Kiều Thiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nam nhân thông minh thích nữ nhân ngu ngốc, nam nhân đần độn thích nữ nhân thông minh. Nhưng tất cả bọn họ đều thích nữ nhân xinh đẹp.

- Từ trước đến nay con mắt khi nam nhân nhìn nữ nhân và khi nữ nhân nhìn nữ nhân luôn luôn bất đồng.

- Nữ nhân được nuôi dưỡng bằng tình yêu mới là nữ nhân hạnh phúc nhất.

- Các bậc đế vương, trước giờ đều không có tình yêu đích thực.

- Nam nhân có đôi mắt đào hoa là nam nhân đa tình và cũng bạc tình nhất.

- Tâm tư của nam nhân luôn xấu xa, nhất là nam nhân vừa mới biết ăn mặn.

- "Nương tử, đây là sính lễ của ta."

Vật kia tròn vo, lấp lánh rực rỡ, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay quỷ nam.

Chi Chi lắc đầu: "Ta không thể nhận, bởi vì..." Nàng hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nói ra: "Ta đã gả ra ngoài, là tiểu thiếp của người ta."

Trong chớp mắt quỷ nam kia lộ ra vẻ mặt như cha chết mẹ chết, hắn khẽ nhếch miệng, ngửa đầu ra sau, giống như là sắp ngất đi.

"Ngươi nên đi đi thôi, ta không thể làm nương tử của ngươi."

"Không." Quỷ nam bỗng nói, ánh mắt của hắn bỗng trở nên kiên định: "Nương tử, khi còn sống nàng là tiểu thiếp của người khác, nhưng khi nàng chết thì nhất định phải làm nương tử của ta. Trước khi nương tử chết đi, ta sẽ nhất định không đầu thai."

Nói đến đây, hắn cười hắc hắc: "Nương tử, nếu không bây giờ nàng liền ngụp mặt xuống nước tự tử đi?"

"..." Chi Chi im lặng không nói.

- Có không ít y phục nữ nhân, xem ra tên bắt cóc này đã chuẩn bị từ trước.

***

Chi Chi lên xe ngựa, quỷ nam cũng lên theo.

Hắn bắt gặp ánh mắt của Chi Chi thì mới kịp phản ứng, hắn đỏ mặt: "Nương tử, ta xuống dưới canh gác giúp nàng, đảm bảo không để ai nhìn trộm."

Chi Chi hơi do dự: "Ngươi có nhìn không?"

Quỷ nam nghe vậy, mặt lập tức đỏ rực: "Nương tử, nàng!" Giọng hắn lại xìu xuống: "Tất nhiên là ta muốn nhìn rồi."

- Trần gian là bể khổ, người phàm liền hy vọng Phật tổ có thể phổ độ cho mình.

- Ngày nào Phi Nhạn cũng viết thư, thư này phải gửi đến phủ Công Chúa.

Nàng ta nuôi mấy con chim bồ câu đưa thư ở chùa Tuệ Khê, chuyên môn dùng để truyền tin, chẳng qua là suốt hai tháng nay nội dung trong thư nàng ta viết không có gì khác nhau, dường như đại chủ tử có vẻ tức giận.

Ví dụ như hôm trước, nàng ta viết ——

"Ngày mười lăm tháng mười hai, sáng sớm chủ tử theo Vân Chiếu sư thái niệm kinh, sau đó, trồng hoa, tưới nước, dùng bữa, ngủ trưa, trồng hoa, tưới nước..."

Hôm qua, nàng ta viết là ——

"Ngày mười sáu tháng mười hai, sáng sớm chủ tử theo Vân Chiếu sư thái niệm kinh, sau đó, trồng hoa, tưới nước, dùng bữa, ngủ trưa, trồng hoa, tưới nước..."

...

Ở cuối bức thư, nàng ta còn viết thêm năm chữ.

Hết thảy đều bình an.

Mấy ngày trước, đại chủ tử hồi âm lại cho nàng ta.

Phi Nhạn kích động vội vàng mở ra, chỉ thấy bên trong viết hai chữ to.

"NHÃI RANH!"

Ối, bị mắng rồi.

Phi Nhạn mặt không đổi sắc.

***

Chuyện Phi Nhạn viết thư, sau khi ở chùa Tuệ Khê một tháng Chi Chi mới phát hiện ra.

