Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Lục Xu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Chúng ta luôn cho rằng người xấu phạm sai lầm là hiển nhiên, nhưng lại không chấp nhận người tốt sẽ có sai lầm." (Tây Thuần)

- Từ nay về sau, anh làm núi của anh, em làm sông của em.
  Từ nay về sau, nhìn bên bờ quá khứ, thiếu niên phía bên kia là anh.
  Người lạ không gặp lại, hà tất hứa làm gì thêm đau buồn.

- Cuộc sống có rất nhiều con đường cần chính mình phải chọn lựa, dù một ngày nào đó ta nhận ra mình đã chọn sai đường, cũng sẽ không đổ thừa người khác. Tất cả là tự chúng ta lựa chọn." (Trần Nhất Tâm)

- "Một là ngang bằng, em và cậu ta đều bỏ ra tình cảm như nhau, em không thích cậu ta mà cậu ta cũng chẳng yêu em, hoặc em yêu cậu ta, và cậu ta cũng yêu em như thế. Hai là, tình cảm làm người ta quên đi chuyện được mất, chỉ cần hạnh phúc khi ở bên cậu ta mà không phải ngồi cân đo đong đếm." (Trần Nhất Tâm)

- Cuộc sống cũng như đi trên một chuyến xe bus, trạm đầu đến trạm cuối, từ bắt đầu đến khi kết thúc, ta sẽ gặp được anh ấy hoặc cô ấy, có lẽ họ sẽ đến trạm cuối hoặc xuống ở trạm nào đấy dọc đường, họ không thể đi cùng ta đến cuối cùng, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc người luôn bên cạnh ta chỉ có bản thân ta mà thôi.
  Chỉ bản thân ta khi đi đến cuối cùng vẫn là chính mình như thuở ban đầu, đi qua cô đơn, hưởng thụ sinh mệnh của chính mình.

- "Suy cho cùng thì bên trong tòa thành có thật sự đẹp như trong tưởng tượng của em không thì em cũng đâu biết được. Bởi em không thấy nên em cho rằng nó đẹp nhất. Thế nên em đã bỏ qua điểm quan trọng nhất, cảnh bên trong tòa thành đẹp không không quan trọng, quan trọng là người trong tòa thành có muốn cho em vào không. Em rõ mà, em không vào được. Nhưng em nghĩ: tuy mình không vào được nhưng những người khác cũng có vào được đâu, tất cả đều y như nhau, chẳng ai là người đặc biệt. Rồi bỗng có một ngày, em phát hiện không phải thế, có một người cầm chìa khóa đến mở cửa thành. Lúc này em có hai lựa chọn, một là bỏ đi, hai là theo cô ấy vào thành, bảo cô ấy đưa chìa khóa lại cho em.

  Nhưng em không nỡ, em đã chờ lâu lắm rồi, lúc xoay người bỏ đi, em không cam lòng cũng không muốn từ bỏ. Em nghĩ cớ gì mà một người chẳng làm gì, chẳng bỏ công chờ đợi mỏi mòn, cô ấy dựa vào đâu mà có được cái chìa khóa chứ. Nên em chọn cách thứ hai. Nhưng khi em chọn xong, em mới biết, thật ra em có cầm được chìa khóa cũng vô ích, bởi điểm trọng yếu không nằm trên chiếc chìa khóa, chìa khóa trong tay ai căn bản không hề quan trọng. Bởi chàng hoàng tử ấy nếu muốn ra ngoài đã tự mình ra mở cửa rồi, nhưng cậu ta không đồng ý cũng không chịu mở cửa, cậu ta chỉ muốn chờ người tới mở cửa. Điểm quan trọng nằm ở chỗ hoàng tử đấy, cậu ta không muốn, ai cũng đừng mơ vào.

  Ngay từ đầu tòa thành cũng đâu đẹp được dường như thế đâu, nhưng lúc em gặp nó là lúc nó đã đẹp lộng lẫy rồi. Có lẽ chính cô gái mà em tưởng không trả giá gì mới là người dựng nên tòa thành này, tất cả nỗ lực của cô ấy em đều không thấy được, dĩ nhiên em sẽ cho rằng cô ấy chỉ biết ngồi không xong đến hưởng lộc. Nhưng hoàng tử biết, cậu ta biết cô ấy đã phải trả giá những gì, cậu ta mang chúng khắc ghi vào trong tim. Sự chờ đợi của em, đợi đến mỏi mòn nhưng khi so với cô gái đã dựng lên tòa thành này thì nó nhỏ đến nổi chẳng đáng nói đến.

