Chương 44: Chị ở đâu, tôi sẽ ở đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng từ màn hình rất sáng, chiếu lên ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt của Minh Triệu, đôi môi ngậm lấy ống hút của cô ấy có hình tròn nhỏ, khẽ chu ra, thỉnh thoảng động đậy một cái, giống như đang dùng răng cắn.

Kỳ Duyên chăm chú nhìn Minh Triệu, ánh mắt xán lạn như có tinh tú lướt qua, có chút lo lắng khi được yêu chiều, một chút chua chua trào lên từ trong lòng.

Thì ra Minh Triệu không ghét bỏ cô.

Vậy, có phải bản thân có thể coi như điều này chứng minh quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước rồi không? Ý niệm này vừa lướt qua đầu óc, đột nhiên thắp lên tâm tư trì độn của Kỳ Duyên, nhưng chưa kéo dài được bao lâu, ánh sáng mong chờ lại đột nhiên tắt rụi.

Có lẽ ban nãy cô nói quá thẳng thừng, Minh Triệu là người bước vào xã hội lâu như thế, sao có thể không nghe ra, có thể lăn lộn tới vị trí giám đốc, có bản lĩnh nhìn sắc mặt và tùy cơ ứng biến, thậm chí thành thục như cá gặp nước, có lẽ đã đạt tới cảnh giới hoàn mĩ.

Không cần não mà nghĩ, cô và Minh Triệu cùng nhau trải qua ranh giới sống chết, chắc chắn đối phương sẽ nhớ tới điểm tốt của cô, cho cô ít nhiều dịu dàng, nhượng bộ cô.

Như vậy cũng đã thỏa mãn lắm rồi, những kì vọng quá cao, những suy nghĩ quá nhiều, bản thân không nên có, như thế khi thất vọng, sẽ không rơi vào vực sâu vạn trượng.

A, bản thân luôn lạc quan như thế.

Nửa sau bộ phim, Kỳ Duyên đã không còn tâm trạng để chuyên tâm xem phim, đầu óc lòng dạ đều là dáng vẻ ngậm ống hút của Minh Triệu, ánh sáng trên màn hình lúc sáng lúc tối, trái tim của cô cũng lúc sáng lúc tối, vừa sục sôi chuyển động, vừa bạt mạng kiềm chế.

Cốc trà sữa kia bị Minh Triệu uống sạch sẽ.

Bộ phim kết thúc, hai người ăn ý không lập tức đứng dậy, đợi nhóm người đi gần hết, mới lần lượt đứng lên. Minh Triệu đặt chiếc cốc rỗng vào trong túi bỏng ngô, ngẩn ra giây lát, ý thức được tối nay bản thân ăn đồ có hàm lượng calo quá cao, đột nhiên thấy hối hận.

Minh Triệu chậm chạp đi về phía trước, không cẩn thận trẹo chân một cái, cơ thể lảo đảo, Kỳ Duyên nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô ấy, vững vàng ôm người kia vào lòng.

"Không sao chứ?"

"... Không sao." Vành tai Minh Triệu nóng lên, nhanh chóng giãy ra, tăng nhanh bước chân tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, hai người lại giãn ra một khoảng cách nhỏ.

Minh Triệu rũ mí mắt, nhìn ống hút trà sữa bị bản thân cắn tới biến hình, vừa xấu hổ vừa hối hận. Cô ấy xem phim quá nhập tâm, hoàn toàn không ý thức được, trên ống hút có nước bọt của Kỳ Duyên, cũng có nước bọt của mình, cũng không phải chê bẩn, mà là...

Bọn họ không chủ ý gián tiếp hôn nhau, Minh Triệu còn chủ động khiến "nụ hôn" này sâu hơn, nhớ lại dáng vẻ khó lòng tách rời.

Ống hút biến hình là chứng cứ.

Nhưng không thể để Kỳ Duyên nhìn thấy.