Từ khi phát hiện được chuyện này, mỗi ngày nàng đều phải nhìn xem Phi Nhạn viết cái gì.

Nếu như Phi Nhạn viết chuyện xấu của nàng, Chi Chi sẽ kháng nghị.

"Không thể viết như vậy."

Phi Nhạn không tài nào hiểu được: "Tại sao? Chủ tử."

Chi Chi đỏ bừng mặt: "Ta đến tháng bị dính ra giường thì có cái gì hay mà viết, không được!"

Phi Nhạn ồ một tiếng, viết thêm một câu vào bức thư ——

"Chủ tử xấu hổ không chịu được, trách nô tỳ, không cho phép viết chuyện chủ tử đến tháng chảy tràn như đại hồng thuỷ, làm ngập cả miếu Long Vương, vì vậy liền gạch đi."

- Nàng tháo đai lưng ngang hông, cởi áo ngoài ra treo lên bình phong, sau đó bắt đầu chuyển qua cởi đồ lót, khi cởi đến chỉ còn lại một cái yếm, Chi Chi bỗng dừng lại.

Sao nàng cứ cảm thấy như có người đang nhìn trộm nàng nhỉ?

Chi Chi quay đầu lại, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt màu trà.

Chi Chi sợ đến nỗi vội vàng đưa hai tay lên ôm ngực.

Công Chúa chớp chớp mắt, rồi cũng đưa tay lên bịt mắt lại: "Ta không nhìn thấy gì hết."

Chẳng qua trong giọng nói còn chứa ý cười.


- Nàng ta đảo mắt, nhìn thấy Phi Nhạn đứng sau lưng Chi Chi thì kinh ngạc: "Nha đầu ngăm đen kia là nữ nhân sao?"

Nàng ta tiến lại gần Phi Nhạn, không kìm được mà thốt lên: "Đây thật sự là nữ nhân? Ta còn tưởng là nam nhân mặc y phục nữ nhân nữa cơ?"

Phi Nhạn mặt không đổi sắc, giọng nói hào hùng: "Hồi Tứ di nương, nô tỳ đúng là nữ nhân."

Nàng ta nói xong, liền túm lấy tay Tứ di nương đưa lên ngực nàng ta.
Sợ đối phương không tin nên còn cố ý cầm tay đối phương ấn ấn vài cái.

- Nàng ta khoa tay múa chân: "Có dài như vậy không?"

Chi Chi nhìn thấy lại đỏ mặt, sau đó cắn răng khẽ gật đầu.

Thẩm tỷ tỷ kinh ngạc, kéo dài hơn: "Dài như thế này?"

Chi Chi lại gật đầu.

Thẩm tỷ tỷ trầm mặc, một khắc sau mới nói: "Chậc, thảo nào có thể lên làm Hoàng Đế, thật đúng là hàng khủng."


- Vạn vật trên đời ngay từ khi sinh ra đều đã có số mệnh riêng.

- Cho dù làm người hay làm quỷ thì cũng không nên quá cố chấp, càng không cần phải chìm sâu vào quá khứ.
Sống là chuyện của lúc sống, kiếp sau là chuyện của kiếp sau, tội gì phải vì chuyện của đời trước mà hành hạ người kiếp sau.

- Chi Chi mơ màng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, rồi xoay người đổi tư thế trong ngực đối phương.

Vừa đổi xong liền nhận được một nụ hôn, Chi Chi khẽ hừ mũi, đáp lại nụ hôn của đối phương, nhưng rất nhanh sau đó, nàng nhỏ tiếng nói: "Không được, Giấm bảo đang ở đây."

"Nó ngủ rồi."

"Cha, con đâu có ngủ."

Giấm bảo cất giọng lanh lảnh.

Chi Chi lập tức đỏ bừng mặt, nàng nhanh chóng đẩy Bùi Tín Phương ra, ngồi lại cho ngay ngắn.

Bùi Tín Phương xanh mặt, qua chốc lát, Chi Chi liền nghe được tiếng bàn tay đánh vào mông.

"Cha! Con ngủ rồi! Con ngủ rồi!"

Giấm bảo gào khóc thảm thiết.


- Ngày thường không tương tư, vừa tương tư liền không thể ngừng tương tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net