[Đoản/Edited] [ChanBaek] Bốn giờ rưỡi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đoản được re-up từ nhà ss Mộc ] «chưa được sự đồng ý T.T thory~ em xin mạn phép mang lên đây :< hiu hiu»

[https://loveinsapa.wordpress.com/2013/12/14/chanbaek-bon-gio-ruoi-fanfic-edited-doan/]

Part 1.

Park Chan Yeol xoa xoa thái dương, quét mắt qua đồng hồ trên bàn. Thời gian chỉ: 16:27.
Lại là thời khắc đó. Park Chan Yeol tâm tình vui vẻ bước về phía cửa sổ, khép mình phía sau bức màn.

Bên ngoài là một vườn hoa nhỏ tươi đẹp, có hàng rào thấp thấp, rậm rạp những loài hoa nhỏ không tên, còn có một chiếc xích đu bị dây leo quấn quanh. Là sân nhà bên hàng xóm.
 
Thời gian chỉ 16:30.

Một chàng trai khoác áo lông trắng, trong tay mang một chiếc hộp, đi đến bên cạnh chiếc xích đu. Từ hộp nhẹ nhàng lấy ra chiếc đàn vi-ô-lông tinh xảo, đặt lên vai. Giai điệu tươi đẹp vang lên.

Park Chan Yeol dựa người vào tường tinh tế lắng nghe, đại não bắt đầu theo thói quen mà cực kì trì trệ.

Rất nhanh, tiếng nhạc vụt tắt, Park Chan Yeol đứng thẳng người nhìn về khoảng sân nhỏ, sớm đã không còn một bóng người. Park Chan Yeol đứng trước cửa sổ hồi lâu, có gió thổi đến, trên mặt lạnh lẽo. Đưa bàn tay lên, ướt sũng, thì ra chính mình đã khóc.

Đối với người kia, Park Chan Yeol tràn ngập tò mò, rõ ràng không biết nhau nhưng lại luôn muốn kết thân, cảm giác như người nọ với mình có quan hệ máu mủ ruột thịt.

Mỗi ngày qua đi, Park Chan Yeol đều đứng trước cửa sổ, nghe bản nhạc của người nọ, sau đó lệ rơi đầy mặt.

Cứ như vậy giằng co một tháng.
 

Ngày ấy, thời tiết đột ngột tốt lên, ánh mặt trời rạng ngời ấm áp.
Thời gian đã qua bốn giờ rưỡi, Park Chan Yeol sốt ruột bất an đi qua đi lại trước cửa sổ, người kia vẫn không xuất hiện.
Đợi một giờ, Park Chan Yeol chịu không được, trong lòng sợ hãi bất an càng lúc càng nặng, không kịp mặc áo khoác đã chạy ra ngoài.

Cách vách là căn nhà nhỏ hai tầng giống hệt nhà cậu, ngói đỏ tường trắng.

Thử đẩy lui cửa lớn, ‘cách cách’, cửa mở ra. Trong lòng Park Chan Yeol dấy lên một ý nghĩ không tốt. Căn nhà tối om, bốn phía tĩnh lặng đến kì quái, Park Chan Yeol nhẹ nhàng bước vào, xuyên qua cửa hiên, phòng khách, hoàn toàn theo giống hệt bố cục trong nhà mình, đi về phía cánh cửa hướng ra sân.
Đi đến nơi này, Park Chan Yeol đột nhiên cảm thấy tất cả thấm thỏm lo âu trong lòng đã được một loại cảm giác giác bình yên thay thế, chỉ nhìn thấy trước mắt cánh cửa mở với ánh sáng nhu hòa dẫn dụ mình bước tới.
Chậm rãi đặt tay lên cánh cửa, đẩy nhẹ, rồi đi ra ngoài.
Là vườn nhỏ chính mình đã vô số lần ngắm nhìn, hàng rào, hoa nhỏ, nơi xích đu còn có thiếu niên kia.

Park Chan Yeol đi từng bước thật chậm, cảm nhận mỗi bước chân đi đều là một chút run cảm, thiếu niên kia không cử động, chỉ là đứng tại chỗ khẽ mỉm cười chăm chú nhìn người đối diện.