Ra khỏi phòng chiếu phim, Minh Triệu nhìn thấy thùng rác, nhanh chóng vứt rác trên tay vào trong, sau đó làm như không có chuyện gì đi về phía nhà vệ sinh... Lúc ra ngoài, thấy Kỳ Duyên đang đứng đợi bên ngoài, Minh Triệu cố gắng duy trì sắc mặt tự nhiên, khẽ nói một câu: "Đi, về thôi."

Kỳ Duyên nhướng mày cười một cái, rất tự nhiên nắm lấy tay Minh Triệu, vừa đi về phía cửa vừa hỏi: "Muốn đi dạo một lúc không?" Nói xong bổ sung một câu, "Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần."

Minh Triệu co ngón tay lại, "... Được."

Phía dưới rạp chiếu phim là trung tâm thương mại, mọi người đang đi qua đi lại, phần đông là người trẻ tuổi, khắp nơi đều là tình nhân, hai người nắm tay nhau đi một vòng, bản thân Minh Triệu không mua gì, nhưng mua rất nhiều đồ cho con gái, quần áo, giày dép, đồ ăn vặt, vân vân, Kỳ Duyên cũng không mua, chỉ ở bên cạnh ngắm nghía, giúp xách đồ.

Dưới tầng một có cửa hàng quà tặng sáng tạo, mặt tiền rất lớn, kệ hàng trong tủ kính bày đủ các loại đèn ngủ, khi đi qua cửa hàng này, Kỳ Duyên dừng chân lại.

Minh Triệu không chú ý, bàn tay đang nắm lấy nhau bị kéo lại một cái, dừng lại, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Kỳ Duyên nhìn chằm chằm những chiếc đèn lần lượt phát sáng, đồng tử phản chiếu lại các loại màu sắc rực rỡ, lộ ra một tia hứng thú nồng đượm.

Đột nhiên, Kỳ Duyên quay đầu, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Minh Triệu, "Chị có sợ tối không?"

"... Vẫn ổn." Minh Triệu bị hỏi một câu kì quái như thế, nghĩ lại, nhớ tới cảnh tượng buổi tối bản thân đi ngủ, còn chưa tới mức sợ hãi, nhưng bóng tối đại diện cho không biết, con người luôn có bản năng sợ hãi và cảnh giác đối với những sự vật chưa biết.

Thế là thỏa hiệp trả lời.

Người này, coi cô ấy là đứa trẻ con ba tuổi sao? Sao có thể sợ tối chứ?

Nhưng giây tiếp theo, Minh Triệu bị Kỳ Duyên kéo vào cửa hàng quà tặng, dựa trước kệ hàng trong tủ kính, Kỳ Duyên chỉ vào chiếc đèn nhỏ hình quả trứng bên trên, "Đẹp không?"

Chiếc đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm dịu dàng, nửa trên là chiếc đầu ngốc nghếch của chú gà con, nửa dưới là vỏ trứng tròn tròn, thể tích không nhỏ, phải dùng hai tay mới có thể nhấc lên. Minh Triệu nhìn đôi cái, thành thật gật đầu: "Đẹp."

"Tôi tặng chị." Kỳ Duyên cười híp mắt, "Buổi tối khi ngủ, chị cứ đặt nó trên đầu giường."

Minh Triệu ngây ra, hé miệng, vừa định nói không cần, người kia đã quay người gọi nhân viên cửa hàng, cầm đèn trứng tới quầy thanh toán.

"..."

Bên cạnh quầy thanh toán có mười mấy người đang xếp hàng đợi gói quà và khắc chữ, Kỳ Duyên thanh toán, ôm lấy đèn trứng cũng đi xếp hàng, hàng ngũ tiến lên phía trước tương đối chậm, cô liên tục quay đầu nhìn Minh Triệu, người kia cũng vừa hay nhìn sang bên này, ánh mắt hai người chạm nhau, dùng ánh mắt vô thanh giao lưu.

