Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bóng đêm, Kỳ Duyên từ từ cởi y phục của Minh Triệu, chạm vào từng đường cong của nàng, ngón tay hơi run run, mùi hương của nàng, sự mềm mại của nàng, sự xinh đẹp của nàng dường như có một vài thứ vượt quá kế hoạch của anh.

Kỳ Duyên không cởi đồ lót của Minh Triệu, nếu không anh sợ ó thể sẽ cường bạo nàng.

" Ưm..."

Minh Triệu đang trong mộng chuyển người một cái đã đến trước lồng ngực ấm áp của Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên nhịn không được hôn trán, đôi má, miệng và trước ngực, cho đến khi anh thở dốc, chỉ muốn đem bản thân tiến sâu vào sự mềm mại của Minh Triệu, từ từ hưởng thụ khoái cảm ngọt ngào thân mật này.

Không, không được. Nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ phát điên mất.

Kỳ Duyên đàng thở dài, đem Minh Triệu ôm vào lòng, cảm nhận sự thân mật về da thịt, đây là đêm đầu tiên mà Nguyễn Cao Kỳ Duyên phải cố nhịn chịu đựng như vậy.

...

Ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở của tấm màn len lỏi vào phòng, trêu đùa những người đang nằm trên giường.

Đôi mắt Minh Triệu bị kích thích, cuối cùng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy chung quanh ánh nắng rực rỡ, chói cả mắt, chẳng lẽ sáng rồi sao?

Minh Triệu nheo mắt, cảm thấy thật bồn chồn, vừa quay đầu liền thấy một người nhác trước mặt mình.

" Áaaa..."

Minh Triệu hét lên, bởi vì người đó chính là Nguyễn Cao Kỳ Duyên, đã vậy tên này còn nằm cạnh nàng ngủ nữa.

Kỳ Duyên đang ngủ say bị đánh thức dậy, tại bị lùng bùng có chút khó chịu, giọng điệu mơ hồ nói.

" La gì vậy?"

" Tại sao anh lại ở đây?"

Minh Triệu chỉ mũi vào Kỳ Duyên hỏi.

" Haizz..."

Kỳ Duyên thở dài não nề.

" Anh... anh thở dài là có ý gì?"

Minh Triệu có dự cảm không lành.

Kỳ Duyên kéo chăn che đôi vai trần của mình, vẻ mặt vô cùng đau khổ, yếu đuối.

" Tối qua... hình như em uống say... sau đó... em..."

" Tôi uống say? Làm sao có thể?

Minh Triệu trợn trừng mắt, lần trước nàng uống say là lúc 13 tuổi, mà lần đó là bị bố và anh trai chuốc.

Kỳ Duyên cắn cắn môi dưới, ánh mắt bi ai giống như người phụ nữ bị oan ức.

" Em không nhớ gì hết sao? Chúng ta nói chuyện rất lâu... sau đó... không phải anh đem nước cho em uống sao? Không ngờ rằng... anh đưa nhầm... loại sampanh đó có chút rượu, đến lúc anh biết... em đã uống say rồi"

" Sau đó nữa?

Minh Triệu gần như không dám nói ra ba từ này nhưng lại muốn hỏi cho rõ ràng.

Kỳ Duyên cúi đầu vẻ xấu hổ lí nhí nói.

" Sau đó... em bắt đầu động tay động chân với anh... anh tuy cự tuyệt... nhưng em cũng biết, người say thường rất đáng sợ... anh vừa đẩy em ra, em liền khóc loại lên. Cho nên, anh đành để em muốn làm gì thì làm..."

" Cái gì? Không phải chứ?"

Đầu Minh Triệu trống rỗng, chắc chắn đây không phải là mơ.

" Tôi... cuối cùng tôi... đã đến mức nào?"

Kỳ Duyên biết nói dối cũng không nên khoa trương quá, cho nên đành phải chọn cách an toàn nói.

" Thực ra em... chưa làm việc gì quá đáng lắm... chỉ có sờ mó khắp người anh... đã vậy còn kéo tay anh... muốn anh sờ mó người em... ngoài phía trên... phía dưới... còn có phía ngoài... phía trong..."

" Đủ rồi, đừng nói nữa"

Mặt Minh Triệu đã đỏ ửng lên.