Nụ cười đó đâm xuyên vào đáy lòng, như thuốc phiện mang theo lực hấp dẫn chí mạng, làm người ta muốn dừng mà không thể, cam nguyện trầm luân.
Rốt cuộc cũng đi đến trước mặt thiếu niên, thiếu niên vươn tay, ôm lấy thắt lưng Park Chan Yeol, mái tóc bù xù cọ nhẹ lên hai má.
Park Chan Yeol cũng ôm lấy người nọ, trong lòng cảm giác động tác thuần thục giống như vô số lần đã làm qua.

Trong lòng ngực, thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, mang theo nụ cười chứa nắng, ánh mắt trong suốt mê hoặc nhìn Park Chan Yeol, nhẹ giọng nói: “Chan Yeol, tớ tới đón cậu về nhà.”

Lúc này Park Chan Yeol đột nhiên cảm thấy trên cổ tay đau nhói, toàn thân lạnh toát, chỉ có thiếu niên trong lồng ngực tràn ngập lo lắng mà ôm lấy, ý thức dần mơ hồ.

Park Chan Yeol mất dần ý thức ngẩng đầu hướng mắt nhìn không trung, trời chiều như máu thắp sáng cả chân trời, quỷ dị lại xinh đẹp.

Một tháng sau, cảnh sát nhận được báo án, nói là thấm đẫm trong nhà vệ sinh của căn nhà nọ có một vệt máu lớn. Lên lầu mạnh mẽ phá cửa xông vào, ở bồn tắm lớn của nhà vệ sinh, thi thể hai chàng trai trẻ tuổi lặng yên ôm lấy nhau, trên cổ tay là một vết thương đáng sợ, đỏ sẫm.
 

 • • •

Part 2

Byun Baek Hyun và Park Chan Yeol ở cùng cô nhi viện, lúc sáu tuổi, kẻ trước người sau được đưa vào, cùng nhau ở chung một phòng.

Cô nhi viện là một căn nhà không quá lớn, ngói đỏ, tường trắng, phía sau còn có một khoảng sân nhỏ, trong đó các sơ có đặt một chiếc xích đu.
Byun Baek Hyun từ nhỏ đã chứng kiến cha mình không ngừng ra vào bệnh viện chăm sóc cho mẹ, sau đó mẹ lại không qua khỏi, cha vì không thể chấp nhận việc người vợ qua đời, trực tiếp từ tầng lầu bệnh viện nhảy xuống, tự sát. Byun Baek Hyun bé nhỏ ngủ bên ngoài phòng bệnh của mẹ, trong giấc mộng cùng lúc mất đi mẹ cha.

Park Chan Yeol còn được cha mẹ nuôi lớn, một lần đi trên đường xảy ra tai nạn giao thông, người cha đẩy bé Chan Yeol và người mẹ trọng thương ra khỏi xe, giữa một mảng lửa kiên định gào tên Park Chan Yeol: “Chan Yeol, chăm sóc tốt cho mẹ con.” ‘Ầm’, ngọn lửa tận trời, Park Chan Yeol mất cha, không quá mấy ngày, mẹ cũng vì trọng thương mà bỏ đi.

Hai người vừa đến đã nhanh chóng kết thân, hai đứa trẻ đều nghịch ngợm thường gây sự khiến các sơ không khỏi đau đầu, mỗi lần như vậy chỉ có búng lên trán hai đứa, cưng chiều mỉm cười.

Từ nhỏ Byun Baek Hyun đã bộc lộ tài năng âm nhạc thiên phú, vì vậy lúc chưa tròn mười tuổi đã được các sơ dạy đàn vi-ô-lông, bé Chan Yeol mất đi đồng bọn tốt nhất, đành phải một mình đứng trong phòng sách nhàm chám, hoặc quấn lấy các sơ nghe chuyện cổ tích, sau đó đợi Byun Baek Hyun trở về tặng mình một khúc nhạc diệu hoặc.

Lớn lên một chút, mỗi buổi chiều, Byun Baek Hyun thường đứng luyện vi-ô-lông trong vườn hoa, Park Chan Yeol an vị trên xích đu cách đó không xa, vừa đọc sách vừa tận hưởng âm nhạc.
Mặc dù cuộc sống ở cô nhi viện có chút khó khăn, nhưng các sơ đều cố gắng hết sức chở che cho từng đứa trẻ, hứa hẹn mang đến cho mỗi đứa một tương lai tốt đẹp nhất.

