Chương 1 Sữa còn không có, còn muốn làm mẹ của con sao hả? (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ảnh đế trở về, Nguyễn Quốc Bảo hôm nay về nước"

"Nguyễn ảnh đế gặp mặt ái nữ ở sân bay"

...

Sáng sớm đầu đề các tạp chí lớn nhỏ đều đăng cùng một loại tin tức, nhưng đám dân mạng hay bắt bẻ lại kiên nhẫn một cách hiếm thấy, chỉ có vui mừng tràn đầy.

Nguyễn ảnh đế là ai? Hơn hai mươi năm trước chỉ bằng đóng bộ "Tầm Căn" mà đoạt ba giải thưởng lớn trong nước được vinh danh là vua màn ảnh, sau này nhờ ngoại hình tuấn lãng cùng kỹ năng diễn xuất tinh xảo đạt được giải thưởng danh giá nhất, đáng tiếc là, sau khi nhận giải thưởng cao nhất, năm ba mươi hai tuổi Nguyễn Quốc Bảo tuyên bố rời khỏi ngành giải trí, cùng vợ Cao Tuệ An ẩn cư.

Cao Tuệ An là diễn viên nhỏ, phần lớn chỉ đóng vai phụ, tuy nhiên cũng nhận được những giải thưởng diễn viên ưu tú. Nàng cùng Nguyễn Quốc Bảo bởi vì đóng chung phim mà nảy sinh tình cảm, hai người hẹn hò một năm liền kết hôn, lúc đó trong ngành giải trí nổi lên một phen sóng gió. Bất quá ba tháng sau, Cao Tuệ An liền có thai, cũng vì thế mà lui về sau, an tâm chờ sinh, sau đó sinh hạ một đứa con gái, Nguyễn Quốc Bảo đặt tên cho nàng là Nguyễn Cao Kỳ Duyên.

Nguyễn Quốc Bảo thoái ẩn bốn năm, cũng chính là lúc Kỳ Duyên sáu tuổi, Cao Tuệ An không may gặp một căn bệnh nặng, vì thế Nguyễn gia dọn nhà xuất ngoại, đáng tiếc là hồng nhan bạc mệnh, Cao Tuệ An hai năm sau buông tay nhân gian, Nguyễn Quốc Bảo bị đả kích lớn, cứ như vậy định cư ở nước ngoài.

Thời gian thoáng chốc trôi qua mười năm, đám người hâm mộ Nguyễn ảnh đế lúc trước đã bước vào xã hội, nhận được tin Nguyễn Quốc Bảo trở về nước, sao có thể không kích động?

Người ngoài sôi trào không ảnh hưởng tới bản nhân nhân vật chính, Nguyễn Quốc Bảo mệt mỏi dựa lưng vào ghế salon, cho dù đã có tuổi, tướng mạo vẫn tuấn tú như cũ, mang theo khí chất u buồn tang thương, ngược lại tăng thêm vận vị. Ngồi đối diện hắn là một thiếu nữ tóc đen như mực, dài thẳng rũ xuống sau vai, mặt mày thanh đạm, con ngươi đen nhánh phản chiếu thân ảnh nam nhân đối diện "Ba ba, ba về phòng nghỉ ngơi một chút đi?".

"Tốt, con cũng nên ngủ sớm một chút" Nguyễn Quốc Bảo ngữ khí có chút cứng đờ, hai cha con mặc dù hài hoà, nhưng dù sao giống vẫn hơi kiểu cách.

Kỳ Duyên uyển chuyển cười cười, khuôn mặt thanh lệ tuấn tú giống Nguyễn Quốc Bảo bảy phần, còn lại ba phần giống mẹ nàng, chỉ bất quá ảnh đế nam tính sắc bén, dung mạo của nàng lại hài hòa uyển chuyển, liếc thấy không quá kinh diễm, nhưng nhìn vài lần, lại cảm thấy dung nhan nàng như nước, từng đợt từng đợt sóng tràn ra trong mắt người, càng xem càng đẹp.

