Tricks

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân vang vang trên dãy hành lang vắng, gió đêm lành lạnh mơn trớn khiến làn da non mềm hơi ửng hồng. Cậu hít sâu một hơi, chà xát tay vào nhau một chút rồi đưa mắt quan sát xung quanh, đêm nào cũng phải dạo một vòng rồi mới được về giường, cậu biết rõ chỉ là làm cho có thôi chứ bọn nhóc có mấy đứa dám không sợ chứ, mấy hình phạt của cậu cũng đủ làm tụi nó sợ ít nhất cũng đến lúc cậu rời trường. Nói thì vậy nhưng vẫn cứ phải làm, trách nhiệm của huynh trưởng mà, không làm lại bị mấy kẻ tọc mạch nói ra nói vào.

*tiếng thì thầm*

“Đêm nay tới đây thôi, dạo này trời trở lạnh rồi.”

“Ưm. Vậy em đi nhé.” – giọng con gái ngọt ngào.

“Cẩn thận bị mấy huynh trưởng bắt được đấy.”

“Không sao đâu.” – giọng nói phát ra xen lẫn tiếng cười khúc khích và tiếng bước chân rời đi.

Scorpius nhìn về phía phát ra tiếng động, đảo mắt rồi thở dài một hơi. Cậu đứng nép vào chỗ khuất chờ đợi.

‘Xoạt’ – một cái đầu bù xù xuất hiện, chui ra khỏi bụi cây, cũng không thèm quan sát xung quanh mà đi thẳng về phía cậu đang đứng.

“Chào, đi dạo đêm hả.” – Scorpius bước ra chặn người đó, mắt hơi nheo lại, môi nhếch lên trêu cợt.

“Oái!” – người kia khẽ rên rồi lùi về sau mấy bước, song sau đó lại nhoẻn miệng cười.

“Lần thứ mấy trong tháng rồi?” – Scor hỏi với giọng bình thản.

“Uhm…cái đó cậu không phải nhớ rõ hơn mình sao?” – Albus vừa nói vừa vò mái tóc đen rối khiến mấy cái lá khô còn vướng trên đó nhè nhẹ rơi xuống.

“Làm ơn đi. Cậu không cư xử cho ra dáng con trai của một anh hùng được thì cũng nên nhớ bản thân là huynh trưởng chứ.” – Scorpius lắc đầu, quay người bước đi.

“Cứ như mình quan tâm mấy thứ đó vậy, toàn là bị gán ghép rồi bắt mình làm theo.” – Al phủi mấy hạt bụi trên vai áo rồi nhanh chóng đuổi theo Scorpius.

“Dù thế nào thì …” – Scor đột nhiên dừng lại phóng một cái bùa vào góc tường bên trái, thở dài lần nữa khi nghe tiếng mấy đứa nhóc vừa cười vừa chạy trốn, xong cậu quay lại lườm người bên cạnh – “..đừng có gây phiền phức cho mình là được.”

Al huýt sáo thu lại đũa phép – vừa rồi cậu cũng phát hiện ra đám nhóc nên cùng lúc phóng ra một bùa ngăn đòn tấn công của Scorpius giải nguy cho tụi nó, dám ra ngoài giờ này thì chỉ có đám nhóc nhà cậu thôi.

“Làm gì có. Mình thích cậu nhất mà, không giúp cậu thì thôi nỡ nào làm phiền cậu chứ.” – Al cất giọng bỡn cợt, dí sát vào Scor nói tiếp – “Nhưng vừa nãy cũng may là cậu chứ mấy tên khác thì phiền phức hơn rồi.”

Scorpius né qua một bên, vừa bước tiếp vừa nói – “Không phải cậu chỉ cần “thưởng” cho bọn họ là giải quyết được hết sao.”

“Thưởng? Lại có tin đồn mới mà mình không biết rồi.” – Albus hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo – “Là gì vậy?”

“Ôm, hôn và mấy chuyện đi tiếp sau đó. Giống những thứ mà cậu vừa làm khi nãy ấy.” – Scor quay người lại dí ngón tay vào ngực Al chỉ chỉ.

