Chương 15 Huống Thanh Tầm - Dao Quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Minh Triệu đã tới, dựa theo lời trước đó đã bàn luận, tự nhiên là để nàng diễn cảnh quan trọng trước. Mã Nguyên không phải lần đầu tiên thấy minh tinh hàng hiệu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm đạo diễn độc lập, cho dù hắn đã tới trước máy, trên mặt vẫn không lộ ra vẻ kích động cùng thần sắc hưng phấn.

Bắt đầu diễn chính là cảnh Dao Quang nhặt được ấu niên Huống Thanh Tầm. Hài đồng trẻ người non dạ, nhỏ yếu bị vứt bỏ ở chân núi, mở đôi mắt ngây thơ thanh tịnh, khóc cũng không khóc, vẫn khiến người thương tiếc. Dao Quang ở trong giang hồ có thành tựu nhìn một màn này, lãnh liệt trên mặt hình như có ánh sáng nhu hòa hiện lên.

Kỳ Duyên ngồi bên cạnh đạo diễn, thiết bị quay phim đã quay cận cảnh ánh mắt chuyển biến hoàn mỹ của Minh Triệu. Kịch bản chậm rãi được diễn, cũng không lâu lắm, Huống Thanh Tầm ở Tiên Cực Các được Dao Quang hoàn toàn tiếp nhận. Bởi vì hài tử này còn nhỏ, ngay cả tính danh của mình cũng không nhớ rõ, Dao Quang liền dựa vào chữ lót của đệ tử Tiên Cực Các đặt là Thanh Tầm, ý là đứa nhỏ này là do nàng tìm thấy.

Những cảnh này phần diễn không nhiều, diễn viên nhí cũng từng có kinh nghiệm quay phim, cho nên quay rất thuận lợi. Mắt thấy Minh Triệu nhìn tiểu Thanh Tầm đầy ôn nhu, Kỳ Duyên trong lòng nhất thời cứng lên. Mặc dù biết rõ ràng là diễn xuất, nhưng khó tránh khỏi trong lòng còn có chút không thoải mái, loại ánh mắt ôn nhu cưng chiều kia, dì Minh Triệu từ trước đến nay đều tập trung trên người nàng.

Mang theo cảm xúc không cam lòng, Kỳ Duyên ra sân diễn xuất vô cùng tập trung.

"Sư phó, con... con phải xuống núi..." Ngữ khí Thanh Tầm thấp thỏm mà bất an, con mắt ba ba nhìn sư phó mình tin cậy nhất, khát cầu sư phó có thể nói cái gì đó, đồ đệ đối với sư phó quấn quýt kính yêu rất là rõ ràng, thậm chí rõ ràng có chút quá mức. Mã Nguyên nhìn ánh mắt kia, trực giác có chút không đúng, nhưng lại không nghĩ ra vấn đề gì khác, hắn bẻ gãy đốt ngón tay, không có để cho ngừng.

Minh Triệu trong lòng run lên, người bên ngoài nhìn không ra, nàng chẳng lẽ còn không nhìn ra sao? Đây rõ ràng là ánh mắt Kỳ Duyên ở trên giường khát vọng nàng! Ánh mắt mập mờ này lại hiện rõ trước mặt người khác, để Minh Triệu xấu hổ giận dữ không nguôi, nhưng nàng lại không thể khiến người khác phát hiện có gì đó không ổn, chỉ có thể thuận theo Kỳ Duyên diễn tiếp "Giang hồ hiểm ác, cẩn thận một chút".

Cảnh quay đầu tiên rất thuận lợi, kéo theo Mã Nguyên lần đầu tiên quay phim có yêu cầu đặc biệt cao cũng không nhịn được la một tiếng tốt. Ánh mắt thiếu nữ có kính yêu không giấu diếm, nhưng giấu ở trong đó lại có một loại cảm tình phức tạp, nếu nghĩ tinh tế thể vị, nhưng lại phát hiện khó nắm bắt. Minh Triệu diễn xuất không cần phải nói, loại ánh mắt yêu thương so với lúc đầu càng thêm rõ ràng, dù sao nhiều năm ở chung nàng đã hoàn toàn xem Thanh Tầm là con mình. Nhưng những người khác đối với diễn xuất của Minh Triệu lại không có cảm giác kinh diễm, ảnh hậu ba giải thưởng lớn nếu không đạt được tài nghệ này thì mới là buồn cười.

