Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp - Chung Cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 钟仅.
Tên gốc: 重生之拯救大佬计划.

Tên xuất bản Trung Quốc: 去见年少的你.

Nam chính: Lý Duy.
Nữ chính: Trương Mạn.

Không biết phải diễn tả cảm xúc của tôi như nào luôn ấy, tuy kết viên mãn nhưng mà khi hoàn bộ này tôi vẫn cứ thấy nao nao trong lòng kiểu gì, trái tim cứ không yên kiểu gì á つ﹏⊂

Nam chính Lý Duy đáng thương lắm, cả kiếp trước lẫn kiếp này, đến khi ngoại truyện về già vẫn đáng thương, anh ấy bị bệnh, tâm thần phân liệt, anh ấy mắc chứng hoang tưởng mức độ nặng và trầm cảm mức độ nhẹ. Anh ấy tưởng tượng ra người mẹ ân cần luôn ở cạnh mình suốt 8 năm, tưởng tượng là người bạn thân tên Nick luôn đưa ra lời khuyên mỗi khi anh ấy khó khăn, vì anh ấy quá cô đơn. Ở kiếp trước, vì Mạn Mạn của anh ấy bỏ lỡ anh ấy, nên khi anh ấy phát hiện ra bản thân bị bệnh, anh ấy vẫn luôn ngỡ rằng Mạn Mạn chỉ là ảo ảnh chính mình đã tự tưởng tượng ra, anh ấy mất hoàn toàn niềm tin vào cuộc đời, chỉ sống vì Vật Lý, sau đó lại ra đi trong đau đớn, "Thật ra từ rất lâu rồi, tôi đã linh cảm được, vào cái ngày nó kết thúc, bóng tối sẽ nhấn chìm tôi hoàn toàn."

Nhưng ở kiếp này, dù phát bệnh, dù đau đớn, dù lẩn trốn hay đối mặt, Mạn Mạn vẫn luôn nắm lấy tay anh ấy. Tôi rất khâm phục Mạn Mạn, cô ấy dũng cảm, cô ấy có tình yêu rất to lớn có thể làm lu mờ những đau khổ khác, cô ấy còn nguyện ý làm quen với Nick khi Lý Duy phát bệnh. Vì Mạn Mạn, mà kiếp này của Lý Duy ý nghĩa hơn, trong tim của anh ấy ngoài Vật Lý ra, bây giờ đã có thêm một bóng hình.

À, thật ra Lý Duy không chữa khỏi bệnh của mình mọi người ạ, đển khi Mạn Mạn một lần nữa rời xa anh ấy vì tuổi già, bệnh của anh ấy lại tái phát.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Thứ làm người ta thống khổ nhất là, mặc dù cơ thể đã mất đi sự khống chế nhưng tư duy lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến đáng sợ.

2. Nhận thức của con người về vũ trụ tựa hồ ánh sáng của đom đóm trong bóng tối vô biên. Vẫn còn rất nhiều thứ chưa biết chúng ta không nhìn thấy cũng không chạm tới được. Tôi muốn đến gần vùng đất "chưa biết" kia, muốn cảm thụ bóng tối trong đó. Trương Mạn, em có đồng ý đi cùng tôi không? (Lý Duy)

3. Mỗi một người đều là một cái đuôi cá, song chỉ khi gặp được người thích hợp, mới giống như cá gặp nước.

4. "Trương Mạn, cậu có biết khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là khi nào không?"

     Trương Mạn nói mà không suy nghĩ: "Đương nhiên là cùng nằm trên một đường thẳng rồi."
     Cậu thiếu niên lắc đầu: "Chỉ có trong không gian một chiều, khoảng cách ngắn nhất mới là đường thẳng, nhưng nếu như đó là không gian đa chiều, vậy thì khoảng cách ngắn nhất sẽ là một đường cong... trong không gian đa chiều không tồn tại đường thẳng. Cho nên thỉnh thoảng không phải cuộc sống cố ý vòng vo nhưng căn cứ vào tình cảm mà nói, có lẽ đó chính là khoảng cách ngắn nhất của nó."