" Nhưng... em vẫn chưa làm việc... việc nghiêm trọng nhất đó... đừng lo lắng như vậy"

Kỳ Duyên giả vờ tốt bụng an ủi Minh Triệu.

" Ha ha... thật không?"

Minh Triệu cười khan vài tiếng, cũng không biết sự việc này đã đi đến đâu, nàng đã mặt dày vô liêm sỉ mà " quấy rầy tình dục" người ta. Đã vậy còn bắt người ta " quấy rối " mình, nàng thật...chính... chính là " dâm tặc" mà.

Kỳ Duyên thấy mặt Minh Triệu âm u xám xịt, đây chính là cơ hội vàng, quyết định quăng trái bom cuối cùng.

" Vẫn còn một việc nữa... muốn nói cho em biết..."

" Nói đi, dù sao hôm nay cũng là ngày tận thế rồi..."

" Lúc nửa đêm hôm qua em khó khăn lắm mới ngủ được... chuông điện thoại lại vang lên, anh cứ tưởng của mình, không ngờ khi nhấc máy... lại là mẹ em gọi đến..."

" Hả?"

Minh Triệu ôn đầu kêu lên.

" Bác gái hỏi em đang ở đâu? Bởi vì... anh là người không biết nói dối... chỉ có thể nói em đang ngủ... giọng bác gái không vui, nói anh sáng mai nhất định phải đưa em về nhà... mọi người cần có chuyện để nói với chúng ta..."

Kỳ Duyên giả bộ lúng túng giống người phụ nữ đáng thương.

Mặt Minh Triệu trắng bệt run run hỏi.

" Mọi người nói gì? Không phải... kêu chúng ta... kết hôn chứ...?"

Trời ơi. Đây có phải là ác mộng không? Nàng vẫn chưa tỉnh lại đúng không? Hay bất cẩn lọt vào thế giới khác rồi?

Kỳ Duyên nhướng hai hàng lông mài , có chút oan ức, có chút vô dụng nói.

" Nếu như... em không muốn nghĩ đến việc đã rồi... vậy anh cũng không nên ép buộc em điều gì"

" Điều này, điều này... "

Minh Triệu lắp bắp.

" Tôi chưa nói tôi... không chịu trách nhiệm..."

Chết thật, đây là cuộc đối thoại gì đây? Hình như đây là lời thoại của một người đàn ông nói với một người phụ nữ chứ? Sao lại đến lượt nàng nói thế này?

" Vậy em sẽ... chịu trách nhiệm sao?"

Kỳ Duyên ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn Minh Triệu.

" Tôi..."

Minh Triệu day day huyệt thái dương.

" Nếu ... bắt buộc... những việc đã làm... tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm"

Kỳ Duyên thở dài thoả mãn, trên khuôn mặt dạt dào sự hạnh phúc.

" Tốt quá, anh biết em là người con gái có lương tâm mà"

Minh Triệu ngoẹo đầu cười khổ, cảm thấy bản thân sắp ngất đi.

" Chúng ta dậy đi, ba mẹ em chắc chắn đang rất giận, chúng ta mau về xem sao"

Kỳ Duyên nói xong liền leo xuống giường, nhưng lại làm Minh Triệu hét lên một trận.

" Sao vậy?"

Kỳ Duyên quay đầu lại hỏi.

" Chăn... chăn của anh chỉ che phía trước... phía sau đều bị em nhìn thấy hết rồi"

Minh Triệu nhìn phần sau của Kỳ Duyên. Cặp mông và đôi chân dài, làm nàng không dám mở mắt ra và nhìn nữa.

Kỳ Duyên lộ ra nụ cười.

" Có gì mà ngại"

Em sớm đã thấy qua rồi, còn sờ qua rồi nữa, anh không xấu hổ, sao em còn phải căng thẳng như vậy?

" Là... là như vậy sao?"

Minh Triệu cảm thấy minh sắp không xong rồi.

Kỳ Duyên gật gật đầu.

" Làm quen trước đi"

Nói xong chui vào phòng tắm.

