Chương 115: Ngoại truyện 7: Sau khi trưởng thành (Gia Hân x Khôi Nguyên)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi đi, Gia Hân đã trưởng thành.

Mùa hè năm 18 tuổi, Gia Hân thi đỗ vào trường đại học XX, lại lần nữa chung trường với Khôi Nguyên.

Từ cấp hai lên đại học, cô vẫn luôn là đàn em nhỏ của Khôi Nguyên, luôn đuổi theo bước chân của cô ấy, dường như không có lấy một chút chính kiến. Cô từng suy nghĩ, chỉ là không hiểu vì sao, cô không có chí hướng lớn, không có mục tiêu cuộc đời kiên định, trong phạm vi bản thân có thể tiếp nhận, cho dù lựa chọn trường nào, chuyên ngành gì, cũng đều giống nhau.

Cho nên, sau khi cân nhắc, Gia Hân lựa chọn nơi có Khôi Nguyên.

XX là trường đại học trọng điểm quốc gia, nằm ở thành phố duyên hải phía nam, cách TP Hồ Chí Minh không xa không gần, điểm trúng tuyển cực cao. Gia Hân luôn cho rằng, nếu không có sự dạy dỗ những năm qua của Khôi Nguyên, bản thân sẽ không cố gắng học hành như thế, cũng không đủ điểm số để thi vào trường, phạm vi lựa chọn sẽ thu hẹp lại.

Đuổi theo Khôi Nguyên có thể khiến Gia Hân cảm thấy vui vẻ, cô không cần buồn rầu cho kế hoạch cuộc đời, không cần lo lắng con đường cho tương lai, chỉ cần làm chuyện bản thân mình vui vẻ.

Cuộc sống đại học đặc sắc hơn tưởng tượng, lần đầu Gia Hân bước chân vào môi trường mới, thoát khỏi những trói buộc quản lí càu nhàu của các mẹ, như con ngựa hoang đứt cương, tự do tự tại bay nhảy. Mấy ngày đầu khi vừa nhập học, cô còn có chút sợ hãi, nhưng có Khôi Nguyên ở bên cạnh làm bạn, liền thích ứng rất nhanh.

Khôi Nguyên học năm hai, chuyên ngành Quản trị Kinh doanh, vì vẻ ngoài xinh đẹp lại giàu có, vô cùng hòa hợp trong nhóm sinh viên, nhân duyên cực tốt, đi tới đâu cũng có "bạn".

Nhưng Khôi Nguyên không quan tâm đến những thứ này.

Mỗi ngày đều chăm chỉ đi học, có thời gian rảnh sẽ dẫn Gia Hân ra ngoài chơi, lâu dần, Gia Hân rất dính cô ấy, chỉ cần hai người đều rảnh rỗi, liền dính lấy nhau như người liền thân.

Sau kỳ quân sự nửa tháng của học kì đầu kết thúc, các câu lạc bộ bắt đầu tuyển thành viên, Gia Hân hừng hực tham gia bảy tám câu lạc bộ, bao gồm cả Hội học sinh, vào góp vui một phen, nhưng phát hiện không vui như trong tưởng tượng của bản thân, nên thất vọng rút lui, kéo Khôi Nguyên oán thán.

"Sao em cảm giác Hội học sinh giống tà giáo nhỉ? Cán bộ trong hội làm giá ghê, mà nhìn rất giả nữa, mọi người nói chuyện như diễn kịch, một chuyện rất nhỏ mà làm như thể quan trọng lắm, thật sự cạn lời."

Cô gái nhỏ ca cẩm, khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận, trước giờ Gia Hân nói chuyện rất tỉ tê, khẽ khàng, giống như tức giận ca thán, lại giống như đang nũng nịu, vô cùng đáng yêu.

Gia Hân búi tóc củ tỏi, mặc chiếc váy màu nhạt mà Khôi Nguyên tặng, cơ thể mảnh khảnh thướt tha, vì dáng người hơi thấp, lúc níu lấy Khôi Nguyên đi đường có cảm giác như con chim nhỏ nép vào lòng người.

Thật ra là vì Khôi Nguyên quá cao.

Những một mét bảy mươi tư.