Đại học, hai người cùng thi đậu vào trường học nổi danh, một học âm nhạc, một học văn học, như hình với bóng không khác ngày trước. Park Chan Yeol viết được hai quyển tiểu thuyết không tồi, thành ra trở thành tác giả có chút danh tiếng. Byun Baek Hyun lại là đại diện cho ban nhạc biểu diễn vi-ô-lông.
Sau khi tốt nghiệp, hai người thuận ý thành chương thuê nhà bên ngoài sống cùng nhau, cũng theo lẽ tự nhiên mà trở thành người yêu.

Byun Baek Hyun là người có tính cách bốc đồng, tựa như đứa trẻ không bao giờ trưởng thành, khăng khăng với những thứ mình muốn. Park Chan Yeol đối với chuyện này lại vui vẻ chịu đựng, xí xóa toàn bộ những lần Byun Baek Hyun phạm lỗi, cưng chiều đến ngang ngược.

Lần đó, Park Chan Yeol vì bận chuyện xuất bản sách mới mà không có thời gian bên cạnh nhau nên xảy ra cãi vã một trận. Park Chan Yeol có chút khó chịu nghe tiếng Byun Baek Hyun đóng sầm cửa chạy ra ngoài, nghĩ thầm, cứ để cậu ấy bình tĩnh lại sẽ đi tìm, sau đó tiếp tục công việc của mình, nhưng di động vẫn nắm chặt trong tay.
Hơn ba giờ chiều, Park Chan Yeol nhận được cuộc gọi từ Byun Baek Hyun, nói là cậu nhanh xếp hành lý đến sân bay tìm tớ, muốn đi du lịch đảo Bali, bằng không cả đời không quay lại.
Park Chan Yeol nghe giọng từ ống nghe truyền đến, nhận lệnh xếp quần áo của hai người, vội vàng lái xe hướng về phía sân bay.

Xuống xe, Park Chan Yeol ra phía sau lấy hành lý, bước từng bước dài vào trong sân bay, hoàn toàn không để ý chiếc xe bên tay phải.

‘Phịch.’

Thùng đồ bị đánh bay lên, đồ đạc vung tứ tung. Park Chan Yeol bị đầu xe hất lăn xuống đất, đầu choáng váng một trận, toàn thân chỗ nào cũng đau đến chết đi.

Di động trong túi vang lên, Park Chan Yeol nghe được tiếng chuông báo riêng quen thuộc của Byun Baek Hyun, chật vật chống đất ngồi dậy,Baek Hyun, Baek Hyun nóng giận vì phải chờ đợi, tôi muốn đi tìm cậu ấy.
Park Chan Yeol nghiêng ngã đứng lên, hoàn toàn bỏ mặc mọi người xung quanh cùng tài xế muốn đưa mình đến bệnh viện, dạt người run rẩy đi về chỗ đăng kí.

Trước mắt Park Chan Yeol là một mảng mơ hồ, nhìn khắp xung quanh cũng không tìm thấy Baek Hyun của cậu, miệng thì thào gọi tên Baek Hyun, cảm giác đại não của chính mình đang dần vỡ vụn.
 

Thấy được rồi, Baek Hyun của cậu.
 

Byun Baek Hyun cầm di động đứng ở cửa đăng ký không ngừng nhìn quanh, miệng còn than thở: “Park Chan Yeol là kẻ tệ bạc, như vậy cũng không đến tìm mình.” Trong nháy mắt đã bị một vòng tay ấm áp vây lấy, bên tai truyền đến giọng nói đứt quãng của Park Chan Yeol: “Baek Hyun, tớ đến rồi.”

Byun Baek Hyun nhích ra giữa ai người một khoảng cách, chỉ thấy Park Chan Yeol ở tóc, ở tai, ở mũi, ở miệng máu từng chút một chảy ra.

“Chan Yeol!”

Byun Baek Hyun đỡ thân thể Park Chan Yeol đang dần trượt xuống, bên vai trái tất cả đều là máu của Park Chan Yeol, hai người dần cùng nhau quỳ rạp xuống nền đất.

