em sâu sắc."

24. Khanh Khanh, chỉ có em là quan trọng, những thứ khác đều không là gì. (Hoắc Vân Thâm)

25. Ai làm tổn thương em, đều phải trả gấp bội. (Hoắc Vân Thâm)

26. Muốn làm gì thì làm cái đó, không cần sợ. Mây đen có thể che kín bầu trời, vì kẹo bông gòn của anh mà hộ giá. (Hoắc Vân Thâm)

27. Hoắc Vân Thâm, em không nhớ rõ, nhưng em yêu anh. Yêu anh nhiều hơn anh tưởng. (Ngôn Khanh)

28. Trước kia quá khổ, chỉ có thể cho em sống trong căn phòng thuê nhỏ như vậy, mỗi ngày nằm mơ anh cũng muốn cho em thứ tốt nhất, em cũng không cần làm đại tiểu thư nhà họ Vân gì cả, anh chỉ muốn em làm đại tiểu thư của một mình anh. (Hoắc Vân Thâm)

29. Đôi mắt Hoắc Vân Thâm đen nhánh, bình tĩnh nhìn cô: "Khanh Khanh, chúng ta có tiền, em thích gì anh đều có thể thỏa mãn."
        Cô khẽ nói: "Em chỉ thích anh."

30. Khanh Khanh, anh thuộc về một mình em, tư vị ghen quá vất vả, em không cần, anh nếm là đủ rồi. (Hoắc Vân Thâm)

31. Nếu thật sự phá sản, không vãn hồi được, em có thể nuôi nổi anh, Em sẽ viết nhạc sẽ ca hát, cùng lắm thì tham gia nhiều chương trình hơn, tuy không kiếm được nhiều lắm, có lẽ không đủ khả năng mua một ngôi nhà lớn thế này, nhưng cũng tuyệt đối không làm anh không có nhà để về. Ít nhất, em có thể cho anh một mái ấm nho nhỏ. (Ngôn Khanh)

32. Hoắc Vân Thâm, cho dù người khác nói thế nào, em thích anh. Cả thế giới, chỉ thích một mình anh. (Ngôn Khanh)

33. Hoắc Vân Thâm là chàng trai dịu dàng, đẹp trai nhất trên đời này, em yêu anh ấy. Cả thế giới có nhiều người như vậy, em chỉ yêu một người. (Ngôn Khanh)

34. Tôi không muốn chết. Tôi đã hứa hẹn cả đời với cô ấy, nếu tôi chết, cô ấy nhớ lại, anh nói về sau cô ấy phải làm sao. Khanh Khanh của tôi khóc, ai lau nước mắt cho cô ấy? (Hoắc Vân Thâm)

35. Mở lòng bàn tay ra, trong đó có một vết cắt màu đỏ sậm chưa lành, mà ở bên cạnh, cô rất chắc chắn đó là nét chữ nhỏ của chính mình.
        "Cô mất trí nhớ, Hoắc Vân Thâm ở trước mắt là chồng cô, yêu cô như mạng."
        "Tin anh ấy vô điều kiện, yêu anh ấy, đau anh ấy, liều mạng làm nũng, nếu dám làm anh ấy bị thương, cô tự sát đi!"
        Còn có nét bút hình khuôn mặt siêu cấp hung dữ.

36. Hình như em quên mất anh rồi, nhưng em biết... Biết em nhất định rất yêu anh. (Ngôn Khanh)

37. Người khác đều nói anh là kẻ điên sẽ giết người, muốn phân rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau. Nhưng em biết anh tốt bao nhiêu. Từ lúc tự mình nhận thức thế giới này, biết đến sự tồn tại của Hoắc Vân Thâm, em liền biết, anh có bao nhiêu tốt... Không quan trọng, em tới để theo đuổi anh, cho dù bị bỏ rơi, em cũng chưa bao giờ từ bỏ anh, là đang dạy anh cách yêu em... Vân Thâm. Thế giới này rất đen tối và đau khổ. Nhưng em muốn anh tin tưởng, có một người, từ rất sớm trước kia đã lựa chọn anh, thích anh, cho đến yêu anh. Anh không phải người có thể có, có thể không. Càng không phải cô độc một mình. (Ngôn Khanh)