5. Cậu nói cậu thích tôi bởi vì tôi rất dịu dàng? Vậy cậu cũng thấy rồi đó. Hãy thích người khác đi. Ngoại trừ cô âảya, thế giới này nào có ai đáng giá để tôi dịu dàng. (Lý Duy)

6. Trương Mạn, cậu không thích anh ta, vậy cậu thích tôi đi, có được không, nhé? Sau này tôi sẽ tốt với cậu, cậu thích tôi đi, được không? (Lý Duy)

7. Em vẫn luôn thích anh mà, Lý Duy. Em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi. Lâu đến mức tình yêu này đã đọng lại trong xương cốt em, trở thành một phần cuộc sống của em. Lâu đến mức kiếp trước sau khi anh rời đi, em đã đi tới những nơi như vậy, song mặc kệ anh ở đâu, gặp ai, thì mỗi khi nhớ về anh, là một nơi nào đó trong trái tim lại bắt đầu đau đớn. Lâu đến mức lần đầu tiên nhìn thấy anh trong kiếp này, em muốn ôm chặt anh mãi mãi không buông. (Trương Mạn)

8. "Crush" có hai ý nghĩa, một nghĩa là "nghiền nát" và một nghĩa là "phải lòng". Từ đơn này rất tinh tế, hai lớp ý nghĩa của nó ăn khớp chặt chẽ với nhau, bởi vì phải lòng khiến bạn có cảm giác, giống như có một hòn đá nhỏ nện vào trái tim, đau đến bạn phải nhíu mày, nhưng vẫn có thể chịu đựng, thậm chí càng muốn nhiều hơn.

9. Bạn trai của em, em đưa anh đi ngắm thế giới này nhé? (Trương Mạn)

10. Anh tin em được không? Đừng sợ, thế giới này, trạn tuyết này, bãi cát dưới chân anh, khoảng biển trước mặt anh, bao gồm cả em, tất cả đều là thật. (Trương Mạn)

11. Mạn Mạn... bọn họ đều rời bỏ tôi, tôi chỉ có em... em đừng rời xa tôi, được không? (Lý Duy_

12. Mạn Mạn, bọn họ đều nói đúng, tôi thật sự, là một kẻ điên. Suốt những năm qua, tôi đã tưởng tượng ra hai người không hề tồn tại. Em còn cần tôi không, Mạn Mạn? (Lý Duy)

13. Em sẽ không rời xa anh đâu, Lý Duy ơi, anh có nhớ lần trước ở trên thao trường em và anh đã nói gì không? Em đã nói, em sẽ luôn ở bên anh, không bao giờ rời xa anh. Anh đừng lo lắng nữa nhé, chẳng ai anh chỉ bị bệnh, giống như cảm cúm hay nóng sốt mà thôi, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp mà. (Trương Mạn)

14. Bạn trai của em, anh phải tốt lên đấy nhé, em sẽ luôn ở bên anh. Em luôn muốn ở bên anh, đến khi cả hai cùng già. (Trương Mạn)

15. Tìm một ai đó luôn là chuyện rất đau khổ, bởi vì bạn sẽ mang theo chờ mong. Mỗi lần nhìn về một phương hướng, trong lòng sẽ mong chờ, nói không chừng người trong lòng bạn sẽ xuất hiện trong cảnh sắc kế tiếp. Nhưng thường những giây sau đó bạn sẽ vì không thấy anh ấy mà thất vọng, sau đó lại nảy sinh chờ mong mới, vòng tới vòng lui mãi mãi mà chẳng thoát ra được.

16. Mẹ ơi, con chỉ biết, nếu con đánh mất anh ấy con sẽ rất đau khổ. Có thể cả đời này sẽ không có thêm bất kỳ hạnh phúc nào nữa. (Trương Mạn)

17. "Mạn Mạn, em là sinh mạng của anh, là người quan trọng nhất của anh. Em... còn cần anh không?"
        "Cần, em cần, chỉ cần anh còn chọn em em sẽ cần anh."

18. Lý Duy, anh hoàn toàn không hiểu em, cũng không rõ em thích anh bao nhiêu cả. Anh không hiểu anh quan trọng như thế nào trong cuộc đời em đâu. (Trương Mạn)

19. Bạn trai ơi, em thích anh nhiều hơn một ngàn lần, một vạn lần những gì anh nghĩ. (Trương Mạn)

20. Sau khi gặp được anh em gần như trở thành một người khác, là tha thiết mà em chưa từng thể nghiệm. Ừm, gặp được anh, em bắt đầu tha thiết và tò mò với thế giới này. Ngày anh rời đi em liền bắt đầu nhớ anh. Nỗi nhớ và đau đớn kia không hề phai màu theo thời gian mà càng ngày càng dữ dội. Anh tin không, nếu cả đời này em không tìm thấy anh, có lẽ mấy mươi năm sau, lúc em thành một bà cô già em vẫn sẽ cô đơn một mình, trốn trong thế giới thoải mái nhỏ bé ấy sống một cuộc sống bình thường nhàm chán. (Trương Mạn)

21. Yêu đúng người sẽ khiến bản thân có những thay đổi tích cực long trời lở đất.

22. Bạn trai của em ơi, anh đừng tự ti nhé, cũng đừng hoài nghi giá trị của bản thân mình, với em, anh chính là toàn bộ thế giới. Anh đừng suy nghĩ sau này sẽ có người nào có thể thay thế anh, nếu em mất đi anh, em sẽ mất đi tình yêu của một đời. (Trương Mạn)

23. Biểu hiện yêu một người tốt nhất không phải nói cho người đó bạn yêu họ ra sao, không phải nói cho người đó bạn đã trả giá bao nhiêu. Khiến người ta rung động nhất, là để họ thật sự cảm nhân được bạn cần họ nhường nào và quan trọng với bạn như thế nào.

