Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đúng rồi! Tôi vừa mới quen được một người bạn rất thú vị, tất cả máy tính trong công ty đều nhờ anh ta thay mới, đã vậy anh ta còn đánh cầu lông rất cừ, mấy tháng nay tôi đều cùng anh ta đi, đợi lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen"

Mạch Đạt Huy đột nhiên nói như vậy.

" Ồ! Chẳng trách mọi người đều cùng thay máy tính, những phần mềm mới này thật sự hữu dụng"

Lucie gật đầu nói.

Mạch Đạt Huy cực kỳ vui vẻ.

" A! Trùng hợp anh ta đến rồi, tôi giới thiệu cho mọi người"

Tay Minh Triệu đang cầm ly nước chanh, đầu đang cúi xuống, lúc đang từ từ ngẩng đầu lên lại thấy một người không ngờ tới đang đi về phía bọn họ.

" Nguyễn Cao Kỳ Duyên, để tôi giới thiệu một chút, đây là tổng giám đốc của công ty chúng tôi Lucie Nguyễn, đây là nhà thiết kế Paris của chúng tôi Phạm Đình Minh Triệu, còn đây là nhà thiết kế chính Hồ Vĩnh Khoa"

Mạch Đạt Huy thân mật giới thiệu mọi người với nhau.

Nguyễn Cao Kỳ Duyên? Đây là chồng cũ của Minh Triệu sao? Lucie lập tức nhớ ra.

Người đàn ông này không đơn giản, nhìn vào mắt anh ta liền biết, Vĩnh Khoa âm thầm đánh giá.

Kỳ Duyên quay qua Minh Triệu.

" Còn đây là Minh Triệu tôi đã biết từ lâu, không ngờ sẽ gặp nhau ở đây, thật bất ngờ"

Thật ra vì muốn biết tin tức của Minh Triệu, Nguyễn Cao Kỳ Duyên đều chú ý mật thiết với công ty Noix De Coco, anh thậm chí còn nghĩ tới việc làm thân với Mạch Đạt Huy, anh nghĩ sẽ có ngày anh tìm tới cơ hội, quả nhiên, thời khắc này cuối cùng đã tới.

" Ồ! Trùng hợp vậy sao?"

Mạch Đạt Huy hỏi.

Làm sao có thể? Làm sao lại gặp anh ta ở đây? Tay Minh Triệu run run, nước chanh gần như tràn ra ngoài. Vừa mới về Việt Nam mà thôi liền gặp anh ta, chẳng lẽ đây là số phận sao?

" Bởi vì ngoài việc là cô Phạm, còn có địa vị khác là phu nhân Nguyễn, chính là vợ tôi"

Nguyễn Cao Kỳ Duyên vừa nói xong, cả 4 người còn lại đều kinh ngạc, Lucie cùng Hồ Vĩnh Khoa cùng nhau quay qua hỏi Minh Triệu.

" Chẳng phải em đã ly hôn rồi sao?"

" Em... em đã ly hôn với anh ta từ lâu rồi mà?"

Minh Triệu cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình.

" Tiếc rằng căn bản chúng ta đều chưa ly hôn"

Kỳ Duyên lạnh lùng đáp.

" Em chỉ để lại một tờ giấy ly hôn đã ký tên, anh xem xong liền xé nó rồi"

Kỳ Duyên thản nhiên nói.

" Anh..."

Minh Triệu không hiểu Kỳ Duyên, nàng không hiểu một chút nào.

Kỳ Duyên tiếp tục nói rõ.

" Anh chưa hề ký tờ giấy đó, cũng chưa bao giờ chịu từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta, nói cách khác, về luật pháp chúng ta vẫn là vợ chồng, vì vậy gọi em là phu nhân Nguyễn cũng chẳng có gì sai"

" Không... sao điều này... có thể"

Minh Triệu tự lắc đầu với chính mình, ngón tay nhất thời run run, nước chanh liền trào ra rơi xuống lễ phục nàng.

" Minh Triệu, em ổn chứ?"

Lucie liền đỡ vai Minh Triệu.