38. "Hôm nay còn chưa chính thức tự giới thiệu với em, anh tên Hoắc Vân Thâm, còn em?"
        "Em tên Vân Khanh, từ quá khứ đến tương lai, đều thuộc về anh." (Đoạn này là Khanh Khanh lấy lại trọn vẹn ký ức của mình, huhuhu đoạn đó buồn muốn chết (T⌓T))

39. Vân Thâm, anh đừng sợ, em đã trở về, cả đời cũng không rời khỏi. (Ngôn Khanh)

40. Ngôn Khanh sửng sốt, xấu hổ đến mức hận không thể đâm đầu vào tường, lập tức che miệng anh lại: "Anh chê cười em!"
        Môi anh dán vào lòng bàn tay cô, khẽ động đậy: "Anh không chê cười em, anh yêu em."
        Yêu một mình em.
        Yêu đến điên cuồng.

41. Xin lỗi, tầm mắt em rất nhỏ, nhìn không tới thế giới bao la, chỉ thấy được một người. (Ngôn Khanh)

42. Không có người yêu mới người yêu cũ, cả đời này của tôi, chỉ có cô ấy. (Hoắc Vân Thâm)

43. Em sẽ khiến anh cả đời viên mãn. Mặc kệ đi đâu, em sẽ không bao giờ vứt bỏ anh một mình nữa. (Ngôn Khanh)

44. Thâm Thâm nhà tớ vui vẻ là được, tớ sẽ không để anh ấy sợ hãi. (Ngôn Khanh)

45. Anh khó xử chính mình, có việc cũng chỉ chịu đựng không nói, dùng phương thức nhượng bộ để tự hại bản thân, em sẽ rất tức giận, tức đến mức có thể mặc kệ anh một mình ở trong phòng. Đây là điều em đau lòng nhất, em làm vậy, chính là vì muốn anh hiểu rõ, cái gì mới là điểm mấu chốt của em, là em vĩnh viễn đặt anh lên vị trí thứ nhất, sẽ không có bất kì ai khiến em dao động. (Ngôn Khanh)

46. Bởi vì ở nhà anh, vĩnh viễn chỉ có một công chúa nhỏ Khanh Khanh. (Hoắc Vân Thâm)

47. "Gọi Dữu Dữu... Dữu Dữu được không, tiểu điềm dữu (quả bưởi ngọt) của chúng ta." Cô cười khanh khách nói, "Còn tên thì anh phải đặt."
        Hoắc Vân Thâm mở lòng bàn tay non mịn của cô ra, chậm rãi viết từng nét lên đó.
        Đôi mắt Ngôn Khanh sáng ngời: "Nhiên?"
        Anh gật đầu: "Nhiên, bị em đốt lửa, mới có cả đời này của anh."

        Hoắc Nhiên.

48. Cô hơi nghẹn ngào nói: "Thâm Thâm, con trai ít nhất có một phương diện nào đó, nhất định giống em."
        Giọng Hoắc Vân Thâm cũng dao động, hôn lên trán cô: "Dáng dấp đẹp mắt."
        "Không phải..."
        Ngôn Khanh cười ra nước mắt, ôm anh dịu dàng sửa đúng.
        "Là yêu anh."

49. Dữu Dữu cảm thấy ba ba có vẻ hơi buồn, rướn người dựa lên ngực anh, trịnh trọng nói: "Ba ba, ba để con yêu mẹ nhiều hơn, mẹ cũng để con yêu ba nhiều hơn, con đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ, con làm không được, con phải yêu cả hai người, cùng một tình yêu."
        "Nhưng mà," Cậu nhóc cười thơm mùi sữa, "con có thể lặng lẽ hứa với ba ba, bớt hôn mẹ một chút."
        Con ngươi Hoắc Vân Thâm hơi run: "Tại sao?"
        Dữu Dữu bụm mặt nói: "Bởi vì con hôn mẹ, ba ba ở bên cạnh sẽ cô đơn."
        Cậu nhóc có cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, nói vấp nhưng lại nói cực kỳ đứng đắn: "Dù con nhớ mẹ nhiều, cũng không nhớ bằng ba ba, yêu mẹ nhiều, cũng không bằng tình yêu của ba ba."
        Đôi mắt Dữu Dữu là viên đá quý trong sáng: "Ba và mẹ yêu đối phương nhất, sau đó cùng nhau, cùng nhau yêu Dữu Dữu." (Cả đời này của Hoắc Vân Thâm, anh ấy chỉ cần hai người yêu thương anh ấy là đủ!)