“Vớ vẩn!.” – Al buột miệng, sau lại nhìn Scor bình thản nói – “Cứ như mình gặp ai cũng làm được mấy chuyện đó ..”

“Ai biết được.” – Scorpius nhún vai, lại đi tiếp nhưng được mấy bước thì quay lại hỏi – “Mà lần này là nhỏ nào vậy?”

“Cậu quan tâm hả?” – Al đột nhiên nhảy tới, miệng cười gian.

“Không.”

“Nói dối.” – Al lại bám theo, giọng vui vẻ kề sát Scorpius nói – “Cậu không quan tâm sao lại hỏi, từ trước cậu lúc nào cũng biết rõ mọi chuyện về mình hơn ai hết rồi.”

“Có sao? Cả học viện này ai không biết mấy chuyện đó, mà vừa nãy cũng là thuận miệng hỏi thôi. Thắc mắc chút có gì lạ? Để sáng mai lên Đại sảnh ngó qua một chút xem có đẹp không.” – Scor vẫn bình thản bước đi.

“Gì chứ. Cậu ghen thì cứ nói, chỉ cần cậu lên tiếng mình bỏ hết đi theo cậu ngay.”

“Nói thật?” – Scorpius đưa mắt nhìn người đi bên cạnh.

Al hơi sững lại ngập ngừng – “Đương nhiên. Cậu có muốn không?”

Scor dừng bước, im lặng nhìn người kia một lúc lâu rồi khẽ cười – “Mình muốn hay không thì quan trọng gì chứ.” – lại xoay người bước tiếp, vừa đi vừa nói – “Cậu cứ bày trò lung tung sau này hối hận không kịp, đến lúc đó thì đừng trách người khác.”

“Nói vậy là cậu không muốn?” – Al lại hỏi, giọng đột nhiên nhỏ như tiếng thì thầm hơi lạc đi một chút.

“Mình đã nói là không quan trọng mà… ít nhất đó không phải thứ đáng quan tâm.” – Scor vẫn lầm lũi đi.

“Cậu thật sự không quan tâm?” – Al kéo tay Scor lại, nhìn sâu vào mắt xám.

Scor ngạc nhiên nhìn đứa tóc đen rồi quay đi khi thấy đôi mắt xanh nhìn thẳng vào cậu, giọng hơi run – “Cậu…sao..không..”

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng, câu nói của Scor chưa hoàn chỉnh thì bị ngăn lại bởi đôi môi của Albus, cổ cậu bị giữ chặt bởi tay còn lại của Al nhưng thực ra cậu cũng chẳng tỏ ý kháng cự. Cậu nhắm mắt lại, đáp trả.

Lát sau, hai đứa buông nhau ra, dựa vào nhau thở dốc.

“Cậu…” – Al cau mày, lên tiếng trước phá vỡ không gian im lặng.

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” – Scorpius bỗng nhiên bật cười – “Cũng có những người thật sự muốn kết bạn với cậu mà, dừng mấy hành động ngu ngốc này đi, tốt nhất là nghiêm túc tìm một nhỏ làm bạn gái.”

Al nhìn chằm chằm Scor, vẻ khó hiểu.

“Tin tưởng người khác thêm một chút, như cậu vẫn tin mình ấy, rồi cậu sẽ tìm được người thích hợp” – Scor vẫn tiếp tục nói – “À, lúc nào thấy mệt mỏi thì vẫn còn mình an ủi cậu nên đừng có như vậy nữa nhé.”

Scorpius nói xong thì vỗ nhẹ lên má Al, sau đó quay lưng rời đi. Al cũng không ngăn lại.

.

Đến một đoạn hành lang cách nơi tụi nó đứng lúc nãy cũng khá xa, Scor dừng lại, ngồi bệt xuống, nước mắt gần như sắp trào ra thì bị nuốt vào. Cậu lầm bầm nguyền rủa đứa tóc đen đần độn, lần nữa chán ghét bản thân đến cực độ.