Minh Triệu ngồi đơ trên giường, vẫn cảm thấy có cái gì đó không thật lắm, nàng săm soi đôi tay mình, tưởng tượng bản thân lúc sờ mó vuốt ve Kỳ Duyên trông như thế nào? Sau đó nàng lại xoa xoa đôi môi mình, cũng không biết lúc thân mật hôn Kỳ Duyên, nàng có cảm giác như thế nào?

Ây da. Hay đừng nghĩ nữa, nghĩ nữa chắc chắn sẽ bọc lộ những suy nghĩ " thú tính" mất.

Sống trên đời 24 năm, đây là lần đầu tiên Minh Triệu biết... thì ra bản thân... là một " tiểu sắc ma" ôi... ói...

Kỳ Duyên thay đồ xong từ phòng tắm bước ra, anh thấy Minh Triệu vẫn duy trì tư thế cũ, bèn lẳng lặng ngồi xuống giường, khuôn mặt hoang mang, mơ mơ, màng màng...

Thật đáng thương. Minh Triệu nhất định chịu đả kích lớn mới có phản ứng như vậy. Kỳ Duyên không chịu được cảm thấy có chút đau lòng, ân hận. Nhưng anh cũng tự nhủ bản thân đây là quá trình cần phải trải qua, đợi sau khi kết hôn anh sẽ ngày ngày yêu thương nàng.

" Minh Triệu tỉnh lại đi em"

Kỳ Duyên lay lay tay Minh Triệu.

Minh Triệu chậm chạp ngẩng đầu lên, giọng nói giống như phát thanh sắp hết pin.

" Có... chuyện... gì..."

" Mặc đồ lại đi, chúng ta phải đến nhà em"

Kỳ Duyên chắc chắn rằng phía dưới tấm chăn, Minh Triệu chỉ mặc bộ đồ lót, làm anh không nhịn được muốn lột sạch nàng.

" Ờ..."

Minh Triệu sốc chăn lên, quên mất phải che thân.

Vừa nhìn thấy thân thể kiều diễm của Minh Triệu, Kỳ Duyên liền hít vào một hơi.

" Anh không ngại chứ? Dù sao... anh cũng thấy qua rồi... "

Minh Triệu có chút tự oán, tự trách nói.

Kỳ Duyên cố giữ bình tĩnh cười nói.

" Tất nhiên không ngại rồi, chỉ cần em chịu trách nhiệm với anh là được"

Cả người Minh Triệu đờ ra, đối với việc chịu hay không chịu trách nhiệm cũng chẳng còn cảm giác gì, nàng miễn cưỡng nhặt đôi vớ da nằm dưới đất lên nhưng không có sức để mặc.

" Em mệt quá... anh mặc giúp em được không?"

Việc này... Kỳ Duyên bắt đầu có một cảm giác tự tạo nghiệt không thể sống nổi, ai dạy anh bịa ra lời nói dối, nói rằng giữa hai người họ đã xảy ra mối quan hệ cực kỳ mật thiết này? Bây giờ Minh Triệu đã coi Kỳ Duyên như người yêu của mình, là anh tự hại chính mình.

" Được thô..."

Kỳ Duyên cười có chút yếu ớt, ngồi xổm xuống mặc vớ da giúp Minh Triệu.

Trời ạ. Trong lòng Kỳ Duyên ai oán kêu, ai đã phát minh ra loại vớ da này? Tại sao phụ nữ lại nhất định phải mặc những thứ kỳ quái này chứ? Lúc một người đàn ông giúp một người phụ nữ mặc vớ da là một sự hành xác thực sự.

Vớ da cũng giống như lớp da thứ 2 của người phụ nữ, bắt đầu từ bàn chân nhỏ bé kéo tuốt lên phần eo thì mới xong cuộc hành trình tàn khốc này.

Trán Kỳ Duyên đã lấm tấm mồ hôi, anh không ngừng ra lệnh cho bản thân " không được, không được làm rách loại vớ da trong suốt này. Càng không thể xé rách chiếc quần lót đen nhỏ nhắn xinh xin của Minh Triệu"

Cuối cùng Kỳ Duyên cũng hoàn thành xong nhiệm vụ khó khăn này, thở phào nhẹ nhõm, trình độ bái phục bản thân đã vọt lên mức độ cao nhất...

End chap

GẤU BIẾN THÁI
GẤU BIẾN THÁI
BÉ TRIỆU NGÂY THƠ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net