Cảnh quay này độ khó không cao, nhưng kịch bản rất vụn vặt, cho nên buổi sáng cứ như thế trôi qua. Bởi vì cảnh quay tiếp theo là đánh võ, cho nên đợi bọn hắn cơm nước xong, Mã Nguyên còn có chút thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng sau khi khai máy, vấn đề liền đến. Giang Thu Uẩn đóng nữ chính Loan Nguyệt Nhi trong lúc vô tình cắt ngay cảnh Huống Thanh Tầm cùng thủ hạ liên lạc với nhau, nàng tuyệt không có đánh rắn động cỏ, mà lặng lẽ nói cho Lệ Tinh Vân biết. Lúc đó Lệ Tinh Vân cùng Loan Nguyệt Nhi vẻn vẹn chỉ có ngầm hảo cảm mà thôi, thậm chí, hắn đối với Huống Thanh Tầm hảo cảm sâu hơn, mà Huống Thanh Tầm ôn hòa lạnh nhạt cùng thân phận phía sau là Tiên Cực Các, tự nhiên so với nữ chính lỗ mãng càng có sức thuyết phục. Nhưng nữ chính vẫn là nữ chính, tự nhiên có chỗ hơn người, thân phận Huống Thanh Tầm vẫn bại lộ.

Huống Thanh Tầm thấy không gạt được, quyết định thật nhanh rút kiếm đâm Lệ Tinh Vân. Kỳ Duyên chưa từng học qua võ thuật, nhưng có cơ sở vũ đạo, biểu hiện vẫn như cũ không kém, mặc cẩm y màu trắng bao lấy vòng eo nhỏ nhắn mà mềm dẻo, uốn éo nhất chuyển đủ để người nhìn không chuyển mắt. Mặc dù bị treo lên cao, nhưng động tác Kỳ Duyên gọn gàng, kiếm ở trong tay chuyển động nhìn vừa ưu mỹ vừa tràn ngập sức mạnh, nhân viên công tác một bên thậm chí nhịn không được nín thở... cho đến khi đạo diễn từ trong miệng hô một tiếng "Cắt".

Kỳ Duyên có chút mấp máy môi, Mã Nguyên tuyệt không cho nàng mặt mũi, liền tại chỗ phê bình vài câu. Nếu là như thế thì thôi, nhưng quay mấy lần nàng vẫn không vượt qua được vấn đề, Mã Nguyên bão nổi: "Lệ Tinh Vân là người cô luyến mộ, mong mà không có được, không phải cừu nhân của cô! Cho dù cừu nhân cũng không dùng ánh mắt giết người nhìn hắn! Cô đến cùng có biết đóng phim hay không? Có thể không lãng phí thời gian của mọi người không?"

Đây là lần đầu tiên Kỳ Duyên quay phim gặp phải trách cứ nghiêm khắc nhất, bởi vì thiên phú vô cùng tốt, trước đó nàng đóng nhân vật cũng không có độ khó, cho nên cho tới bây giờ Kỳ Duyên nghe được phần lớn đều là lời ca tụng, cho dù là nàng xảy ra vấn đề, đạt được cũng chỉ là dạy bảo ôn hòa. Mặc dù rất rõ ràng quay phim không có khả năng thuận buồm xuôi gió, nhưng sắc mặt Kỳ Duyên vẫn là không nhịn được trắng toát, ở dưới trang điểm không ai thấy, chỉ có đối với nàng hiểu rõ Minh Triệu nhìn ra đáy mắt nàng có mơ hồ thủy sắc. Nàng than nhẹ một tiếng, đến cùng vẫn còn con nít, rõ ràng hôm qua tập thoại còn rất có cảm giác, làm sao đến thời điểm quay thực sự, trở nên cứng đờ chất phác?