Năm Scorpius nhập học cũng cùng lúc đứa con trai thứ nhà Potter vào Hogwart, từ nhỏ cậu đã nghe đủ tin tức về nhà Potter như mọi đứa trẻ sinh ra ở thế giới pháp thuật cùng thời, không cần người khác nói cậu cũng thấy được Al giống ba nó đến mức nào, cũng y như Scor giống ba mình vậy. Hai phiên bản của đời trước nhập học cùng lúc, lọt vào hai nhà có truyền thống đối địch không ngoài mong đợi của xung quanh chỉ khác là chẳng có Chúa tể Hắc ám nào lúc này cả và gia đình cậu cũng chẳng còn mang nặng tư tưởng máu trong. Sự thật là ba cậu còn mong cậu vào nhà khác để đỡ phải bị dòm ngó nhưng cậu lại chẳng muốn làm khác truyền thống gia đình nên khi Nón phân loại đưa ra lựa chọn cậu dứt khoát là muốn vào Slytherin. Lúc đó cậu nghĩ chỉ cần không gây rắc rối, không dính dáng đến mấy mối dây dưa không tốt đẹp là ổn thôi, học xong bảy năm ra khỏi trường yên ổn là được.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì để ổn ào nếu con gái út nhà Potter không vào Slytherin trong năm học thứ ba của cậu. Và đó thực sự cũng chẳng phải rắc rối lớn lắm nhưng không biết bằng cách nào mà Lily và hai anh trai của nhỏ tự dưng đi theo đòi làm bạn với cậu, kèm hai đứa tóc đỏ họ Weasley…

Ban đầu, cậu chạy trốn tụi nó khắp nơi và sử dụng mọi biện pháp để giữ khoảng cách nhưng có vẻ như tất cả đều phản tác dụng, khiến đám đó càng hăng hái hơn. Suốt nửa năm chơi trò rượt bắt không tình nguyện rồi thì rốt cuộc cậu cũng chịu thua, nhập bọn cùng anh em tụi nó. Đến giờ cậu vẫn thấy may mắn vì quyết định đó vì cả đám thực sự đã chơi rất vui, kể cả khi cậu lôi kéo thêm mấy đứa cùng nhà nhập bọn thì đám kia cũng không tỏ ra chút nào kì thị, cậu chưa từng nghĩ đến lại có thể trải qua mấy năm học ở Hogwart theo cách đó.

Ngoài đứa em út nhà Potter học cùng nhà thì đương nhiên nó thân với Al nhất, hai đứa học cùng khoá nên cũng dễ nói chuyện hơn, chưa kể đến mấy tiết học thường được xếp chung thì tính cách của tụi nó cũng khá hợp. Lily dù sao cũng là con gái nên dần dần tách ra đi với mấy nhỏ khác, sau đó thành ra cậu với Al trở nên ngày càng thân thiết, thân hơn mấy đứa khác một bậc rồi lại thêm một bậc lúc hai đứa cùng trở thành huynh trưởng. Mọi chuyện vô cùng tốt đẹp nếu không phải sau đó cậu nhận ra cậu thích Al theo một kiểu rất khác mà cùng lúc đó thì cậu ta lại đột nhiên đổi tính tạo nên đủ mọi tin đồn không tốt đẹp, tiếp đó nữa cậu lại nhận ra tin đồn là thật khi phát hiện Al trong mấy tình huống đặc biệt trong những lần đi tuần đêm.

Vậy đó, nhận ra tình cảm của mình và thất tình ngay lập tức, Scor cuối cùng cũng biết đến tâm trạng vừa ngọt vừa đắng, biết cách cười giả tạo hoàn hảo và nhiều thứ khác nữa, cho tới tận bây giờ thì cậu “học” được càng lúc càng nhiều những thứ mà chẳng ai muốn học. Trong đó, hay ho nhất là Occlumency, cái này thì nhiều người muốn học nhưng nhà Slytherin thì luôn có ưu thế hơn, nhờ nó mà Scor dễ dàng che đi vẻ buồn cười khi phạt mấy đứa nhóc cùng những thứ tình-cảm-có-tên cụ thể khác dành cho một-người-cụ-thể mà cậu biết rõ, bình thản nói ra những gì nên nói và cần nói nhưng đương nhiên những thứ muốn nhưng cậu thấy không thể thì cũng dễ dàng giấu đi. Chỉ là có thể giấu đi không đồng nghĩa với việc không cảm thấy.