Park Chan Yeol kiên cường, giơ tay nhẹ nhàng xoa mái đầu mềm mại của Byun Baek Hyun: “Ngoan, tớ đến rồi.”

Trong nháy mắt, nước mắt rơi như mưa.
 
Park Chan Yeol được đưa vào phòng cấp cứu.

Byun Baek Hyun co ro ngồi ở lối ra, hai mắt trống rỗng nhìn đám người hối hả, trái tim như bị khoét sâu một mảnh, đau đến vô cùng.

Trải qua mười mấy tiếng chờ đợi, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, y tá bước tới: “Người nhà Park Chan Yeol đến đây một chút. Cậu có phải người nhà Park Chan Yeol không?”

Byun Baek Hyun dựa vào tường, hai chân run rẩy đứng lên, giọng nói khàn đặc: “Là tôi, cậu ấy, thế nào?”

Ý tá nhìn đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt tiều tụy của chàng trai, lắc đầu: “Người cứu được rồi, nhưng máu tụ trong não, có thể cả đời không tỉnh lại.”

Byun Baek Hyun lập tức cảm giác như dây thần kinh não bị chặt đứt, trước mắt một mảng tối đen, thân người vì dựa vào tượng mới miễn cưỡng đứng vững.

“Cậu kí giấy đi, có thể chuyển tới phòng bệnh rồi.”

Byun Baek Hyun không chút ý thức đặt bút xuống, quay đầu lại thấy hơi ấm của Park Chan Yeol vây kín thân mình đã không còn, hốc mắt vốn khô khốc đột nhiên tràn ra bao nhiêu là nước mắt, cả người không thể kìm chế mà lã đi, một lần không chống đỡ ngã xuống, sàn lạnh lẽo, giống như trong trái tim của chính mình, một vùng hoang vắng.
 
Hai tháng sau, Park Chan Yeol không còn đeo bình dưỡng khí, Byun Baek Hyun đưa cậu về nhà, mỗi ngày giúp cậu vệ sinh thân thể, đọc sách, buổi chiều còn mang đàn vi-ô-lông chơi bản ‘Ký ức vượt thời gian’ mà hai người thích nhất.

Một năm qua đi, Park Chan Yeol vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Chan Yeol a, nếu nghe được, thì trở về được không, tớ cô đơn quá.”

Người trên giường ngoại trừ ánh mắt không chút lay động, mọi thứ vẫn giống như ngày trước.
Byun Baek Hyun kề sát mặt Park Chan Yeol: “Chan Yeol, trong mơ có gì hấp dẫn cậu sao? Tại sao không muốn trở về? Tớ đi tìm cậu được không?” Áp lên trán, cọ mũi vào gò má, mang theo giọng điệu hờn trách sâu đậm: “Cậu đồng ý nhé ~ Tớ đi tìm cậu rồi cùng nhau về nhà.”

Đứng thẳng lên, gỡ kim tiêm trên tay Park Chan Yeol xuống, đỡ Park Chan Yeol từ trên giường ngồi dậy, hướng về nhà vệ sinh cùng nhau đi đến, thật cẩn thận đặt cậu ấy nằm xuống tấm thảm nhung trong bồn tắm lớn. Byun Baek Hyun xoay người đóng cửa, rút ra con dao nhỏ, tìm xuống cổ tay Park Chan Yeol, dòng máu chảy ra, sau đó chính mình cũng nằm xuống, tựa đầu vào lồng ngực của Park Chan Yeol, kéo tay cậu ấy ôm lấy mình, chính mình cũng ôm lấy thắt lưng của cậu ấy, ngẩng đầu hôn lên môi Park Chan Yeol, cắt mạch máu trên tay, mang theo nụ cười hạnh phúc nhắm mắt lại.
 

“Chan Yeol, Baek Hyun tới đón cậu về nhà.”

____________________

Không phải đoản của mình. ._.

Nghịch mấy file trong lap thấy có lưu bản word, đọc lại cảm thấy ám ảnh y như đoản "Người Câm và Người Điên" bên JW nên up lên cho mọi người đọc.

Chắc hẳn nhiều bạn đọc rồi. Hiu hiu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net