Không bao lâu, phòng ngủ Nguyễn Quốc Bảo trên tầng hai tắt đèn, Kỳ Duyên ngồi ở trên ghế salon không nhúc nhích, dưới ánh đèn ảm đạm giống như một thiên sứ bị rơi xuống trần gian, cô độc mà thuần chân.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Kỳ Duyên phút chốc cười, khóe miệng xinh đẹp có chút nhếch lên, hiện ra một vòng tà ý. Nàng đem tay phải bỏ vào trong túi áo, đem vật ở bên trong lấy ra, đó là một cái điều khiển từ xa nhỏ. Kỳ Duyên bấm nút, từ On chuyển sang Off, sau đó chậm rãi đứng dậy trở về căn phòng lầu ba của mình.

Gian phòng màu trắng điểm xuyết màu lục sắc, thể hiện sự giàu có mà đơn giản. Kỳ Duyên đóng cửa phòng khóa lại, trên giường lớn co ro một thân thể phụ nữ thành thục nở nang.

"Dì Minh Triệu, cha ta trở về rồi" Kỳ Duyên ngồi xuống bên giường, giường mềm mại nháy mắt lún xuống, mà thân thể phụ nữ trần trụi bóng loáng không thể không run rẩy. Thấy thế, nụ cười trên khuôn mặt Kỳ Duyên càng thêm rõ ràng, khuôn mặt vốn là thiên sứ, lại mang theo tà tứ ác ma.

Phạm Đình Minh Triệu cố nén rung động sinh lý khó nhịn, nàng cắn cánh môi diễm lệ, mắt phượng liễm nhiễm như sóng nước tràn đầy phẫn hận cùng cừu thù, âm thanh run rẩy: "Ngươi... ngươi đến cùng muốn làm cái gì hả!" nàng kẹp chặt lấy đùi mình, nhưng từng tia từng tia chất lỏng sền sệt vẫn không bị khống chế mà tràn ra khỏi khu vực tam giác, băng băng lành lạnh, nhắc nhở nàng lúc nãy đã trải qua chuyện gì.

Kỳ Duyên nhìn hai tay nàng bị trói ở đằng sau lưng, nhìn tóc xoăn dài của nàng tản mát trên mặt, nhìn xem từng chỗ trên thân thể của nàng. Thân thể nữ nhân kia cuộn lại không thể nhìn hết từng chỗ, nhưng ngược lại dáng vẻ ẩn hiện lại càng thêm hấp dẫn. Trách không được có thể trở thành ảnh hậu nổi tiếng khắp nước, Kỳ Duyên nhẹ nhàng suy nghĩ.

Kỳ Duyên giơ bàn tay ra, ngón tay của nàng trắng nõn thon dài, hình ảnh đã từng được giới quảng cáo khen ngợi, bị đông đảo quần chúng ngưỡng mộ. Nhưng Minh Triệu chỉ cảm thấy tràn đầy xấu hổ, chỉ vì đôi tay này từng ở trên người nàng ngang ngược, thậm chí... Thậm chí từng đi vào nơi sâu nhất của thân thể nàng.

Kỳ Duyên đem tay đặt lên hoa huyệt của Minh Triệu, nhẹ nhàng linh hoạt kéo đồ chơi kia ra, coi như không thô lỗ nhưng không tính là ôn nhu khiến Minh Triệu nhịn không được rên rỉ ra tiếng "Ừm..." Nàng mặt mũi tràn đầy xấu hổ, nhưng tự nhiên phản ứng lại phản bội ý chí của nàng, quen thuộc bị Kỳ Duyên chạm vào, nàng vậy mà nhịn không được xê dịch cái mông, tựa hồ không nỡ để vật kia rời khỏi

"Dì Minh Triệu, thật là vừa dâm vừa loạn" Kỳ Duyên khẽ than, đem trứng rung dính đầy dâm dịch ném vào tủ đầu giường, sau đó cởi quần áo trên người. Thiếu nữ trẻ tuổi mười tám tuổi, dáng người săn chắc trơn mềm, lại thêm tập luyện đều đặn, vừa lúc lộ ra dây áo lót ren nhàn nhạt, toàn bộ thân thể chính là đẹp không sao tả xiết. Nàng cởi xuống nội y, bộ ngực không tính là lớn, vừa một bàn tay, nhụy châu phấn nộn tươi non ngon miệng, nhưng Minh Triệu cũng không dám nhìn thẳng, ánh mắt nàng không thể trốn, mặc dù vẫn phẫn nộ như cũ, nhưng xấu hổ nhiều hơn là giận dữ.