Sau khi lên cấp ba, chiều cao của Gia Hân tăng rất chậm, khi đo chiều cao vào ngày sinh nhật tuổi trưởng thành, không cao không thấp một mét sáu lăm, cũng coi là bình thường, nhưng so với Khôi Nguyên lại thấp hơn rõ rệt.

Giữa thu, không khí vẫn ấm áp.

Khôi Nguyên im lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Gia Hân, khóe môi vô thức cong lên, một lúc sau mới nói: "Có thể kịp thời dừng lại là tốt rồi, những nơi đó thường là một đám người hỗn tạp, ếch ngồi đáy giếng, không cần phải để tâm, quan trọng là bản thân phải vui."

"Đúng thế." Gia Hân ngẩng cằm lên, nghiêng đầu dựa lên vai Khôi Nguyên, "Em cảm thấy những câu lạc bộ ấy chẳng có ý nghĩa gì, nên đã rút lui hết rồi, chỉ ở lại câu lạc bộ Pi-a-nô thôi. Ở cùng chị Khôi Nguyên vẫn là vui nhất."

"Thật không?"

Bước chân của Khôi Nguyên ngừng lại giây lát, rồi lại đi tiếp.

"Đương nhiên, em thích chị Khôi Nguyên nhất!" Chiếc miệng của Gia Hân được quệt một lớp mật.

Đồ ngốc.

Khôi Nguyên cười cười, lông mi dày rủ xuống, đôi mắt đen xanh giống như biển sâu, dâng lên một xoáy nước. Ngón tay cô ấy lặng lẽ luồn sâu vào lòng bàn tay của Gia Hân, đan lấy nhau, "Tối nay muốn ăn gì? Chúng ta tự nấu hay ra ngoài?"

Hai người thuê một căn hộ ở gần trường, thỉnh thoảng sẽ tới đó ở, tự nấu nướng, Khôi Nguyên có bằng lái, đã mua xe, bình thường thường xuyên ra ngoài hóng gió tìm chỗ ăn.

Gia Hân nghĩ ngợi, đang định lên tiếng, điện thoại rung lên.

Tin nhắn Zalo đàn anh gửi tới.

[Anh tìm được phổ nhạc rồi, bây giờ em rảnh không? Anh mang tới cho em]

[Thuận tiện cùng nhau ăn cơm]

"A!" Gia Hân hét lên một tiếng, nhìn màn hình nhảy lên, "Anh ấy nói muốn ăn cơm cùng em!"

"Ai?"

Gia Hân ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Khôi Nguyên, đột nhiên nghĩ ra Khôi Nguyên vẫn chưa biết chuyện, chớp chớp mắt, cười nói: "Là đàn anh trong câu lạc bộ của bọn em, chuyên ngành Biểu diễn Pi-a-nô học viện Nghệ thuật, siêu đẹp trai! Chuyên ngành siêu đỉnh! Giọng nói cũng rất êm tai!"

Sắc mặt Khôi Nguyên cứng lại, ý cười đông cứng nơi đáy mắt.

"Chị Khôi Nguyên, có phải em nên đoan trang chút không? Nhưng em có chút muốn đi..."

Tâm tình đã viết rõ ràng trên mặt, Gia Hân giống như một bông hoa mềm mại đang hé nụ chờ nở rộ, đắm mình trong gió xuân, thuần khiết, thẹn thùng, từ đầu tới chân đều đang phát sáng.

"Vậy thì đi đi." Khôi Nguyên khẽ ngắt lời, rút tay ra, quay người đi về phía bãi đỗ xe.

Gia Hân ngẩn ra, rất lâu sau mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, "Chị Khôi Nguyên..." Cô nắm lấy tay Khôi Nguyên, "Chị giận à?"

Khôi Nguyên mím môi không nói.

"Vậy... vậy em không đi ăn cùng anh ấy nữa, chúng ta về đi..." Thấy sắc mặt Khôi Nguyên không tốt, phản ứng đầu tiên của Gia Hân là dỗ người quan trọng hơn, không nghĩ ngợi sâu xa.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, Gia Hân trở nên vô cùng nghe lời Khôi Nguyên, rất nhiều chuyện, các mẹ ở nhà càu nhàu cả trăm lần cũng không có tác dụng, nhưng chỉ cần một ánh mắt của Khôi Nguyên, cô liền lập tức ngoan ngoãn. Không diễn tả được là vì sao, có lẽ chỉ là để tâm tới cảm xúc của Khôi Nguyên, cũng có lẽ là vì Gia Hân rất bao dung với tất cả người cùng giới, đã trở thành thói quen.