Minh Triệu chịu sự đả kích này, gần như không thể đứng nổi.

Lucie liền nói.

" Xin lỗi, tôi dẫn Minh Triệu đến phòng trang điểm một tí, thất lễ rồi"

Không có ai cản lối các cô, mà 3 người đàn ông đứng đó lại có những phản ứng khác nhau.

" Kỳ Duyên, chuyện này là sao?"

Mạch Đạt Huy thắc mắc hỏi.

Kỳ Duyên nở một nụ cười bất đắc dĩ.

" Tôi cần phải nói cám ơn đối với anh, nếu anh không mời tôi đến bữa tiệc ngày hôm nay, sợ rằng tôi vẫn chưa tìm được vợ mình"

" Trước đây 2 người làm sao lại thành như thế này?"

Mạch Đạt Huy không rõ lắm.

" Tôi sẽ hỏi rõ ràng và cũng sẽ giải quyết nguyên nhân đó"

Nguyễn Cao Kỳ Duyên quyết định hỏi về việc 3 năm đó, anh tự thề với mình.

" Cố lên!"

Mạch Đạt Huy huýt gió, xem ra có kịch hay rồi đây.

Hồ Vĩnh Khoa thì híp mắt lại, đối thủ cạnh tranh này làm anh cảm thấy hứng thú.

Trong phòng trang điểm, Lucie thấm ướt tờ giấy, giúp Minh Triệu lau chùi những vết dơ trên lễ phục.

Minh Triệu dựa vào bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, mặt nàng trắng bệt như ma.

" Em vẫn khoẻ chứ? Em như sắp ngất đi vậy?"

Lucie lo lắng hỏi.

Minh Triệu yếu ớt gật đầu.

" Em không sao"

" Vậy... lần đó chẳng phải em nói với chị em ly hôn rồi sao? Vì vậy mới một mình qua nước Pháp, sao chồng cũ của em lại nói vẫn là chồng hiện giờ của em"

Lucie mơ hồ hỏi.

" Em... em cũng không biết... anh ta đang suy nghĩ những gì?"

Đầu Minh Triệu cũng đau.

" Bây giờ làm sao? Nhìn anh ta như vậy, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua đâu"

" Em cũng không quan tâm những chuyện đó, tóm lại em sẽ tìm cách ly hôn với anh ta"

Minh Triệu như đang cam đoan với chính mình.

" Thật không? Tại sao em lại muốn ly hôn với anh ta?"

Lucie không hiểu nổi.

" Em không thể không làm như vậy được, chúng em ở cùng nhau sẽ không có kết quả tốt"

Minh Triệu không biết làm sao được.

Lucie lắc lắc đầu.

" Ở trong chăn mới biết chăn có rận, em suy nghĩ cho kỹ thật kỹ rồi hãy quyết định"

Minh Triệu cố gắng cười, cùng Lucie bước ra ngoài.

Không ngờ ở ngoài lại có người đang chờ sẵn, chính là Nguyễn Cao Kỳ Duyên.

Minh Triệu trợn mắt nhìn Kỳ Duyên, vừa cảm thấy lạ lùng, bất ngờ.

Lucie nhìn cặp vợ chồng đang cứng đờ này liền chủ động nói.

" Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây"

Sau khi Lucie rời đi, Minh Triệu hướng đến Kỳ Duyên, câu đầu tiên liền nói.

" Em muốn ly hôn"

" Chỗ này không phải là nơi thích hợp để nói về việc hôn nhân, đi theo anh"

Kỳ Duyên nắm lấy tay Minh Triệu, tự nhiên giống như những việc trước đây không hề tồn tại.

" Bỏ ra"

Minh Triệu định dùng lực thoát ra, bởi vì sự thân nhiệt, sự tiếp xúc đầy nam tính của Kỳ Duyên, làm cho Minh Triệu xuất hiện một thứ tình cảm không muốn có nữa.

Kỳ Duyên nắm chặt tay Minh Triệu, nếu như bên mình có còng tay, anh cũng không do dự mà khoá nàng lại.