Ánh mắt của Minh Triệu có chút bất đắc dĩ, nhưng khóe môi đã cong lên nụ cười nhàn nhạt, ban nãy cô ấy tưởng rằng Kỳ Duyên muốn mua cho bản thân, còn đang buồn rầu trong lòng, nhìn người này không có vẻ nào thích những thứ đáng yêu, ai ngờ chớp mắt liền trở tay không kịp.

Tuy đêm tối rất đáng sợ, nhưng mãi mãi không đuổi kịp lòng người, đêm đến có thể bật đèn, nhưng lòng người thì phải làm sao?

Mà Minh Triệu, vốn dĩ ở trong một góc tối tăm, căn bản không sợ tối.

Chờ đợi một lúc, Kỳ Duyên nhấc hộp quà được bọc tinh xảo tới, giao cho Minh Triệu giống như dâng hiến bảo bối, sau đó nhích tới bên tai cô ấy, khẽ nói: "Tạm thời để nó ở bên chị trải qua mỗi tối thay tôi."

Đôi môi mềm mỏng không cẩn thận chạm vào tai, hơi thở ám muội chuyển động chầm chậm, cơ thể Minh Triệu run lên, vành tai mẫn cảm lập tức ửng đỏ, cô ấy rụt cổ, vội vàng nhìn xung quanh, nhìn thấy mọi người dạo trong cửa hàng không chú ý tới bên này, mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Tạm thời?

Lẽ nào...

Cô ấy muốn nghĩ lệch lạc.

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Kỳ Duyên cũng sợ thu hút sự chú ý của mọi người, khiến Minh Triệu mất tự nhiên, liền nắm lấy tay cô ấy đi ra ngoài.

Gần mười giờ, dòng người lưu thông trên đường trở nên ít đi, chiếc xe thể thao màu đỏ hoang dại lướt nhanh như bay trong màn đêm, những đồ vừa mua được đặt trong cốp trước, duy chỉ có hộp quà đựng chiếc đèn được Minh Triệu ôm trong lòng. Cô ấy quay đầu nhìn sang người đang chuyên tâm lái xe bên cạnh, không biết tại sao lại hỏi: "Tại sao đột nhiên em lại mời tôi đi xem phim?"

Hỏi xong, có chút hối hận.

Minh Triệu chia sẻ bài đăng trên trang cá nhân chưa tới nửa tiếng đồng hồ, liền nhận được lời mời của Kỳ Duyên, lúc đó còn ngạc nhiên vì tốc độ của đối phương, sau đó cảm thấy có lẽ chỉ là trùng hợp. Dù sao, từ khi hai người gặp gỡ, liên tục phát sinh rất nhiều chuyện trùng hợp.

Liệu Kỳ Duyên có nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của cô ấy không?

Bị người ta nhìn thấy, bản thân còn không biết, không khác gì lăng trì.

Tốc độ xe rõ ràng chậm lại một chút, Kỳ Duyên nghiêng đầu nhìn Minh Triệu một cái, độ cong trên khóe miệng càng thêm sâu, có chút ngại ngùng nói: "Tôi thấy trên trang cá nhân của chị. Tần suất đăng bài của chị thấp như thế, hiếm khi có một bài với nội dung không liên quan tới công việc..."

Nói mãi nói mãi, âm thanh của Kỳ Duyên dần nhỏ đi, sau đó ngẩn ra, giống như ý thức được điều gì đó, liền dừng lại.

Sao cô có thể nói ra chứ?

Tương đương với việc nói thẳng cho Minh Triệu, bản thân theo dõi trang cá nhân của cô ấy, huống hồ, chuyện như mời đi xem phim, dựa theo quan hệ ám muội của hai người, dù sao cũng nên tới từ khát vọng, ý nguyện trong nội tâm của bản thân, mà không phải là chịu ảnh hưởng từ tin tức liên quan rồi mới nghĩ tới.

Ngộ nhỡ sau này Triệu không đăng bài nữa...

Kỳ Duyên khẽ nhíu mày, thầm ảo não, ngón tay nắm chặt lấy vô lăng.