Scor vỗ mạnh lên má vài cái, quệt đi giọt nước mắt không nghe lời lỡ đọng trên mi rồi đứng dậy. Cậu tiếp tục vừa đi vừa xoa dịu bản thân, thầm nghĩ đêm nay về ngủ sớm một chút chắc cũng chẳng bị phát hiện đâu.

_______________________________________________

“Al nó lại bị làm sao vậy?” – James gặm cái sandwich, thong thả đi tới ngồi chung với mấy đứa em.

“Anh ấy tiêu đời rồi.” – đứa con trai tóc đỏ cười nói rồi giật mình chộp lấy túi bánh của nó mang theo nhai nhóp nhép khi bị một đứa con gái tóc đỏ lớn hơn liếc xéo.

“Thằng nhóc này lúc nào chẳng rầu rĩ, cứ mặc kệ đi. Mấy đứa có muốn tham gia kế hoạch sắp tới của anh không?” – James lên giọng hào hứng dụ dỗ.

“Dẹp mấy cái kế hoạch nhảm nhí của anh đi.”

Đứa con cả nhà Potter giật mình nhìn lại thì thấy em trai nó – đứa lúc nãy vẫn còn gục mặt trên bàn đang nhìn mình đầy oán hận liền né qua một chút hỏi nhỏ đứa còn lại – “Lily, ai chọc Al điên lên hả?”

“Không phải đâu. Tại anh ấy tự chuốc lấy thôi, lại đi tin cái kế hoạch điên khùng của anh mới ra vậy đó.” – nhỏ lạnh lùng bình giải thích, dùng một câu đả kích hai đứa anh một lúc là biệt tài của nó.

Thấy không hỏi được gì từ nhỏ em thì James nhăn nhó quay lại ngó đứa em họ – Rose – tiện chân đạp Hugo đang ôm bụng cười một cái.

“Từ hai tuần trước là Al bắt đầu lạ lùng rồi, cứ trốn tụi em hoài. Tuần trước, cái ngày bị rơi xuống hố sau khi lôi cậu ấy lên cũng không có phản ứng như bình thường nữa. Tụi em cũng không để ý mấy nhưng mà tới hôm qua thì chịu hết nổi nên phải lôi ra hỏi đây nè.” – Rose từ tốn giải thích.

James gật đầu cham chú nghe.

“Tình hình là buổi tối hai tuần trước, …” – Rose lại tiếp tục kể.

“Vậy không phải tốt rồi sao? Nó rầu rĩ cái gì?” – James bực mình phản ứng.

“Quan trọng là sau đó.” – Lily liếc xéo thằng anh, giọng hơi cáu – “Lúc nào cũng chỉ nghe tới giữa chừng.”

“Ờ…Vậy sau đó thì sao?” – James né xa em gái nó một chút rồi quay qua hỏi Rose.

“Scorpius, cậu ấy bảo Al nên tìm bạn gái, còn nói ủng hộ gì đó..” – Rose ngập ngừng nhìn qua cái đầu tổ quạ đang gục bên cạnh mình.

“Hả? Gì kì vậy?” – James đờ mặt ra.

“Merlin tốt nhất là nguyền cho anh bị ném vào chỗ nào đó đi James. Nếu không ngày mai em sẽ quăng anh tới chỗ cây liễu roi cho nó quật anh tơi tả..” – Al rên rỉ.

“Hay là nhóc bỏ cuộc đi, lâu vậy rồi cũng không có kết quả thì..” – James chống chế.

“Đừng có nói cái kiểu vô trách nhiệm đó.” – Lily lại lườm nguýt anh mình.

Im lặng một chút, không đứa nào nói gì nữa thì đột nhiên có tiếng cười vang lên làm mấy đứa còn lại ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm.