Cô cẩn thận nắm lấy tay Khôi Nguyên, bước chân của người kia ngừng lại.

"Chị Khôi Nguyên?"

"Em luôn như thế." Khôi Nguyên nhíu mày, mím môi khẽ run lên, "Trước giờ đều không suy nghĩ tới cách nghĩ của bản thân."

Con đường nhánh trước mắt có hai nữ sinh đi qua, tay nắm tay, dáng vẻ rất thân mật, một người trong hai người nhìn trái nhìn phải, đột nhiên đưa tay ra véo má người còn lại.

"A?"

Khôi Nguyên nghiêng đầu, thấy kẻ ngốc nào đó mặt mày hoang mang, đột nhiên cảm thấy buồn cười lại bất lực, tức giận nói: "Muốn làm gì thì làm đi, không cần nhìn sắc mặt chị. Chị không giận, ngốc ạ." Nói xong giơ tay véo má Gia Hân.

Không giận, chỉ là thất vọng.

Những năm qua cô ấy cho Gia Hân đọc không biết bao nhiêu tác phẩm đồng tính, đồ ngốc không bài xích, thậm chí còn thích thú, cô ấy tưởng rằng về sau xu hướng tính dục có thể thay đổi. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn ngại ngùng khi nhắc tới đàn anh của Gia Hân ban nãy, Khôi Nguyên đột nhiên hiểu ra bản thân đã sai.

Đồ ngốc là gái thẳng, là người mà cô ấy không thể chọc vào.

Còn về bản thân cô ấy...

Trước đây từng thích nam sinh, nhưng không biết từ lúc nào, trong mắt đã không còn mấy anh đẹp trai. Lúc đó còn nhỏ, tâm tư chỉ dùng cho việc ăn uống học tập, cộng thêm việc không nhìn nổi những người cùng tuổi vụng về thô lỗ ở bên cạnh, Khôi Nguyên chưa từng sinh ra tình cảm với bất kì ai.

Cô ấy và Gia Hân giống chị em hơn.

Sau khi lên đại học, rất nhiều suy nghĩ đều thay đổi, trước đây không hiểu, cũng dần dần hiểu ra, mãi tới khi Gia Hân đuổi theo cô ấy tới đây, hạt giống vùi sâu trong đáy lòng lặng lẽ nảy mầm...

"Nhưng em cảm thấy chị quan trọng hơn." Gia Hân lẩm bẩm nói.

Cho nên để ý tới cảm nhận của chị, lo lắng cho tâm trạng của chị, nhìn sắc mặt của chị. Những câu phía sau Gia Hân không nói ra.

Một cảm giác vi diệu lướt qua trái tim, giống như gió, Gia Hân không kịp bắt lấy, đã biến mất không thấy tăm hơi, dường như chưa từng xuất hiện.

Khôi Nguyên hoàn hồn, nhịp tim dường như dừng lại nửa giây, "Tại sao?"

"Tại vì..."

Gia Hân mím môi, cúi đầu, cố gắng suy nghĩ xem là gì, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Chị còn nhớ hồi cấp hai, chúng ta đánh nhau với người ta, bị chủ nhiệm phòng Đào tạo bắt gặp, suýt chút nữa bị kỷ luật không..." Nói xong ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo long lanh: "Lúc đó chị bảo vệ em, em đã coi chị thành người rất quan trọng rồi."

Lúc nhỏ trẻ con, từng làm không ít chuyện ngu ngốc, bây giờ nhớ lại khó tránh khiến người ta buồn cười.

Khôi Nguyên lập tức có cảm giác như bị điện giật một cái, toàn thân tê dại, nhưng lại nhớ ra Gia Hân là gái thẳng, cho dù thế nào cũng không thể động vào, trái tim hóa thành một đám tro tàn.