Mạc Dư đem kiếm đạo cụ nhét ra phía sau, trên trán của hắn ẩn ẩn bốc lên chút mồ hôi, nhưng tư thế vẫn như cũ tiêu sái, hắn ấm giọng an ủi nàng "Không sao, em đã quay rất tốt, là đạo diễn yêu cầu quá nghiêm ngặt, em có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Minh Triệu vốn định tiến lên liền dừng bước. Thấy Kỳ Duyên lắc đầu, nàng quay lại trở cũ, chỉ bất quá hơi xê dịch, từ bên cạnh Mạc Dư trốn vào góc chết sau lưng hắn.

Lần nữa bắt đầu quay phim, Kỳ Duyên hít một hơi sâu, lại lần nữa rút kiếm đâm tới. Ngay tại mũi kiếm muốn chạm lồng ngực Lệ Tinh Vân, Kỳ Duyên lại từ khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh Minh Triệu. Bởi vì mặc bạch y tung bay trong đám người phá lệ dễ thấy, ánh mắt Kỳ Duyên cơ hồ trong chốc lát liền mềm nhũn ra, nhưng lại mang theo sợ hãi bị dì Minh Triệu nhìn thấy mình không hoàn mỹ, loại kia trong lòng vội vã hiện lên tình cảm chân thành mềm mại cùng nàng vốn mang theo sự khẩn trương hoàn mỹ dung hợp với nhau, đối với người khác xem ra chính là giãy dụa giữa yêu và hận. Mã Nguyên cũng không hô cắt, người đứng bên cạnh hắn cũng phản ứng lại, cùng Huống Thanh Tầm đánh nhau. Ngay lúc Huống Thanh Tầm chống đỡ không nổi, cách đó không xa một đạo thân ảnh màu trắng bồng bềnh... chính là Dao Quang âm thầm bảo hộ lấy nàng.

Dao Quang vừa đến liền bị đánh lui. Huống Thanh Tầm bên cạnh hai đối thủ, Minh Triệu kinh nghiệm đánh võ cũng mười phần phong phú, động tác Dao Quang so với Huống Thanh Tầm đều thư giãn hơn, nhưng hàm ẩn thần diệu, bất quá mấy chiêu liền đem tiểu đồ nhi chui vào trong ngực của mình, mà Huống Thanh Tầm không do dự ôm lấy sư phụ của mình, thân thể hoàn toàn buông lỏng, hoàn toàn không có đau khổ chèo chống quật cường. Kỳ Duyên chuyên chú nhìn Minh Triệu, ánh mắt nguyên bản chán nản càng là thần thái chợt hiện, giống như nhìn thấy thế gian đối với nàng mà nói là người trọng yếu nhất. So với Huống Thanh Tầm lộ ra ngoài, Dao Quang chỉ là nội liễm nhìn thoáng qua tiểu đồ đệ của mình, nhưng chất chứa trong cặp tinh mâu kia lo lắng lại không khó nhận ra. Mũi chân nàng điểm một cái, hai đạo thân ảnh màu trắng đồng dạng phiêu dật tiên linh cứ như vậy nhanh nhẹn đi xa.

Một đoạn quay phim rốt cuộc thuận lợi thông qua.

Minh Triệu cũng không nghĩ tới hiệu quả tốt như thế, nàng vốn chỉ muốn nếu Kỳ Duyên nhìn thấy nàng, ánh mắt cứng đờ nói không chừng sẽ có biến hóa, một lần không thành thì diễn mấy lần cũng thành. Nhưng nàng càng không nghĩ đến chính là, nàng lại bị ánh mắt của Kỳ Duyên hấp dẫn. Như thế thốt nhiên bộc phát tình cảm nhiệt liệt nhất. Đôi mắt trong suốt bỗng nhiên thoáng hiện ôn nhu thẳng tắp nhìn vào trái tim của nàng,muốn nàng chết đuối, Minh Triệu cảm thấy mình tựa hồ rất là tồi tệ, tim đập thình thịch.

