Ninh phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cuộc đời luôn biến đổi, con người chưa từng dự đoán hay nắm chắc được.

- Đây là xã hội người ăn thịt người. Nếu như ngươi không ăn người ta thì cứ đợi bọn sói lang đến ăn sạch ngươi không còn một mẩu xương.

- Có loại nam nhân, nếu là nữ nhân mà hắn khinh thường thì làm gì cũng đều là sai, còn nữ nhân mà hắn coi trọng làm gì cũng đúng, cũng tốt.

- Cuộc chiến giữa nữ nhân, chiêu thức hạ sách nhất chính là nói xấu tình địch, chiêu này lại cũng khiến bản thân trở nên tầm thường, trở nên xấu tính trong mắt tình lang. Chiêu thức cao hơn đó là vừa khen tình địch, đồng thời nâng mình lên một vị trí rất cao, dùng thái độ khoan dung ra so với bụng dạ hẹp hòi kia của tình địch, tình lang nhất định sẽ ngày càng quấn quýt lấy nàng.

- Thời thế thay đổi, lòng người ấm lạnh.

- Việc ân ái nếu là hai bên tình nguyện thì được gọi là âm dương hợp nhất cá nước cùng vui, nhưng nếu là một bên tình nguyện thì sẽ lưu lại cái danh độc ác "háo sắc, hạ lưu" trên người.

- Cơn gió không bị ngăn cản kia sung sướng biết bao, thổi qua núi rừng, sông suối cũng không thấy cô đơn đâu nhỉ, vì không có gì có thể trói buộc được nó.
Gió đầy trời, chưa từng tranh đoạt gì với ai, vì thế nó tự do tự tại.
Không tranh đoạt, sẽ tự do.

- Lúc kết bạn dễ dàng nhất chính là khi khó khăn.

- Mặt Diệp Vân Thanh cũng xanh: "Nhìn ta cầm thú đến vậy sao?"
Tô Hy Tuần im lặng một hồi: "Hóa ra đến giờ huynh vẫn không hiểu chính mình..."

- "Dù sao chăng nữa, ta đã đồng ý giúp nàng chuyện này, nhất định ta phải làm được. Viết cái hưu thư rồi chúng ta đi."
Tô Hy Tuần vui mừng: "Ta mài mực cho huynh."

Vài phút sau...

"Tô à, hưu thư viết kiểu gì vậy?"
"Đến hưu thư viết thế nào mà cũng không biết..."
"Ta đã bỏ vợ bao giờ!" /(ㄒoㄒ)/
"Chẳng nhẽ ta từng bỏ vợ chắc?" (╰_╯)#
"Hình như là chưa... Vậy ta ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ..."
"Đợi đến lúc huynh nghĩ ra thì trời cũng sáng rồi!"

Lại vài phút sau...

"Huynh viết cái khỉ gì vậy? Quả thực là nội dung tới chó cũng không ngửi được... Thôi, để ta viết hộ huynh." ╮(╯_╰)╭

Lại vài phút sau nữa...

"Thật là... Để nhìn cho đã còn cần phiền phức vậy? Cứ đến trước mặt tên ngu ngốc kia, bảo hắn bỏ nàng, thế không phải là xong sao?"
"... Tô à, ta khuyên ngươi nên tích chút đức, không thì sớm muộn cũng rước thiệt vào thân."
/(ㄒoㄒ)/

- Sự hung hãn độc ác và khả năng làm người khác bị thương không thể đánh giá qua vẻ ngoài được.

- Trước mặt địch, bất kì lúc nào bạn lộ ra sơ hở hoặc điểm yếu thì đều gặp nguy hiểm.

- "Huynh còn nói được à. Năm ngoái ta phát hiện ra đống quần áo ở chân giường của huynh mọc cả nấm nữa, huynh còn mặt mũi cho người khác mượn sao?"
"Sao mà mọc nấm được? Oan quá đi mất, rõ ràng là mộc nhĩ!"
"..."