" Em cho rằng anh sẽ thả em ra lần nữa sao?"

Minh Triệu chớp chớp mắt, nàng chưa bao giờ thấy Kỳ Duyên như vậy, anh vừa nghiêm trọng vừa nặng nề làm cho người khác run sợ.

Kỳ Duyên thâm trầm nhìn Minh Triệu, cuối cùng kéo nàng đi ra ngoài.

" Định đi đâu?"

" Rời khỏi đây"

Hai người đi đến bãi đỗ xe, Kỳ Duyên mở cửa giúp Minh Triệu, anh vẫn còn giữ thói quen như vậy, sau đó anh mới vòng qua ngồi xuống chỗ tay lái.

Minh Triệu bắt đầu lóng nga lóng ngóng, nàng không đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

" Em ở đâu?"

" Khách sạn Park Hyatt"

Minh Triệu nói rõ tên khách sạn.

" Tại sao phải ở khách sạn? Căn bản không cần thiết, ở nhà vẫn còn đồ đạc của em"

Kỳ Duyên vừa khởi động xe vừa nói.

Ở nhà? Minh Triệu nhất thời không hiểu, lặng người một lúc mới nhớ ra là mình đã từng có nhà, căn nhà của vợ chồng mới cưới, căn nhà chỉ có 2 tháng duyên phận.

" Vậy sao?"

Minh Triệu nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Chiếc xe tiến về phía trước, cả 2 người đều trầm mặc...

Đến khách sạn Park Hyatt...

Kỳ Duyên vẫn như cũ mở cửa xe giúp Minh Triệu, đem chìa khoá xe đưa cho người phục vụ đậu xe.

" Chúng ta cần phải nói chuyện"

" Tới phòng ăn"

Minh Triệu hỏi.

Kỳ Duyên lắc đầu.

" Tới phòng em"

Minh Triệu có dự cảm không tốt, nhất thời trợn mắt nhìn Kỳ Duyên không nói lời nào.

" Em không dám ư? Chúng ta là vợ chồng mà"

Kỳ Duyên cố ý khích Minh Triệu.

" Em có gì không dám?"

Minh Triệu cắn môi, dẫn Kỳ Duyên lên phòng lầu 13.

Đến cửa phòng, bật đèn, trước mắt là một căn phòng cao cấp vừa rộng rãi lại vừa trang nhã, công ty Noix De Coco thật rộng rãi với nhà thiết kế của mình.

Kỳ Duyên nhẹ nhàng ngồi xuống sopha cứ như mình là chủ nhà vậy.

Minh Triệu đến bên cửa sổ nhìn chăm chú vào cảnh đêm, đôi tay lại ôm lấy đôi vai, đầu óc cực kỳ hỗn loạn, có bao nhiêu việc, muốn nói nhưng lại không nói được.

" Em chẳng nói chẳng rằng mà bỏ đi, chí ít cũng phải nói nguyên nhân cho anh biết chứ?"

Kỳ Duyên đột nhiên mở miệng.

Tuy sớm biết anh sẽ hỏi vấn đề này, nhưng sau khi nghe xong, Minh Triệu đột nhiên cảm thấy hồi hộp.

" Lần đó... lần đó chúng ta không nên kết hôn"

" Ý em là gì?"

Kỳ Duyên nheo mắt hỏi.

Minh Triệu hít sâu một hơi.

" Bởi vì... anh đều gạt em về tất cả, sức khoẻ của ông anh rất tốt, anh muốn cưới em, thật ra muốn có người vợ giúp anh để sinh con"

" Em vì nguyên nhân này mà rời xa anh?"

" Chỉ điều này thôi cũng đủ rồi. Em không muốn một cuộc hôn nhân được xếp đặt trước"

Quan trọng hơn Kỳ Duyên cũng chẳng có tình cảm với mình, mình cùng lắm chỉ là một cô dâu được coi là " thích hợp" đây mới là điều làm Minh Triệu buồn nhất...

" Anh không chấp nhận nguyên nhân này, tuyệt đối không"

Kỳ Duyên đứng dậy la lớn.