"Thế nào dì Minh Triệu, người trong lòng đang ở dưới lầu, dì lại nằm ở trên giường con gái của ông ta, có phải rất kích thích không?" Kỳ Duyên nhẹ nhàng hướng bên tai Minh Triệu thở hắt ra, nói ra những lời ác liệt mà mập mờ như cũ "Vừa mới nãy cao trào mấy lần rồi?"

"Ngươi câm miệng!" Minh Triệu khó thở mở miệng, nhưng nói ra cái gì thì lòng nàng vẫn tràn đầy bi ai, chuyện phát sinh như vậy, nàng sao còn có thể cùng Nguyễn Quốc Bảo bên nhau được nữa?

Kỳ Duyên trên mặt mập mờ ý cười không giảm "Không được nha dì Minh Triệu, chỗ này của dì đẹp như vậy, con sao có thể ngậm miệng chứ?" Ngón trỏ của nàng ở bên ngoài hoa huyệt của Minh Triệu vuốt ve, mật dịch trơn nhẵn cũng là dầu bôi trơn. Động tác Kỳ Duyên không tính là quen thuộc, nhưng rất trôi chảy, mà lại đúng với chỗ mẫn cảm của Minh Triệu, khiến cho thân thể của nàng càng lúc càng cuộn tròn lại "Ừm... A... Ngươi... ngươi dừng tay cho ta a..."

"Dì Minh Triệu lần nào cũng nói như vậy, thế nhưng thân thể lại không cách nào rời xa con đúng không?" Ngón tay của nàng nhàn nhạt chọc lấy huyệt phùng đóng mở không thôi, đầu ngón tay oánh nhuận trong suốt, thỉnh thoảng lại bị huyệt trong hút đi vào.

"Không... không muốn..." Thấy Kỳ Duyên hướng hạ thân nàng chui vào, Minh Triệu nhịn không được thét lên một tiếng "Đừng tới đây..." Kỳ Duyên dùng sức đẩy bắp đùi trắng muốt nở nang của nàng, nhìn chăm chú chỗ kia, trong nội tâm có chút tán thưởng, rõ ràng là nữ nhân đã ba mươi lăm tuổi, nhưng chỗ kia vẫn trắng trẻo mũm mĩm, thật sự là thần kỳ. Nàng lè lưỡi chạm vào khấu châu run rẩy một cái, Minh Triệu lập tức giống như là nhận được an an ủi ủi, hai tay hai chân của nàng đều bị trói, căn bản không thể nào làm được hành động khác.

Kỳ Duyên lửa cháy đổ thêm dầu nói: "Điều kiện cách âm của biệt thự này không biết như thế nào đây..." Nàng có thâm ý nhìn Minh Triệu, nhưng động tác cũng không có dừng lại, vẫn như cũ nhanh chóng liếm láp chỗ yếu ớt kia "Ngọt như vậy, căn bản không thể nào ngậm được miệng".

Minh Triệu khó nhịn giãy dụa thân thể, eo xinh chỉ có thể khoa trương rung lắc, giống như tránh mà không phải tránh. Nàng mím chặt môi, trong hốc mắt hình như có nước mắt rơi xuống. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, một ngày nọ, mình lại bị một tiểu bối đối đãi như thế.

Nhìn biểu lộ nhẫn nhục này của nàng, Kỳ Duyên cười lạnh một tiếng, đem mật dịch nuốt vào trong miệng, sau đó một tay nắm cằm Minh Triệu, ép buộc nàng nhìn mình "Không ai có thể thay thế vị trí của mẹ con" Cho nên dì đừng nghĩ gả cho ba ba con.

Minh Triệu hai con mắt đầy nước, nguyên bản mắt phượng có mấy phần lăng lệ đột nhiên một mảnh sương mù mông lung, hai mắt nàng không có tiêu cự giống như nhìn chằm chằm khuôn mặt cực giống Nguyễn Quốc Bảo, trong lòng vừa đau vừa xót, đây rốt cuộc tính là gì!