“Xin lỗi, Al.” – Lily vẫn không ngừng cười, nói tiếp – “Tại đột nhiên nhớ tới mấy đứa bạn cứ tâng bốc nào là anh vừa ngầu vừa giỏi, đáng ngưỡng mộ bla bla…. Mà chẳng đứa nào biết toàn là giả vờ.” – nói đến đây nhỏ ôm bụng cười rồi quệt nước mắt, giọng run run – “Nghe theo cái kế hoạch ngớ ngẩn của anh James, lại còn nhờ vả tùm lum để đóng kịch suốt từ đó tới giờ mà thành ra cái gì Tay sát gái số một…”

“Ờ, ai biết là tay sát gái vật vã bám theo một đứa con trai suốt mà không có kết quả lại còn bị thua bầm dập như vậy.” – Hugo tiếp lời rồi cũng ôm bụng cười ngặt ngẽo.

“Hai đứa thôi đi.” – Rose gằng giọng nhìn hai đứa kia nhưng cũng không kiềm được bật cười theo.

“Ôi..dẹp…dẹp hết đi..” – Al lại tiếp tục rên rỉ.

“Nè, không sao chứ?” – James, đứa duy nhất không cười vì áy náy, lay lay thằng em tội nghiệp.

“Ngay từ đầu em đã nói là không nên nghe lời anh James mà.” – Lily cười một lát rồi cũng nhìn anh nó hơi tội lỗi.

“Al, cậu tin mình chứ?” – Rose đột nhiên lên tiếng.

“Gì nữa? Sao tự dưng lại hỏi vậy?” – Al ngước lên nhìn, khó hiểu.

“Trả lời mau. Có tin không?” – giọng nhỏ có vẻ gấp gáp, mắt nhìn về phía một người đang đi tới.

“Ừ, thì tin.” – Al chẳng thèm đoán nữa, lại gục đầu chán nản.

“Chào. Mọi người làm gì ở đây vậy?”

Scor bước tới, ngồi xuống cạnh Al như thường lệ, đưa mắt nhìn xung quanh.

“À…cũng chẳng có gì đâu.” – Al vẫn giữ nguyên tư thế, lầm bầm trả lời. Chuyện nó thích Scor cũng chẳng phải mới đây, phản ứng lại một cách bình thường trong mọi hoàn cảnh khi Scor xuất hiện rồi diễn coi như cũng là một thói quen tốt, nó chẳng phải cố gắng nhiều như hồi mới đầu nữa.

“Ừ, không có gì đâu.” – James nói đỡ theo, dù gì một phần cũng do nó nên phải có trách nhiệm.

“Cứ nói với cậu ấy, có sao đâu. Biết đâu Scorpius giúp được.” – Rose vui vẻ nói.

“Hả?” – Hugo nhìn chị mình, nghi hoặc.

Scor nhìn quanh, không hiểu có chuyện gì. Sao tự nhiên Rose nói xong thì mấy đứa kia lại đồng loạt nhìn nhỏ chăm chăm rồi lại nhìn mình với biểu cảm kì quặc.

“Rose..cậu không phải muốn hại chết mình chứ.” – Al hơi liếc về phía Scor, hồi hộp ngó đứa con gái tóc đỏ – “..cậu ấy không được …đừng có nói…làm ơn..”

“Chuyện gì vậy?” – Scor khó chịu hỏi lại, cái gì mà Al không muốn cho nó biết? Nó ghét nhất là tình trạng ai cũng biết chỉ có nó không biết, nhất là chuyện này lại có vẻ liên quan tới Al.

“Cậu ấy muốn biết kìa. Thật sự không nói sao?” – Rose quay qua nhìn Al, cười càng lúc càng tươi.

“Cái đó..chị ..” – Hugo càng lúc càng ngệt ra, lặp bắp.

“Xin cậu… ngàn vạn lần đừng có nói ra… muốn mình làm gì cũng được..” – Al chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ Rose đâu phải đứa thích làm mấy chuyện khiến người khác đau tim kiểu này nhưng hiện tại nó chỉ biết bây giờ tuyệt đối không phải lúc tìm hiểu mà phải ngăn nhỏ nói ra bằng mọi cách.