" Đây không phải vấn đề anh chấp nhận hay là không, mà là vấn đề em không hề muốn"

" Em nói đạo lý có được không? Dù lúc đầu là anh gạt em, nhưng sự thật chứng minh, cuộc hôn nhân của chúng ta không hề có vấn đề gì, hai chúng ta rất hợp nhau, cuối cùng có việc gì em không vừa lòng chứ?"

" Chẳng có gì không vừa lòng, không có... không có..."

Minh Triệu vô lực lắc đầu, nói không rõ ràng câu nói đó.

Kỳ Duyên nhẫn nhịn.

" Nhưng em không nói không rằng liền bỏ đi? 3 năm nay làm anh khổ cực tìm kiếm. Anh thậm chí không dám bước vào nhà em một bước"

" Anh sao phải tìm em? Còn có nhiều người phụ nữ khác tốt hơn em, bọn họ có khi còn thích hợp với anh hơn em"

Đúng vậy! Nàng lo gì chứ? Nàng chẳng có việc gì đặc biệt, nếu Kỳ Duyên muốn tìm, sẽ có một đám phụ nữ muốn làm phu nhân Nguyễn.

" Chúng ta ly hôn đi! Vậy thì anh sẽ tự do rồi"

" Em có người đàn ông khác đúng không?"

" Sao anh có thể nói như vậy?"

Nàng bị tổn thương, anh có thể biết rằng 3 năm nay nàng đã phải trải qua những ngày tháng đơn độc như thế nào.

" Người đàn ông khiêu vũ hôm nay với em, người tên Hồ Vĩnh Khoa, anh ta là gì của em?"

" Em chẳng việc gì phải nói với anh"

Kỳ Duyên dùng lực cắn răng.

" Xem ra anh vẫn chưa nói rõ với em"

" Vậy đừng nói, anh đi đi"

Nếu như anh không đi, nàng cũng muốn khóc rồi.

Kỳ Duyên định đi, nhưng gần đến lúc rời đi khỏi lại nắm chặt vai Minh Triệu, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, trước khi Minh Triệu kịp kêu lên vài tiếng liền cúi đầu phong toả đôi môi nàng.

Thời gian như ngừng lại, 3 năm nay trở lại dường như không tồn tại, môi của hai người vẫn hiểu rõ nhau, quen thuộc nhau. Dù Minh Triệu không dám thừa nhận, nhưng thân thể lại mang đầy ký ức của hai người, mà còn nhận ra đây là người mình nhớ nhất.

Thân thể anh mạnh mẽ, nồng nàn như vậy, giống như một người đàn ông đang bốc cháy, cứ cuồng dại mà mãnh liệt cứ phát tiết trên môi nàng.

Lúc Kỳ Duyên buông Minh Triệu ra, trong mắt anh lại có một sự chiếm hữu lại có sự bá đạo, Kỳ Duyên hài lòng nhìn đôi má hồng hào và con ngươi lấp lánh của Minh Triệu, lấy ngón tay cái mân mê đôi môi anh đào của Minh Triệu.

" Đây là của anh, anh không cho phép bất cứ ai chạm vào người phụ nữ của anh"

" Anh đừng có nằm mơ"

Minh Triệu ương bướng nói, nhưng giọng lại run rẩy không ngừng.

Kỳ Duyên mỉm cười, chỉ để lại một câu.

" Em cứ chờ xem, anh không dễ dàng từ bỏ đâu"

Nói xong Kỳ Duyên đẩy cửa bước ra ngoài. Để lại Minh Triệu vẫn đứng đó, mắt nhìn bóng lưng anh từ từ xa dần, ánh mắt cũng mơ hồ...

Trải qua một đêm trằn trọc mất ngủ, Minh Triệu 9 giờ thức dậy, bởi vì bữa sáng của khách sạn đã được người phục vụ mang lên.

Sau khi gõ cửa, người phục vụ đẩy xe thức ăn vào, trên đó có 1 đoá hoa hồng, có 1 phần thức ăn Tây và 1 tờ báo.

" Làm phiền anh để đây, cám ơn"

...

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net