An cư lạc nghiệp - Đại Đao Diễm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chân chất mà vô tri, thường là vũ khí vô hình có thể gây tổn thương sâu nặng nhất đối với người khác.


Chuyện mình làm, nếu ngay cả chính mình cũng không dám đối mặt, vậy đời này của y đúng là không còn gì tốt để nói.


Với An Cúc Nhạc mà nói, đối tượng lên giường muốn tìm là có, nhưng với cậu thiếu niên mà nói, có lẽ y chính là tấm gỗ nổi duy nhất trong cuộc đời cậu ấy.


Không ngừng không ngừng dùng cách thăm dò nhắc nhở đối phương: tôi tồn tại, đây là sự cố gắng của tôi, đừng quên tôi. Mặc dù lòng biết bám víu người khác là điều rất thấp hèn, nhưng lại không có cách nào từ bỏ, có thể dốc hết tất cả vì ánh mắt mà người khác thỉnh thoảng bố thí...

Đôi lúc không liên quan đến yêu và không yêu, đơn thuần là yếu đuối đến nỗi nếu không dựa vào người khác, bản thân mình sẽ không chống đỡ nổi.


Có xem "Đông Tà Tây Độc" chưa? Trong đó Hoàng Dược Sư từng nói: "Khi con người ta không thể giữ lấy những gì đã qua, việc duy nhất mà họ có thể làm chính là khiến cho bản thân nhớ mãi không quên." Người xung quanh muốn thế nào là chuyện của họ,không ai có thể cướp đoạt quyền lợi này của cậu, muốn quên hay là không, toàn bộ là do cậu quyết định.


Cậu không thể vọng tưởng thay đổi bản chất của một người.

Nhưng cậu có thể thay đổi chính mình.


Bất luận tương lai như thế nào, tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi tìm cậu.

Tôi muốn cậu sống thật tốt.

Không quấy rầy, là sự dịu dàng của tôi.


Có một số người, có một số việc, bạn từng cho rằng mình nhớ rất kỹ, khắc rất sâu, nhưng thật ra chỉ đến thế mà thôi.


Hàng hiệu cũng không phải là vạn linh đan, kẻ thối nát mặc LV thì vẫn là kẻ thối nát, chỉ biến thành kẻ thối nát mặc LV mà thôi; con rùa dù có đeo vàng quấn bạc thì cũng chỉ là rùa vàng rùa bạc, không bao giờ hoá thành Huyền Vũ được.


Có hôn, mảnh ghép này mới giống như hoàn chỉnh. An Cúc Nhạc từng hôn rất nhiều người, thậm chí còn chụp ảnh lại dán từng tấm một lên bức tường gọi là My Happy Life của mình, sưu tầm, nghiền ngẫm, hệt như treo tiêu bản trên tường vậy.

Người ta thì thu gom hiện vật, y thì thu gom thứ tình cảm rơi rụng sứt mẻ này.


Đối mặt với tình thân, ai cũng sẽ trở thành thánh mẫu hết thuốc cứu.


Y lắc lắc cái chai trong tay, thật ra thứ này mua đại một chai là được, chỉ tại cậu thiếu niên muốn xác nhận y thích uống thứ gì thôi... có lẽ chỉ những thanh thiếu niên còn trẻ mới thành tâm và chấp nhất đến vậy.


Vị quýt ngọt lịm kia, suy cho cùng cũng là mùi vị của tuổi trẻ, một người lớn tuổi ngay cả vị giác cũng thay đổi như y, chung quy chỉ có thể nhấm nháp một chút, không thể uống quá nhiều.


Người muốn tìm chết chung quy không dễ, nhất là khi ông trời chưa muốn bạn chết.


Yêu trai thẳng, mười đứa chết thì chín đứa chết thảm.


Tôi cho anh tim, anh giẫm đạp tôi cho anh mông, anh thao sướng quá. Tôi cho anh tiền, anh đang đi chơi gái thượng vị. Bây giờ tôi còn cho anh gan, thấy tôi thành mẫu cỡ nào chưa? Thật ra cái này cũng như cho chó hoang ven đường thức ăn thôi, nếu có nhiều nữa, tôi cho anh cũng không sao, nhưng cái tôi thiếu, tôi tuyệt đối sẽ không đem cho người khác. Lòng dạ tôi hẹp hòi lắm, bị anh giẫm nát một mẩu, hôm nay chẳng còn dư dả bao nhiêu, tôi xin lỗi, phần còn lại tôi muốn dùng để yêu chính mình.


Người tặng quà ít nhiều gì cũng có ý khoe khoang, nhất là tặng quà lớn thì lại càng muốn xem biểu cảm và phản ứng của đối phương - lễ nhẹ tình nghĩa nặng, nhưng cũng phải xem là tình huống nào, tình cảm không có trọng lượng hay bất luận đơn vị gì có thể dùng dụng cụ đo đạc, đa số người chỉ biết dựa vào giá cả đắt hay rẻ, lấy được nó khó hay dễ, để đánh giá vị trí của mình ở trong lòng một người khác.

Tặng quà lớn tương đương với việc bày tỏ "tôi thích bạn như thế đó", cho nên muốn thấy phản ứng đáp lại là bản tính của loài người.


Hiện tại... y muốn cậu thiếu niên sống tốt, tự như đôi giày mới tinh trắng muốt này vậy, sớm muộn gì cũng bẩn cũng hư, nhưng có thể chạy bao lâu thì chạy bấy lâu.

Mỗi phần đắng chát mà y chịu được năm đó, mặc dù chỉ là một chút, y cũng không muốn để cậu thiếu niên nếm trải.


Độ đê tiện vô liêm sĩ của người trưởng thành là không có hạn cuối.


Bản chất của việc tặng quà nên là niềm vui của người nhận, chứ không phải sự thỏa mãn của người tặng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net