Biệt ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Tất cả chỉ là tưởng tượng của tác giả*
_______________________________________________

" Lão Cù, sau này anh nhất định sẽ kết hôn với em."

__________

Triệu Du cùng Cù Huyền Tử bên nhau đến nay đã là năm năm, cả hai vô cùng yêu thương nhau. Nhưng mà cho đến một ngày, Triệu Du nói với Cù Huyền Tử anh sẽ phải đi công tác một tuần, nhưng thật không ngờ khi cậu đang đi dạo bên ngoài lại bắt gặp hình ảnh anh đang đi cùng một chàng trai khác, không nghĩ nhiều cậu liền đến trước mặt hai người họ.

" Triệu Du, không phải anh nói là đi công tác sao? Chuyện này là thế nào?"

Nghe cậu hỏi vậy, Triệu Du liền cười khẩy, đưa tay ôm lấy eo chàng trai bên cạnh, hướng cậu lên tiếng.

" Nếu em đã thấy rồi thì tôi cũng không giấu nữa, Cù Huyền Tử chúng ta chia tay đi, tôi có người khác rồi."

Cù Huyền Tử như bị sét đánh giữa trời quang, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cố nặn ra nụ cười méo mó, hy vọng rằng Triệu Du chỉ là đang nói đùa.

" Tr..Triệu Du, anh là đang đùa với em có phải không? Đừng có..."

Còn chưa để cậu kịp nói hết câu, anh liền ngay lập tức cắt ngang.

" Đủ rồi, tôi không đùa, tôi đang rất nghiêm túc, chúng ta kết thúc đi, cậu đừng làm phiền tôi nữa."

Dứt lời anh liền kéo người bên cạnh rời đi, để lại Cù Huyền Tử như chôn chân tại chỗ.

___________

Vừa vào trong xe, Triệu Du liền nhịn không được ho một tràng dài, đến nỗi chiếc khăn tay cũng dính đầy máu. Đế Miện một bên không khỏi lo lắng cho người anh em của mình liền không nhanh không chậm lên tiếng.

" Lão Triệu, sao cậu lại không nói cho A Tử biết? Cậu làm như vậy không sợ em ấy đau lòng sao? Cậu không sợ em ấy hận cậu à?"

Triệu Du hơi thở nặng nề, cố nặn ra nụ cười.

" Tôi không muốn em ấy phải lo lắng, hơn nữa em ấy còn rất trẻ, con đường phía trước còn rất dài, hiện tại tôi cũng chỉ là một kẻ sắp chết, tôi đâu thể cứ tham lam mà giữ em ấy ở bên mình, tôi làm vậy là muốn em ấy hận tôi, càng hận tôi càng tốt, như vậy em ấy mới có thể bên cạnh người khác mà sống vui vẻ hạnh phúc được chứ."

Đế Miện nghe một tràng đó của Triệu Du, trong lòng cũng âm thầm dâng lên một tia xúc động.

" Triệu Du, cậu luôn nghĩ cho người khác như vậy, sao cậu lại không suy nghĩ cho mình một chút vậy? Cậu yêu A Tử, cậu đành lòng để em ấy bên người khác sao? Sao cậu không tham lam giữ em ấy bên mình đi chứ? Cậu..."

Triệu Du lại lần nữa cắt ngang

" Đế Miện, cảm ơn cậu, nhưng mà tôi không nỡ, tôi là không nỡ để em ấy đau lòng, tôi là không nỡ nhìn em ấy phải khổ sở vì tôi, chỉ cần em ấy có thể bình an, vui vẻ, hạnh phúc mà sống thì tôi có chết cũng mãn nguyện lắm rồi."

" Cậu định giấu luôn à?"

" Ừm, cậu giúp tôi nhé? đừng nói với ai cả."

" Được rồi, ý cậu đã quyết như vậy thì tôi cũng chỉ biết tôn trọng thôi."

" Cảm ơn cậu."

" Đừng khách sáo như vậy, tôi không quen chút nào."

____________

Về phía Cù Huyền Tử, tâm trạng cậu lúc này trở nên phức tạp, vẫn không dám tin vào những lời kia của Triệu Du.

" Anh ấy chắc chắn là đang đùa thôi."

Nghĩ vậy cậu liền lấy điện thoại gọi vào số anh, nhưng trả lời lại cậu chỉ có tiếng máy móc lạnh lẽo, cứ vậy cậu liên tục gọi đi gọi lại nhiều lần, kết quả đều như cũ, tình trạng này kéo dài cho đến một tuần sau.

Cù Huyền Tử tâm đã nguội lạnh, cậu ngày ngày cứ lao đầu vào công việc, xong lại đi quay phim, ra khỏi nhà từ lúc tờ mờ sáng lại trở về nhà lúc gần bước sang ngày mới, cứ thế lặp đi lặp lại. Đối với cậu căn nhà này từ khi không còn Triệu Du thì nó dường như không còn là nhà nữa mà chỉ đơn giản là bến dừng chân mỗi ngày mà thôi.

______________

Về phía Triệu Du, tình trạng của anh ngày càng chuyển biến xấu hơn, tần suất anh ho ra máu ngày càng có xu hướng tăng.

Nhìn người anh em của mình phải chật vật đấu tranh với bệnh tật như vậy, bản thân Đế Miện thật sự không đành lòng nhìn anh một thân một mình như thế

" Triệu Du, cậu thật sự không muốn gặp A Tử sao?"

