Anh đừng có quyến rũ tôi - Tiêu Đường Đông Qua (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em tất nhiên không phải phụ nữ, cũng chẳng phải trẻ con ấu trĩ... Em là quốc vương của tôi.


Đúng, tôi sẽ thắng Charles, sau đó ngồi trên ngai vàng đợi cậu.


Cậu ta nói chỉ cần cậu tràn đầy hi vọng vào cuộc sống, cậu ta cũng sẽ thấy như vậy, cho nên cậu vui là đủ rồi!


- Này... đã ai khen anh hút thuốc trông rất mẹ nó gợi cảm chưa?

- Thật à?

- Ha ha, tất nhiên rồi.

- Vậy sau này tôi chỉ hút cho mình cậu ngắm.


- Tình yêu sẽ đến một cách khó hiểu, cũng sẽ đi một cách khó hiểu.

- Vì vậy, không còn yêu nữa thì nên trả tự do cho đối phương. Có như thế, thời điểm nghĩ lại quãng thời gian vẫn còn yêu đương mới không có quá nhiều lời oán giận.


- Cậu thấy tôi hấp dẫn nhất khi nào?

- Khi không đâm tôi!

- Vậy xem ra tôi chỉ có thể mãi mãi từ bỏ cái thứ gọi là hấp dẫn này mà thôi.


Thứ nhất, cậu là đối thủ duy nhất sau này có thể vượt mặt tôi trên đường đua.

Thứ hai, tôi muốn tán cậu.


- Anh làm gì thế hả?

- Tay em vốn là của tôi mà, nắm một lúc khẳng định chủ quyền.


- Đừng làm những chuyện giống như vậy với tôi nữa, Hunt.

- Được.

- Dù tôi có làm điều gì, dù cậu có giận tôi nhường nào... cũng đừng rời bỏ tôi...

- Được.


- *** cả nhà mày! Cút ra đây ngay cho ông!

- Bố mẹ tôi đã lên gặp thượng đế hết rồi, anh đi đâu *** cả nhà tôi được!

- Cái thằng khốn lông còn chưa mọc dài này, mở cửa!

- Chỗ đó của tôi mọc lông đầy đủ lắm, hay là tôi chụp ảnh cho anh chiêm ngưỡng nhé?


Hunt... mỗi lần tôi nhìn em, quốc vương của tôi cũng sẽ nhìn lại tôi. Em là người thống trị tôi, vì thế, em đừng bao giờ hoài nghi chính mình. Em hoài nghi bản thân, cũng có nghĩa là em đang hoài nghi tôi.


Bước nhẹ thôi Hunt... đừng bắt ước mơ đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net