Nàng vẫn ráng chống đỡ không muốn lên tiếng, Kỳ Duyên lại không để nàng toại nguyện. Ngón tay của nàng không chút nào thương hoa tiếc ngọc chọc vào thân thể Minh Triệu, thân thể sớm đã ướt đẫm lại chín muồi không chút trở ngại mà tiếp nhận nàng.

"Ừm a..." Minh Triệu bất ngờ không nhịn được nữa mà phát ra tiếng rên thỏa mãn. Khuôn mặt diễm lệ của nàng đỏ lên một mảnh, so với hình tượng trên phim ảnh càng thêm khiến người khác chú ý, nhưng chỉ có Kỳ Duyên mới có thể nhìn thấy một màn đẹp như vậy. Ngón tay của nàng linh hoạt gây rối trong thể nội Minh Triệu, nhục bích chặt chẽ chăm chú hút lấy ngón tay dài, vẫn còn bất mãn tràn ra thêm nhiều chất lỏng.

"A... A... Ân a... Không... không được chạm..." Biết rõ Kỳ Duyên sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng Minh Triệu vẫn không thể không cầu khẩn, tiếng nói mị hoặc được hàng ngàn vạn fan hâm mộ yêu thích lúc này đã trở nên khàn câm, bị tình dục nhuộm lên càng thêm mê người.

Kỳ Duyên lại thêm một ngón tay đi vào, đầu của nàng cúi xuống nhìn Minh Triệu tựa như thống khổ lại tựa hồ vui vẻ. Nàng nhìn chăm chú bộ ngực to lớn cúi đầu ngậm lấy, hung hăng hút "Sữa còn không có, còn muốn làm mẹ của con sao hả?"

Hồng mai bị răng nhẹ nhàng xay nghiền trở nên cứng rắn, thế nhưng cũng thêm mẫn cảm, Minh Triệu bị dây lụa trói chặt hai tay mạnh mẽ tránh thoát, bị cứa tạo ra vệt dài đỏ, nàng chưa phát giác, chỉ là thêm một lần cầu khẩn "Ừm a... không... không muốn... A...".

Kỳ Duyên dường như không có nghe thấy, nàng một tay cởi bỏ dây lụa trên cổ tay Minh Triệu, mặc cho nàng cuốn lấy lưng mình, mặc cho nàng cào cấu từng vết dấu tay, tay phải càng thêm dùng sức quấy rối trong hoa huyệt. Nàng rất quen thuộc chạm vào khu vực nếp uốn, Minh Triệu bị trói trên giường cả một buổi chiều liền thêm biến sắc, càng thêm cầu khẩn xin tha "A... Thả... thả ta ra..." bụng bóng loáng của nàng không ngừng phập phồng, tựa hồ khó chịu vô cùng.

Kỳ Duyên đè ép nàng, càng thêm hung ác ra vào, đầu lưỡi đã từ từ vòng qua đầu ngực xoay vòng, đem đầu ngực kia liếm để lại một vòng ẩm ướt động lòng người. Minh Triệu có chút mê man mà nhìn khuôn mặt nàng còn có chút non nớt, trong lòng vừa thương vừa xót vừa đau lòng, khoái ý trong thể nội rốt cuộc áp chế không nổi

"A... A... Ân a..." Nàng trường ngâm một tiếng, hạ thân run rẩy phun ra một cỗ trong suốt chất lỏng. Kỳ Duyên ngạc nhiên nhìn chất lỏng dính chặt kia, vô thức rút ngón tay ra. Hai ngón tay xay nghiền hoa hạch nhạy cảm, Minh Triệu lại lần nữa rên rỉ một tiếng, lại tràn ra thêm một cổ chất lỏng. Dâm dịch trong suốt không giống trước đó, Kỳ Duyên thấy rất rõ ràng, cỗ chất lỏng này nhàn nhạt màu vàng.

Minh Triệu vô cùng rõ ràng lúc nãy xảy ra chuyện gì, nàng nghẹn ngào một tiếng, nước mắt không ngừng chảy xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net