  Nhưng em phải hiểu, em yêu là yêu tòa thành ấy lúc nó lộng lẫy xa hoa, là lúc nó xinh đẹp nhất. Nhưng cái cô gái đó yêu, có lẽ tòa thành chỉ mới là một đống đổ nát, cô ấy đã dựng nên một tòa thành thì cớ gì phải cho phép người khác ngấp nghé?" (Trần Nhất Tâm)

- Thật ra cô gái ấy có trả giả hay không cũng chẳng quan trọng.
  Thẩm Tòng Văn từng nói: tôi đã đi qua rất nhiều rất nhiều cây cầu, thấy qua rất nhiều mây tụ, uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu duy chỉ một người ở độ tuổi đẹp nhất.
  Chẳng qua cô ấy xuất hiện đúng lúc hoàng tử cần, ngay sau đó cô ấy cũng trở thành người không thể thay thế.
  Than khóc đều không có tác dụng, không thể thay thế là không thể thay thế. (Trần Nhất Lâm)

- Bởi tôi cũng khát khao, được ở bên một người, trong mắt anh ấy hay trong tim anh ấy, tất cả chỉ chứa hình bóng tôi.
  Mặc dù tôi không phải là tất cả trong anh ấy, cũng xin tất cả trong đó đừng là ai khác. (Trần Nhất Lâm)

- Anh nào đâu hoàn mỹ, chỉ là đúng lúc tôi thích anh, nên trong tim tôi anh cũng trở nên hoàn mỹ.

- Anh là thiên sứ, anh là vương tử, anh là người đàn ông hoàn hảo nhất; tất cả đều đến từ khi tôi biết yêu anh ấy, một khi không yêu nữa, anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Anh ấy không gạt mình, chỉ có mình tự gạt mình thôi.

- "Nếu không gặp được cô ấy, anh sẽ thấy mình chỉ là một người bình thường thế thôi, không si tình cũng chẳng dốc lòng. Bởi đã gặp, nên anh chỉ có thể tự nói với mình, kiếp này anh không thể không có cô ấy. Bất kể là si tình hay một lòng, nhất định phải thử một lần. Cũng có thể, đó là mục tiêu sống của anh, để anh biết mình phải làm gì. Có một người để mình dốc sức, để mình phấn đấu, để mình không lùi bước, anh cảm thấy mình may mắn cực." (Trình Nghi Bắc)

- Rất nhiều năm sau em mới hiểu, hóa ra có những người sống mãi với vết thương, nhớ lại yêu, nhớ lại đau.

- "Nếu đã xa nhau thì đừng quay về bên nhau, nếu đã muốn bên nhau thì đừng phí thời gian nữa." (Ảnh Nhi)

- Dù cuộc sống có ra sao, cái nhìn của người khác cũng chỉ là bề ngoài, còn những thứ mình thấy, chỉ mỗi mình hiểu được.

- "Thế giới này vốn không phân biệt may rủi, gặp người xui hơn mình liền thấy mình may mắn, gặp người may mắn hơn mình thì tự dằn vặt bản thân mình sao quá xui xẻo." (Quý Bách Hiên)

- "Trình Nghi Bắc, vận khí của em rất xấu, đến cả người em yêu cũng bỏ em mà đi, chỉ muốn nói với anh, cả đời em đều rất rất đen, may mắn của em tất cả đã gom lại để em gặp được anh; em đã xài hết toàn bộ may mắn rồi, anh có bằng lòng chấp nhận người đã vì anh mà xài hết vận may không?" (Tây Thuần)

  "Anh không đi, cuộc đời anh rất may mắn, toàn gặp được các cô gái tốt, anh lại luôn luôn làm họ tổn thương; hóa ra cả đời may mắn của anh chỉ để vận rủi tích góp lại cho anh được gặp em." (Trình Dục Bắc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#quotes