“Sao lại không thể nói, chuyện này có gì đâu. Hai người thân như vậy, cho cậu ấy biết là tốt nhất rồi, tụi này đỡ phải suy nghĩ dùm cậu.” – Rose vẫn bình thản nói tiếp, thêm chút vẻ ngạc nhiên như không hiểu mấy đứa kia căng thẳng chuyện gì.

“Không!” – Al gần như hoảng loạn, chỉ thiếu nước nhào tới bịt miệng rồi lôi Rose đi chỗ khác, nó gắt – “Chẳng thân thiết gì hết… chuyện này … cậu đừng có nói ra..”

“Cậu hơi quá đáng rồi đó. Scorpius thân với cậu lâu vậy rồi, chuyện này ai không biết. Không nói cho cậu ấy lúc này mới là kì quặc… “ – Rose hình như cũng hơi bất ngờ trước phản ứng của Al, nhỏ hơi liếc về phía Scorpius khi nói tiếp.

“A! Không phải…” – Al giật mình quay lại nhìn thì thấy Scor rõ ràng là đang bị sốc, mắt xám tức giận nhìn nhìn nó chăm chăm – “..cái…chuyện này…mình chỉ buột miệng…aiz..!!”

“Nó không có ý đó đâu, chỉ là đang trong lúc mất bình tĩnh thôi.” – James thấy tình hình có vẻ không ổn, lên tiếng hoà giải – chuyện mà rõ ràng là nó rất hiếm khi làm, thường thì nó hay châm dầu vô lửa hơn.

“Đừng quan tâm tới anh ấy, để chị Rose nói choanh nghe, chẳng biết bị gì nữa..” – Lily nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng…. gây ra một sự im lặng trong quy mô nhỏ khác.

Mấy đứa con trai ngó trân trân hai đứa con gái, mỗi đứa một kiểu. James dở khóc dở cười, Hugo vẻ như bị nghẹn bánh, Al thì “phựt” đập đầu xuống bàn lầm bầm “Tiêu thiệt rồi”, Scor rõ ràng là khó chịu khi càng lúc càng mờ mịt và đương nhiên là bởi cậu nói vừa rồi của Al nhiều hơn. Trong lúc đó thì hai đứa con gái vẫn bình thản như không nhìn mà như không nhìn mấy đứa trước mắt.

“Vậy cậu nói đi, Rose.” – Scorpius mím môi hỏi nhỏ, không thèm giấu sự khó chịu trong giọng nói.

“À thì,…” – Rose ngập ngừng một chút như để sắp xếp cho rõ câu nói – “Cậu biết Stacy chứ? Nhỏ bạn thân hay đi với mình ấy.”

“Biết, thì sao?” – Scor trả lời.

Al ngóc đầu lên, hoàn toàn không hiểu nổi bạn của Rose thì liên quan gì tới mình. Mấy đứa còn lại đồng dạng dỏng tai chờ nghe tiếp. Lily hơi liếc về phía Rose nhưng vẫn không nói gì, chỉ cau mày một chút.

“Albus thấy cô ấy dễ thương..”

“Pfff….” – Hugo sặc hớp coca vừa đổ vào miệng, ngại ngùng nhìn xung quanh ho liên tục.

Rose liếc thằng em một cái, rồi nói nhanh để không đứa nào cắt ngang nữa – “ Al nghĩ Stacy dễ thương nên muốn tỏ tình với cô ấy, tất nhiên là mình đã giúp một chút, giờ thì hai người họ đang quen nhau nhưng Al không biết có nên nói ra cho tất cả biết hay không. Cậu biết đó, Al cũng hơi bị nổi tiếng nên có thể Stacy sẽ gặp chút rắc rối nhưng nếu không nói ra cũng không thoả đáng nên  bọn mình đang cân nhắc giùm cậu ấy. Cậu thấy làm thế nào thì tốt hơn?”

…..