Mà lúc nàng đem Kỳ Duyên ôm vào trong lòng xong, loại cảm xúc kia càng sâu. Kỳ Duyên giống như là chân chính Huống Thanh Tầm, như thế ỷ lại cuộn vào trong ngực sư phó, trong mắt tràn đầy nhu thuận cùng tín nhiệm, dạng này của Kỳ Duyên chính là khó khăn nhất để Minh Triệu chống cự. Thân thể Minh Triệu ôm lấy trái tim khẽ rung động, bụng dưới tùy theo xiết chặt, suýt nữa tay cầm kiếm muốn buông ra.

"Phạm lão sư, Phạm lão sư?" một bên truyền tới thanh âm yếu ớt, Minh Triệu hơi sững sờ, thấy nàng rốt cuộc có phản ứng, nhân viên công tác rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra "Chị tìm chỗ nghỉ ngơi đi, Phạm lão sư, Mã đạo bảo hôm nay có thể kết thúc quay".

Minh Triệu gật gật đầu, nàng lúc này mới kịp phản ứng, kịch đã kết thúc, mà Kỳ Duyên vậy mà không có đứng bên người nàng. Minh Triệu bước một bước, xúc cảm lạnh buốt tùy theo mà tới. Con ngươi của nàng bỗng nhiên co rụt lại, ẩn dấu bối rối, nàng vậy mà bởi vì ánh mắt của Kỳ Duyên mà ẩm ướt.

"Hai phân cảnh này không tệ, chỉ là Thanh Tầm đối với Dao Quang tình cảm hơi quá một chút, xem ra cô và Phạm ảnh hậu tình cảm rất tốt sao" Lúc này ngữ khí Mã Nguyên liền đã khá nhiều, thậm chí có ý tứ hơi đùa "Bất quá vấn đề cũng không lớn, càng là nhân vật lãnh đạm trái lại càng hấp dẫn người xem".

Kỳ Duyên đứng trang nghiêm ở một bên nghiêm túc gật đầu, nghiễm nhiên là một diễn viên nhu thuận nghe lời. Minh Triệu nhìn thân ảnh của nàng, chỉ cảm thấy hạ thân lạnh buốt tựa hồ lan rộng hơn.

Tối hôm đó, Minh Triệu không cho Kỳ Duyên tập thoại, thậm chí không cho nàng đi vào phòng của mình. Kỳ Duyên mặc dù không hiểu, nhưng cũng không có so đo, chỉ cho là dì Minh Triệu mệt mỏi. Nàng bưng lấy điện thoại, nhìn tin nhắn đêm qua Minh Triệu gửi cho nàng, lăn vài vòng trên giường, một tin nhắn ngắn ngủi như thế, nàng sửng sốt nhìn nhiều lần vẫn không ngán.

Dì Minh Triệu quả nhiên quan tâm nàng nhất nha, hôm nay còn đặc biệt đứng ở nơi đó nhắc nhở nàng, hắc hắc. Kỳ Duyên lăn qua lăn lại, khó chịu bị đạo diễn phê bình đã sớm bị ném vào chỗ nào.

Mà lúc này ở trên giường tối hôm qua nàng còn nằm, lại phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt mà tiêu hồn. Phạm ảnh hậu cởi phân nửa y phục, cắn môi đỏ, trong mắt hiện ra xuân ý, cánh tay phải của nàng có chút rung động, thuận nhìn xuống , hai ngón tay tinh tế ngọc bạch thăm dò qua bụi cây đen nhánh, ngay tại hoa huyệt bí ẩn ướt át ra ra vào vào.

"Ngô... Ân... Ân... Gấu.... không thể... không thể... Ân... Gấu... Gấu..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net