50. Phóng viên và đoàn phim nhắm mắt theo đuôi Ngôn Khanh, mắt thấy sắp đến lối ra vào cửa VIP, hầu hết phóng viên đều đã hỏi xong, vội vàng nói câu cuối: "Muốn hỏi Khanh Bảo một chút, rất nhiều chương trình dành cho gia đình đều mời cô, đặc biệt là ekip chương trình 《Mẹ con là siêu nhân》 đã nhắc đến rất nhiều lần, cô có cân nhắc... mang bảo bảo tham gia."
        Dữu Dữu tự bịt mắt, từ khe hở ngón tay nhìn ba mẹ, nghe thấy phóng viên nói, cậu nhóc xoay cơ thể nhỏ qua hỏi: "Tham gia cái gì vậy?"
        Phóng viên đối mặt với ánh mắt của Hoắc tiểu công tử, nhanh chóng ngồi xổm xuống, giơ microphone hướng về phía cậu nhóc: "Tham gia 《Mẹ con là siêu nhân》."
        Quả bưởi ngọt lắc đầu: "Không tham gia."
        Phóng viên kinh ngạc với sự dứt khoát của cậu nhóc.
        Hoắc Dữu Dữu ba tuổi quay đầu lại nhìn ba mẹ ngọt thành một đoàn, che miệng cười trộm, giọng sữa bất khả chiến bại: "Bởi vì mẹ không phải siêu nhân, cả đời mẹ đều là công chúa, thiên sứ mà ba ba với con phải bảo vệ."

51. Khanh Khanh, cả đời này, em chính là món quà tuyệt vời nhất của anh. (Hoắc Vân Thâm)

52. Pháo hoa ngắn ngủi, sao trời xa xôi. Mà anh yêu em, mãnh liệt, lộng lẫy, không bao giờ nguội lạnh, cho dù đến một ngày cuộc đời dừng lại. (Hoắc Vân Thâm)

Ngoại truyện thời thiếu niên/thiếu nữ:

1. Khanh Khanh, anh không tệ như vậy, để anh theo đuổi em. (Hoắc Vân Thâm)

2. Là anh sai, em cứ việc chán ghét anh, không ảnh hưởng anh theo đuổi em, bắt nạt em thế nào, anh đều trả hết. Chỉ cần em nguyện ý, có thể bắt nạt lại bất cứ lúc nào. (Hoắc Vân Thâm)

3. Khanh Khanh, em không thích anh, bao lâu anh cũng chờ được, nhưng không được thích người khác, ngoài anh, ai cũng không được. (Hoắc Vân Thâm)

4. Được, chỉ cần Khanh Khanh nguyện để ý đến anh, cái gì anh cũng nghe Khanh Khanh. (Hoắc Vân Thâm)

5. Đâu cũng không đi, em thích đại học ở Hải Thành, Hoắc Vân Thâm ở Hải Thành, em luyến tiếc. (Vân Khanh)

6. Hoắc Vân Thâm ôm lấy người mình yêu sâu đậm, thấp giọng hỏi: "Khanh Khanh, anh chiếm em như vậy, lo được lo mất, không cho em tự do, em sẽ phiền sao?"
     Vân Khanh lắc đầu, ngồi trên đùi anh, chôn mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Tuy nút trói có cách giải, nhưng em sẽ cứ ở trong lồng sắt nhỏ. Là lồng sắt nhỏ tên Hoắc Vân Thâm, em cam tâm tình nguyện ở lại bên trong, cả đời này chỉ muốn yêu anh, không muốn chạy thoát."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net