Ở bên cạnh, Minh Triệu nghiêng mặt, nhìn về phía cửa sổ, ánh đèn lấp lánh hai bên đường lọt vào trong đáy mắt sâu thẳm của cô ấy, chiếu sáng ý cười khó lòng phát hiện.

Về tới khu nhà, hai người cùng đi thang máy lên tầng, một mình Minh Triệu xách hộp quà đèn trứng, những thứ còn lại đều được Kỳ Duyên xách trong tay, Minh Triệu vừa muốn móc chìa khóa mở cửa, Kỳ Duyên lại chắn trước mặt, không nhường đường, sau đó từng bước từng bước ép Minh Triệu lên tường.

"Em..."

"Hôn tôi một cái." Kỳ Duyên chăm chú nhìn lên mặt Minh Triệu, khẽ ngẩng cằm lên, trong nụ cười toát lên vẻ tìm kiếm nghiền ngẫm, đôi mắt dài hẹp sắc bén kia, sâu thẳm như biển cả.

Khoảng cách của hai người, gần tới nỗi đôi bên có thể hít được không khí mà đối phương thở ra, mang theo nhiệt độ và hương thơm.

Lưng Minh Triệu đè lên bức tường lạnh lẽo, đầu mũi đều là mùi vị của Kỳ Duyên, trái tim mạnh mẽ nhảy lên, nhanh chóng bị đôi mắt của Kỳ Duyên câu mất hồn, mất tự nhiên quay mặt đi, hai tay ôm chặt lấy hộp quà đèn trứng trong lòng.

"Để nụ hôn của chị ở cùng tôi qua đêm nay, được không?" Âm thanh nóng bỏng lại mềm mại, hơi thở nóng bỏng phả tới, quấn lấy toàn bộ Minh Triệu.

Minh Triệu khẽ hít vào một hơi, chân có chút nhũn, gò má bị hơi nóng hun tới nỗi vừa đỏ vừa nóng, trái tim cũng nhanh chóng mềm đi, cô ấy quay mặt lại, nhìn vào trong đôi mắt viết đầy khát vọng của Kỳ Duyên, chần chừ rồi đưa cổ ra, đôi môi khẽ chạm lên mặt Kỳ Duyên.

Dừng lại đôi giây, vừa mềm vừa nóng, Minh Triệu nhanh chóng rời đi, quay đầu muốn đi.

Cổ tay bị một lực nhẹ kéo lại, Minh Triệu hoang mang ngẩng mặt lên, tưởng rằng người kia cảm thấy không đủ, muốn được đằng chân lân đằng đầu, ai ngờ, Kỳ Duyên chỉ nhìn cô ấy, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

"... Sao... sao thế?"

Ban nãy hai người dựa quá gần, gần tới mức có thể nhìn rõ lỗ chân lông nhỏ bé trên mặt đối phương, đột nhiên Kỳ Duyên nhớ tới khung ảnh ngày đó, suy đoán trong đầu lại hiện lên, cô muốn biết, rốt cuộc Minh Triệu và người đàn ông trong ảnh có quan hệ gì.

Minh Triệu từng nói chưa kết hôn, nhưng người kia lại là bố Gia Hân, trùng hợp thay, mặt mày lại có chút giống Minh Triệu.

Trong rất nhiều suy đoán, duy chỉ có một loại khả năng lớn nhất.

Kỳ Duyên tưởng rằng bản thân đủ kiên nhẫn đợi từ từ, đợi tới một ngày Minh Triệu tình nguyện thổ lộ tâm tư, tình nguyện đối đãi chân thành, nhưng tối nay, dường như không đợi nổi nữa, không thể đợi thêm một khắc nào nữa.

"Lần trước Mỡ Mỡ lục tủ, khung ảnh lật ra kia..." Kỳ Duyên nắm chặt lấy cổ tay Minh Triệu, nói được một nửa lại nghẹn trong cổ họng.

Bọn họ, vẫn chưa tới bước có thể nói về những chuyện này đúng không?