Cô ấy cười cười, giấu đi khổ sở trong đáy mắt, xoa đầu Gia Hân giống như lúc nhỏ, âm thanh dịu dàng nói: "Biết rồi, đồ ngốc. Nếu đàn anh mời em, thì em đi đi, nhưng ăn xong nhớ phải chia đôi, đừng tiêu tiền của người ta, đừng cùng người ta tới nơi vắng vẻ, đồ uống hoặc là nước uống vào miệng không được rời khỏi phạm vi tầm mắt của em..."

Khôi Nguyên giống như bà mẹ già, huyên thuyên không ngừng.

Đổi lại là các mẹ, Gia Hân sớm đã trợn trắng mắt, nghe vào tai trái ra tai phải, nhưng Khôi Nguyên thì khác, cô ấy nói gì cô đều nghe, tình nguyện nghe, ngoan ngoãn nghe theo.

"Đúng rồi, có một số nam sinh thích thể hiện dáng vẻ rất giỏi giang, lừa mấy cô gái nhỏ không hiểu chuyện, ví dụ như chuyên ngành gì đó, nếu hắn thật sự giỏi giang, sẽ không tới đại học tổng hợp học nghệ thuật, mà tới thẳng Học viện Âm nhạc rồi. Cho nên em đừng quá sùng bái hắn, bản thân em cũng rất giỏi giang, chỉ là không đi theo con đường nghệ thuật mà thôi, tự tin lên, biết không?"

"Biết rồi."

Khôi Nguyên lại véo má Gia Hân, "Ăn xong thì gọi điện thoại cho chị, chị đi đón em, đừng quá muộn đấy."

"Vâng."

Gia Hân vẫn tưởng rằng bản thân thích nam sinh.

Đàn anh rất đẹp trai, giọng nói nam tính, tính cách dịu dàng, hai người có chủ đề chung về pi-a-nô, nên đôi bên thân thiết rất nhanh, cô tưởng rằng như vậy là thích. Nhưng khi đàn anh tỏ tình với cô, không hiểu tại sao cô lại cảm nhận được kháng cự, không có hương vị mới mẻ như lúc mới quen biết.

Rất nhiều chàng trai theo đuổi cô.

Có người đẹp trai, có người tài hoa, có người gia cảnh xuất chúng... Gia Hân cảm thấy mọi người đều rất tốt, có thể thân thiện làm bạn với mỗi người, nhưng chỉ là không tìm được cảm giác rung động.

Cuối cùng từ chối tất cả.

Nhất định là có chỗ nào xảy ra vấn đề! Gia Hân nghĩ. Hơn nữa là vấn đề của bản thân.

Bị phiền phức làm phiền rất lâu, cô muốn tìm người nói chuyện, ngay lập tức nghĩ tới Khôi Nguyên, nhưng đắn đo suy nghĩ một phen, trực giác của bản thân cảm thấy có lẽ đối phương sẽ không vui khi nghe những chuyện này, nên dẹp bỏ ý định. Cuối cùng lựa chọn nghe ngóng từ bạn cùng phòng.

"Thích một người liền muốn ngủ với người ta, đầu tiên là đỏ mặt tim đập nhanh, sau đó dục vọng càn rỡ trào lên, cuối cùng..."

"Được rồi đấy, độc thân như thời cha sinh mẹ đẻ như cậu, đọc ở quyển tiểu thuyết Ngôn tình nào đấy?"

Bạn cùng phòng nói mãi nói mãi liền hi hi ha ha náo nhiệt hẳn lên.

Gia Hân nghe mà hoàn toàn vô cảm.

Dục vọng?

Hình như bản thân không có.

Đỏ mặt tim đập nhanh cũng không có.

"Vậy nếu những cảm giác ấy đều không có thì sao? Đối với mấy kiểu nam sinh khác nhau." Gia Hân nghiêm túc hỏi.

Mọi người đã nói tới chủ đề khác, bị Gia Hân bất ngờ hỏi một câu, im lặng mấy giây, giống như đang suy nghĩ. Đột nhiên, có một người ra bộ quan trọng: "Không chừng cậu thích nữ sinh!"

Cả phòng kí túc xá lại yên tĩnh.

Gia Hân ngẩn ra, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Khôi Nguyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net