“Hả?!” – Al ngó Rose chằm chằm. Từ lúc nào mà nó có bạn gái vậy?

“Stacy… là đứa con gái tóc hạt dẻ, mắt to màu đen nhánh đúng không?” – Scor hỏi.

“Ừ, cô ấy tính tình hơi lạ lùng một chút nhưng rất tốt, thông minh và cũng vui tính nữa. Miễn là cô ấy đừng nói về mấy loại nguyên liệu nấu độc dược kì quái thì có thể nói là hoàn hảo. Lúc mới nhập học không phải cũng có mấy đứa con trai bị vẻ ngoài của cô ấy thu hút đó sao? May mà Al cũng thích môn độc dược nên hai người hay bàn về mấy thứ đó, cậu ấy cũng không thấy quái gở mà còn nghĩ cô ấy dễ thương. Tốt thật nhỉ?” – Rose liến thoắng nói, thừa dịp đưa mắt cảnh cáo mấy đứa con trai không được lên tiếng phá hoại.

“Từ lúc nào vậy?” – Scorpius cố ngăn lại tiếng ong ong trong đầu, quay sang hỏi Al.

“À..ờ…” – Al làm sao biết lúc nào chứ! Nó còn đang tự hỏi Stacy không kì quặc ở chỗ nào mà.

“Ba ngày trước.” – Lily lên tiếng trả lời thay – “Có một số người nhìn thấy họ hẹn hò nên anh ấy mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.”

“Lần Al rơi xuống hố Stacy đã rất lo lắng, mình nhìn ra nên giúp hai người họ tạo cơ hội.” – Rose nói thêm.

“Stacy…ờ, thật sự rất hợp, nếu là anh thì sẽ cảm thấy rất may mắn nếu được hẹn hò với nhỏ.” – James cũng góp một câu.

“Ai? Cậu muốn hẹn hò với nhỏ nào vậy, James?”

Một giọng nói ấm áp nhưng pha lẫn chút lạc lõng kì lạ vang lên sau lưng đứa con cả nhà Potter. Cả đám quay lại nhìn và trưng ra nhiều cảm xúc, James đông cứng toàn thân, hơi run; Hugo, Lily, Rose nỗ lực nhịn cười; Al có lẽ cũng sẽ như thế nếu không bận hoang mang về đứa bạn gái không biết từ đâu rơi xuống, Scor cười nhẹ một chút nhưng hoàn toàn là miễn cưỡng bởi nó chẳng còn tâm trí đi lo chuyện người khác lúc này.

“Jay..” – James nhìn như muốn nuốt luôn cái lưỡi của mình, lắp bắp.

“Mình muốn biết cô gái may mắn nào sắp được hẹn hò với cậu vậy?” – giọng nói ấm áp pha lẫn chút “gió đông” lại vang lên.

Người vừa xuất hiện là một đứa con trai có mái tóc màu nâu nhạt, đôi mắt đẹp cũng màu nâu nhưng có chút sắc đen đậm hơn, mũi cao thẳng vừa phải, giọng nói thì như vừa miêu tả, vô cùng ấm áp chỉ là lúc này hơi có ý đe doạ. Dáng người cao vừa chuẩn, nét mặt hiền hoà nhưng không rụt rè, hơn nữa còn có chút cảm giác như kiểu người miệng cười mà lòng không cười. Nói tóm lại là vẻ ngoài thu hút được một đám không ít mấy đứa con gái không sợ chết.

Jay cũng bước tới ngồi chung với cả bọn, đưa mắt nhìn James – lúc này đang mang vẻ mặt giống mấy đứa nhóc lần đầu thấy cây liễu roi, chỉ là có chút kinh hoàng hơn… mà không, là thực sự kinh hoàng hơn.

“Stacy.” – Al ngồi thẳng dậy, lên tiếng, cái tên đột nhiên bật ra không cố ý chỉ là do nó đang bận suy nghĩ nên trả lời trong vô thức.

…..

2 phút trôi qua trong im lặng. Al vẫn mải miết gục đầu suy nghĩ không hề hay biết toàn thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net