Tối nay Minh Triệu cho cô một loại ảo giác hạnh phúc hoàn hảo, cô liền vui vẻ tới say sẩm, tưởng rằng giây tiếp theo hai người có thể xác định quan hệ ở bên nhau, tưởng rằng Minh Triệu có lẽ sẽ thổ lộ toàn bộ không giữ lại điều gì.

Nhưng quá khứ, có liên quan gì tới cô.

Kỳ Duyên hối hận, muốn thu lại những lời bản thân đã nói ra, giả sử như hành vi này vượt quá giới hạn khiến Minh Triệu không vui, quan hệ khó khăn lắm mới có chút tiến triển lại bị lùi lại điểm xuất phát, cô sẽ triệt để không biết nên làm gì.

Dưới ánh đèn sáng rõ, đôi mắt hoang mang của Minh Triệu dần dần hồi phục tỉnh táo, từng chút từng chút phủ lên bóng tối. Cô ấy im lặng rất lâu, nhỏ tiếng nói: "Đó là bố của Mỡ Mỡ."

"Tôi biết, Mỡ Mỡ nói với tôi rồi." Kỳ Duyên căng thẳng, nhưng vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng những lời tiếp theo của Minh Triệu, triệt để cắt đứt tất cả suy nghĩ của cô.

Minh Triệu: "Những chuyện khác, tạm thời tôi không muốn nói."

"..."

"Ngủ ngon." Minh Triệu khẽ giãy khỏi tay Kỳ Duyên, nhận lấy túi lớn túi nhỏ, không ngẩng mí mắt lên, mở cửa vào nhà.

Đèn phòng khách đang bật, trong nhà im lặng như tờ, Minh Triệu đặt đồ lên bàn trà nhẹ chân nhẹ tay đi tới phòng ngủ phụ, mở cửa ra. Rèm cửa bên trong vẫn chưa kéo, chút ánh sáng bên ngoài lọt vào, có thể nhìn rõ con gái đang nằm nghiêng trên giường, ngủ rất say.

Minh Triệu lặng lẽ vào phòng, kéo rèm cửa lại, sau đó đi tới đầu giường, khom lưng hôn lên mặt con gái, rồi cẩn thận đi ra ngoài.

Trong phòng tắm, hơi nước ẩm ướt, dáng người yêu kiều của Minh Triệu thấp thoáng ẩn hiện trong hơi nước, nước ấm chảy dọc từ cột sống xuống dưới, rửa trôi toàn bộ mâu thuẫn và lo lắng của cô ấy vào cống thoát nước.

Đầu ngón tay chầm chậm dừng lại trên môi, rất lâu.

Cô ấy lại chủ động hôn Kỳ Duyên, không hề đoan trang hay tự kiềm chế, mặc cho đôi ba câu quyến rũ của người đó liền cầm lòng chẳng đặng. Lẽ nào bản thân có cảm giác gì với Kỳ Duyên? Nên mới hết lần này tới lần khác phá bỏ giới hạn.

Sao có thể?

Cô ấy... chẳng qua là tiện tay chia sẻ bài đăng quảng bá phim, tiện tay bày tỏ cảm nghĩ, từ đầu tới cuối không hề có yêu cầu nào hết.

Nhưng nhìn thấy nụ cười vui mừng, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Kỳ Duyên, trái tim Minh Triệu lại giống như có hàng ngàn con kiến bò qua, rung động mãnh liệt, vừa tê vừa ngứa, nào có khả năng tự khống chế lại đoan trang, hoàn toàn dựa theo bản năng của bản thân. Cho dù là Kỳ Duyên chủ động, Minh Triệu cũng không thể sinh ra bất kì suy nghĩ nào, đút cho cô ấy ăn bỏng ngô thì thế nào, dùng chung một chiếc ống hút thì thế nào, những chuyện thân mật hơn cũng đã từng làm, nhưng cũng không thể đại diện cho tất cả.

Tối nay, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Minh Triệu di chuyển ngón tay trên môi, lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ lộn xộn.