" Kh.. Không, bây giờ nếu tôi gặp em ấy tôi sẽ không nỡ rời đi đâu, hơn nữa tôi không muốn để Lão Cù nhìn thấy dáng vẻ này của tôi." Nói rồi Triệu Du lại ho liên tục.

" Đế Miện, tôi nhờ cậu một việc được không?"

" Việc gì cậu cứ nói."

" Cái này, một tháng sau khi tôi ra đi, cậu đưa nó cho Lão Cù giúp tôi được không?" Vừa nói anh vừa đưa cho Đế Miện một chiếc USB.

Nhận vật đó từ tay Triệu Du, Đế Miện ngay lập tức gật đầu.

" Được."

___________

Hôm nay đã là ngày thứ 12 Triệu Du cùng Cù Huyền Tử kết thúc, lúc này Cù Huyền Tử sau khi ra ngoài gặp đối tác xong vừa định trở về nhà liền nhận được một cuộc gọi, nhìn xem lại thấy một số máy lạ, vốn định  không nghe, nhưng lại như có một điều gì đó thôi thúc cậu nghe máy. Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia liền có một giọng nam lên tiếng, âm thanh vội vàng.

" Cù Huyền Tử, cậu mau đến bệnh viện Y ngay đi, Triệu Du đang không ổn."

Dứt lời còn chưa kịp để Cù Huyền Tử phản ứng thì tiếng ngắt máy đã vang lên.

" Tr...Triệu Du."

Cù Huyền Tử vừa phản ứng lại ngay lập tức chạy nhanh đến bệnh viện Y theo lời của người kia nói.

_____________

Về phía Triệu Du, hôm nay như thường lệ Đế Miện đến kiểm tra lại cho anh, nhưng anh lại rơi vào hôn mê, gọi thế nào cũng không được, Đế Miện liền tức tốc gọi người đẩy anh vào phòng cấp cứu, trên đường đi hắn nghĩ thế nào lại gọi cho Cù Huyền Tử.

" Triệu Du, cậu trăm ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì."

___________

Trở về thực tại, vừa đến nơi Cù Huyền Tử liền nhanh chóng hỏi những y tá, lập tức chạy thẳng đến phòng cấp cứu.

Căn phòng lạnh lẽo, cánh cửa đóng chặt, ánh đèn sáng rực, bên trong căn phòng đó chính là người mà cậu yêu nhất, chính là người mà cậu yêu hơn cả chính mình. Phía bên ngoài cậu liên tục cầu nguyện.

" Triệu Du, anh không được xảy ra chuyện gì đâu đó, em xin anh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện."

Nhưng mà phép màu đã không xảy ra với cả anh và cậu, nhìn xuyên qua khung cửa trong suốt, ánh đèn tắt đi, máy đo nhịp tim một đường thẳng đỏ chói mắt, cánh cửa dần được mở ra, lại một sinh mệnh nữa đã rời khỏi chốn nhân gian.

Đế Miện từ trong phòng bước ra, ánh mắt thất thần, nhưng khi nhìn đến Cù Huyền Tử ánh mắt dần chuyển qua chua xót.

" A Tử, Triệu Du...cậu ấy...anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không thể cứu được cậu ấy."

Một lời này của hắn như một bàn tay tát thẳng vào tim cậu, không giữ được bình tĩnh, cậu liền hướng phía hắn thét lên.

" NÓI DỐI."

Thấy cậu như vậy hắn cũng không khỏi đau lòng, chầm chậm tiến lại ôm cậu.

" A Tử, đó là sự thật, cậu ấy thật sự đã..."

" Tại sao vậy? Tại sao lại giấu em? Tại sao chứ? Các người rốt cuộc xem em là gì vậy? Em không xứng được biết sao?"

Cậu không giữ được bình tĩnh nữa, nước mắt cứ rơi mãi, từng cú đấm liên tục rơi vào ngực hắn.

Cho đến một lúc sau, cậu đã bình tĩnh hẳn.

" Em gặp anh ấy một chút được không?"

" Được."

Vốn dĩ cậu đã quen với dáng vẻ của một Triệu Du hoạt bát, luôn thích chọc cậu cười rồi, nay lại đứng trước một Triệu Du hoàn toàn im lặng cậu thật không quen chút nào, bàn tay run rẩy đưa lên sờ lên gương mặt nhợt nhạt của anh, nước mắt cậu lại bất chợt rơi nhưng cậu cũng đã nhanh chóng lau đi.

" Triệu Du, sao anh lại thất hứa với em rồi? Không phải anh nói sau này sẽ kết hôn cùng em sao?"

Cù Huyền Tử cứ như thế mà tự độc thoại một mình, đột nhiên trước mắt cậu tối sầm, toàn thân vô lực ngã xuống.

Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa đã là ba ngày sau, cậu hi vọng kia chỉ là giấc mơ của mình, bây giờ tỉnh lại cậu sẽ lại được gặp Triệu Du, sẽ lại được ở cạnh anh, nhưng không tất cả là sự thật, Triệu Du thật sự đã đi xa rồi.

___________

Không có quay xe nữa đâu🤧

Một chút ngẫu hứng cho buổi tối " vui vẻ"

Đọc truyện vui aaa~~

*******

Cảm ơn sự ủng hộ và góp ý của mọi người rất nhiều nhaa 🌹❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net