24. Lý Duy, hãy nhớ kỹ, nếu anh chết, em cũng không sống nổi. (Trương Mạn)

25. Mạn Mạn, anh không phải muốn tự sát, em xem này, những vết thương của anh đều nằm trên cánh tay, không hề gần động mạch... anh chỉ là, anh chỉ là không muốn bản thân mình mất khống chế mà thôi. Anh chỉ là, muốn có một ngày, có thể lại ôm em mà thôi. (Lý Duy)

26. Em muốn, chính là có thể mãi ở bên cạnh anh, nếu anh an ổn, em sẽ yên lòng. (Trương Mạn)

27. Bạn trai ơi, anh có cảm nhận dược nhịp tim dồn dập của em không? Đấy là bởi lẽ nó đang đập điên cuồng vì anh đấy. Tình yêu của em dành cho sẽ không vì anh thay đổi mà bạc màu, anh trở thành dáng vẻ gì em sẽ thích dáng vẻ đó. (Trương Mạn)

28. Mạn Mạn, có thể sau này anh phải luôn ở cạnh em. Em từng ước được đi mọi nơi cùng anh, trước kia anh không trả lời. Song từ nay về sau, bắt đầu từ ngày đông nhưng lại ấm áp như mùa xuân này ở Tam Á, anh muốn đi ngắm Giang Nam rả rích mưa xuân với em, ngay cả gió xuân cũng khiến hồ Baikal say túy lúy, cao nguyên Hoàng Thổ đầy cát, và bên bờ sông Seine dịu dàng thơ mộng. Muốn ở bên em đến khi tóc bạc da mồi, muốn ở bên em nhìn trần thế luân hồi. Bên em, cả đời. (Lý Duy)

29. Tất cả chúng ta đều sống trong cống rãnh, nhưng vẫn có người đang ngước nhìn bầu trời sao. Mỗi một người trên thế giới này đều đang chịu đựng nỗi đau mà người khác không bao giờ biết. Tôi có thể may mắn sống, là vì có hai thứ quan trọng trong cuộc đời tôi, Vật lí và cô ấy. Vật lý cho tôi khả năng tư duy trong bóng tối, mà cô ấy, là người cho tôi ánh sáng. (Lý Duy)

30. Mạn Mạn, sau này em sẽ có thêm cái nếp nhăn thứ hai, thứ ba, mà da cũng sẽ lốm đốm đồi mồi... chúng ta đều sẽ già, cảm ơn em có thể cùng già với anh. (Lý Duy)

31. Ngày còn trẻ anh từng cho rằng, khi đó anh yêu em, yêu đến công thành phá trại. Nhưng bây giờ anh mới biết, mỗi ngày anh đều yêu em nhiều hơn ngày hôm qua. (Lý Duy)

32. Mấy năm nay vất cả cho em rồi, Mạn Mạn. Vất vả cho em vẫn luôn đi về phía anh. (Lý Duy)

33. Em đã theo anh cả một chặng đường dài nhưng vẫn không thể sánh kịp anh, nên sau khi vượt qua bao tăm tối và đày đọa, dẫu kinh qua muôn ngàn đau khổ cũng phải xoay lại ôm và cười với em nhé. (Trương Mạn)

34. Không ai biết một tháng trước khi lâm chung lão tiên sinh đã từng tỉnh lại.
        Ông rất minh mẫn nhận ra rằng, người ông yêu cả đời đã ra đi ba năm, mà ông, cũng sắp đi tìm bà.
        —— Loài người giống như một vũ trụ rộng lớn, mà hành tinh của em rốt cũng đã hoàn thành quá trình diễn hóa cuối cùng một cách mỹ mãn. Có thể sống kiếp này, bên anh một đời, chính là may mắn của em.
        —— Lần này, đổi lại tôi đi gặp em.

Ngoại truyện của bộ này và ngoại truyện của "Cây olive màu trắng" có thể sánh đôi với nhau vì khiến người khác đau lòng ╯︿╰.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net