- Đừng nên tìm hiểu bí mật của người khác, càng biết nhiều bí mật thì sẽ chết càng sớm.

- Cuộc đời vốn không công bằng, ai cũng có số mệnh, có người giàu sang cũng có người nghèo khổ, chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng chứ không thể chống được số mệnh.

- Khi con người ta còn sống, khó tránh khỏi khó khăn, càng khó khăn càng trở nên kiên cường.

- Người say rượu không để người khác nói mình say, giống như người đang chột dạ không cho phép người khác nói mình chột dạ, nếu không sẽ xảy ra một chuyện rất hay gặp, đó là xấu hổ đến bực cả mình.

- Có người nói, nếu đàn ông thay lòng đổi dạ rồi thì vẫn muốn một bên ôm người này, một bên ôm người kia. Còn phụ nữ khi đã mất hết hy vọng thì chỉ xoay người bỏ đi, họ sẽ mua một chiếc vé tàu đi về nơi xa tít tắp, vĩnh viễn không trở lại với người đàn ông kia.

- So với lúc bị thương thì thay thuốc càng đau đớn hơn. Bị thương chỉ là chuyện xảy ra trong một khoảnh khắc, mà thay thuốc lại phải nhìn người ta cầm kéo cầm nhíp xử lý miệng vết thương một hồi, thật giống như bị cắt đi một tầng da ngay khi còn sống sờ sờ.

- Đúng là vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, mỗi một thứ đều có thứ khắc chính nó.

- Chẳng phải cuộc sống là một con đường dài đằng đẵng sao? Cứ đi theo nó, nếu bị chắn thì lúc đó sẽ tìm một con đường khác mà thôi. Quan trọng nhất là luôn luôn phải tiến về phía trước. Đời người chỉ có mấy chục năm, đợi tới khi hấp hối mới ngẫm lại vì sao cuộc đời của mình lại nhàm chán khô khan như thế thì cũng muộn rồi, chẳng thể thay đổi được.

- Mặt trời càng mọc càng cao, đàn ông càng già càng chải chuốt.

- Đàn ông vẫn có một mặt rất chải chuốt, nhất là thích thể hiện trước mặt một đám cùng giới tính.

- Không thể để vuột mất thời cơ, một khi đã qua thì không thể lấy lại được.

- Làm chuyện gì cũng phải suy tính, bản thân cần tự phân ra xem chuyện gì đáng bỏ sức lực ra làm, chuyện gì không đáng phải quan tâm.

- "Tô Hy Tuần, nếu sau này có một ngày huynh thay lòng đổi dạ, muốn tìm một người phụ nữ khác thì muội sẽ..."
"Sẽ làm gì ta?"
"Hiếp rồi giết" (=]]])
"Nàng... Nàng... Nàng... Thật đáng sợ!"

-"Có một người đàn ông đẹp trai nhanh nhẹn ngay trước mặt nàng đây, vậy mà nàng vẫn nhớ đến chồng cũ. Vi phu cực kỳ không vui, cực kỳ khó chịu, nàng nhất định phải bổi thường cho ta... Ừ, mười bốn tháng bảy thế nào? Sơn trại chúng ta đã chọn ra ngày lành tháng tốt đó, ngày đó chúng ta thành thân được không?"
"Ngày mười bốn tháng bảy hình như là lễ cúng cô hồn mà, ngày lành tháng tốt cái gì!"
"Vi phu là mặt ngựa, Diệp đầu trầu là chủ hôn, lại thêm Đinh bạch thần chết, Tập hắc thần chết làm chứng, tất nhiên phải chọn ngày lành tháng tốt của sơn trại chúng ta rồi."
Ngày 14 tháng 7, ma quỷ hoành hành, kị cưới hỏi, kị xuất hành.
Ninh Phi run rẩy khoé môi, xem ra đám người nhạt nhẽo trên Bạt Mao trại này bị nghiện vai diễn cả rồi.

- Hạnh phúc trong thiên hạ này không có gì hơn khoảng thời gian vui vẻ bên người thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net