Tắm rửa xong ra ngoài, cô ấy bỏ quần áo vào trong chậu, để ngày mai giặt, quay người về phòng bày biện đồ tối nay vừa mua. Đều là đồ cho con gái, ngày mai để đứa trẻ tự bóc quà, sẽ càng vui hơn, cô ấy chỉ lấy ra chiếc đèn trứng, dùng khăn ướt lau sạch một lượt, rồi ôm về phòng.

Trên sách hướng dẫn sử dụng có viết, có thể điều khiển đèn bằng âm thanh.

Minh Triệu đặt nó lên đầu giường, thử vỗ tay hai cái không nặng không nhẹ, chiếc đèn đột nhiên sáng lên, ánh sáng dịu dàng không chói mắt, dưới đáy còn khắc một hàng chữ nhỏ.

... Chị ở đâu, tôi sẽ ở đó. Gấu.

Một tuần mới bận rộn lại bắt đầu, Minh Triệu gần như ngày nào cũng tăng ca, sắp xếp thời gian thế nào cũng không dành ra được thời gian cho con gái, ngay cả ăn cơm hay tắm rửa cũng đều tranh thủ từng giây từng phút. Thứ năm sẽ đi công tác ở Bắc Âu, lần này thời gian rất dài, đại khái là một tuần, người dẫn theo cùng cũng đông, ngoài mấy nhân viên thâm niên ưu tú trong bộ phận, còn có quản lí khu vực Diệu Nhi.

Minh Triệu chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống, cùng đồ dùng sinh hoạt trong nhà, thanh toán đầy đủ tiền điện nước ga, sau đó nhờ Kỳ Duyên giúp mình chăm sóc con gái.

Đương nhiên Kỳ Duyên vui vẻ đồng ý, chỉ là nghe thấy Minh Triệu đi công tác một tuần, có chút không vui, ở bên kia điện thoại đòi hỏi một cái hôn.

Lúc này Minh Triệu đang ở trong phòng làm việc, đúng lúc Diệu Nhi gõ cửa vào trong, trong tình hình hiện tại, nói thế nào Minh Triệu cũng sẽ không chiều theo Kỳ Duyên, liền tùy tiện qua loa đôi câu, sao đó cúp máy.

"Sao thế?" Cô ấy nhìn Diệu Nhi.

Từ khi biết Diệu Nhi là bạn Kỳ Duyên, khi ở công ty Minh Triệu rất mất tự nhiên, luôn có cảm giác như Diệu Nhi là máy quay siêu nhỏ, một đầu liên kết với Kỳ Duyên, bất kì dáng vẻ nào của bản thân cũng bị nhìn trộm sạch sẽ.

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Minh Triệu vẫn công tư phân minh.

Sắc mặt Diệu Nhi không tốt lắm, miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, đi tới trước bàn làm việc, cười khổ một cái với Minh Triệu, ấp a ấp úng nói: "Giám đốc, tôi... có thể... xin nghỉ phép hai ngày không?"

"Cơ thể khó chịu à?" Minh Triệu khẽ nhíu mày, cẩn thận đánh giá Diệu Nhi.

"... Vâng."

Không cần Diệu Nhi tự nói ra, người tinh tường đều có thể nhìn ra người này đang khó chịu, mặt mũi cũng đã tái nhợt. Đổi lại lúc bình thường, chắc chắn Minh Triệu sẽ không chần chừ phê chuẩn, nhưng ngày mai phải đi công tác, Diệu Nhi lại là một thành viên không thể thiếu trong tập thể, thời điểm quan trọng thế này, khó tránh đắn đo.

Thấy cấp trên chần chừ, Diệu Nhi hiểu ra mấy phần, trong lòng hổ thẹn, nói: "Em đã bàn bạc với quản lí Tôn, thời gian này công việc trong tay anh ấy cũng đã phân bổ xuống dưới rồi, có thể thay thế em, chị thấy như thế ổn không ạ? Nếu được, bây giờ em đi bàn giao với anh ấy luôn."

"Cũng không phải không được." Minh Triệu trầm ngâm nói, "Nhưng em thật sự muốn từ bỏ cơ hội lần này à?"

Đầu năm, công ty có một hạng mục hợp tác xuyên quốc gia, tiến triển thuận lợi, đã bàn bạc gần xong, chuyến công tác lần này, là để khảo sát thực địa và tiến hành bước tiếp theo, hoàn thành nhiệm vụ chính là một cơ hội để thăng chức, bao nhiêu người cầu mà không được.

Từ bỏ, quả thật có chút đáng tiếc.

Diệu Nhi thở dài, bất đắc dĩ gật đầu, mí mắt cũng cụp xuống, lí nhí nói: "Quả thật không còn cách nào khác..."

Nghỉ phép trong thời điểm quan trọng, còn là công việc rất quan trọng, điều động nhân viên đột xuất chắc chắn sẽ ảnh hưởng, Minh Triệu ít nhiều có chút không vui, nhưng cũng không làm khó Diệu Nhi, chỉ nhàn nhạt đồng ý: "Được rồi, viết đơn nghỉ phép đi."

Sáu giờ tối, màn đêm buông xuống.

Đã hẹn Diệp Lâm Anh tối nay tới đó ăn cơm, Minh Triệu vừa tan làm liền lái xe tới đó, nội thành có chút tắc đường, bên sơn trang Ninh Hồ lại rất xa, đi vội tới nơi mới có thể tới trước lúc bảy giờ.

Không phải xe của chủ nhà không được vào, Minh Triệu chỉ có thể dừng xe bên ngoài, đi bộ vào trong.

Căn biệt thự đơn lẻ bên trong, tường đỏ gạch ấm, khoảng cách giữa các nhà tương đối xa, từ nhà này đi tới nhà kia phải mất bảy tám phút đồng hồ, không gian riêng tư có bảo vệ tuyệt đối, vô cùng yên tĩnh. Minh Triệu rất thích kiểu nhà như thế, giống như nơi ẩn cư quy mô nhỏ, cũng không hoàn toàn tách biệt với thế giới, rất có cảm giác an toàn, nhưng quá đắt, tùy tiện nhìn một căn cũng có giá trên chục triệu tệ.

Cũng chỉ nghĩ mà thôi.

Căn sơn trang của Diệp Lâm Anh tương đối sâu, vì không có cách nào lái xe vào trong, chỉ có thể đi bộ, ít nhất phải mất nửa tiếng. Đợi Minh Triệu tới nơi, có lẽ cơm canh cũng đã nguội.

Minh Triệu không ngốc, trực tiếp gọi điện thoại, bảo người tới đón.

Trong điện thoại, dường như tâm trạng Diệp Lâm Anh rất tốt, âm thanh nhẹ nhàng vui vẻ, ngữ điệu mang theo ý cười, nói hôm nay tài xế không có mặt, Diệp Lâm Anh sẽ ra đón.

Cúp điện thoại, Minh Triệu đứng bên bãi cỏ chờ đợi.

Được một lúc, sau lưng thấp thoáng tiếng nói chuyện truyền tới, một chút động tĩnh nhỏ bé, càng ngày càng gần, trong đó có hai âm sắc vô cùng quen tai.

Minh Triệu mạnh mẽ quay người.

Ba người từ con đường nhỏ trước mặt đi tới, ánh đèn màu vàng sáng tỏ chiếu rõ bóng dáng ba người, một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ trẻ tuổi, còn có một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa.

Thân hình của người phụ nữ trẻ tuổi kia cao ráo, mái tóc đen dài xõa trước ngực, một tay níu lấy cánh tay của người đàn ông, một tay nắm lấy tay cô gái nhỏ, vừa ngẩng mắt lên, liền nhìn thấy ánh mắt đang ngây ra của Minh Triệu, bước chân khẽ khựng lại.

Là Kỳ Duyên.

Cô gái nhỏ bên cạnh là Mỡ Mỡ.

Người đàn ông trung niên ở một bên là...

Minh Triệu mở to mắt, tiến lên hai bước, sửng sốt nói: "Tổng giám đốc Nguyễn?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net