Chương 74: Em mệt rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu ngón tay lành lạnh chạm vào mạch máu, dòng máu ấm áp đập dưới da, Minh Triệu vô thức nắm chặt hơn, dùng ánh mắt van nài nhìn Kỳ Duyên.

Trong tầm mắt là khuôn mặt hoàn chỉnh ấy, trong hai ngày ngắn ngủi, tiều tụy đi rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, đuôi mắt còn tím tái nhàn nhạt, nhìn cả người vô cùng tiều tụy xác xơ.

Tóc dài ngang eo đã bị cắt đi, chỉ giữ lại tới ngang vai, đuôi tóc không đồng đều, lộ ra mấy phần khí chất lạnh lẽo.

Lồng ngực Minh Triệu thắt một cái, lan tỏa đau đớn.

"Kỳ Duyên..."

Kỳ Duyên chăm chú nhìn cô ấy, lạnh nhạt quay mặt đi: "Không muốn nói." Cổ tay giãy giụa, thử thoát khỏi sự khống chế của Minh Triệu.

Minh Triệu càng nắm chặt hơn, không chịu buông.

Sức lực hai bên có sự khác biệt, Minh Triệu phải dùng hai tay mới có thể nắm chặt, lòng dạ nóng vội, sức lực không nặng không nhẹ. Kỳ Duyên bị nắm đau, nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: "Những gì nên nói tôi đã nói trong thư rồi, không còn gì để nói nữa."

"Chị biết là vấn đề của bản thân chị." Minh Triệu khẽ nói, "Hôm đó là do chị quá kích động, không kịp thời bình tĩnh trao đổi với em, chị xin lỗi. Đương nhiên, đó không phải là nguyên nhân cốt lõi, là do trong lòng chị còn một số chuyện, vẫn chưa nghĩ rõ ràng, chị..."

Thì ra sự tự ti trong tình cảm là cảm giác này.

Bắt đầu từ sau khi Minh Triệu gánh vác việc nuôi nấng con gái, cuộc sống liền chỉ có công việc và con cái. Loại cảm giác tự ti cẩn thận vì người mình thích, giống như bụi bặm lụi tàn trong dòng chảy thời gian, đã là chuyện từ thời cấp ba, rất lâu rồi, hơn nữa còn mang tới cho cô ấy nỗi đau khó lòng xóa bỏ. Thế là mười mấy năm nay, Minh Triệu tự làm bản thân tê liệt, đích thân chôn vùi bản thân.

Cô ấy định sẵn ngày tháng của nửa sau cuộc đời, chỉ có công việc và con gái, nhìn một cái là có thể thấy điểm cuối, cũng vì thế, Minh Triệu sẽ không chủ động thích ai đó, càng không chủ động níu kéo.

Nhưng, Minh Triệu đã gặp Kỳ Duyên, rơi vào vòng xoáy dịu dàng của người đó, nào có thể tự điều khiển chính mình.

Cô ấy không muốn mất Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên quay mặt sang một bên, ngược với ánh sáng, không nhìn rõ biểu cảm.

Rõ ràng đã bị thương tới thủng lỗ chỗ, cảm nhận được mệt mỏi từ trái tim cùng cơ thể đan xen, nhưng khi nghe thấy âm thanh xuống nước xin lỗi van nài tha thứ của Minh Triệu, trái tim Kỳ Duyên lại thấp thoáng cơn đau, có chút không nỡ.

Lần đầu gặp Minh Triệu, cô bị khí chất đặc biệt trên người Minh Triệu thu hút, lúc đó không hiểu, chỉ cảm thấy mới mẻ đặc biệt. Có lẽ là vì bộ đồ tây trên người Minh Triệu không ăn khớp với môi trường xung quanh, cũng có thể là vì đối phương lặng lẽ ngồi trong một góc uống rượu, như thể ngăn cách bên ngoài những âm thanh ồn ào, tồn tại nhưng không bắt mắt, thần bí nhưng khiến người ta không cách nào bỏ qua.

Lúc đó chẳng qua là vì cô thèm khát thân thể của Minh Triệu.

Sau này dần dần phát hiện, người này như ngọn cỏ mọc nơi khe nứt của góc tường, như bông hoa dại sinh sôi nơi núi cao vực sâu, hoàn toàn tương phản với bản thân. Kỳ Duyên nổi ý định, sau đó không thể thu về.

Cô vĩnh viễn không có cách nào nhẫn tâm với Minh Triệu.

"Có thể... cho chị một cơ hội..." Âm thanh bên tai mang theo tiếng thút thít.

Kỳ Duyên chọc vào lòng bàn tay, đôi mắt trầm ngâm trào lên chua xót.

Cô không thể mềm lòng, như thế sẽ không thể giải quyết vấn đề, tiếp tục cãi nhau nổi giận cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, hết lần này tới lần khác, có ý nghĩa gì chăng? Bắt buộc phải khổ một lần sướng cả đời mới được, nếu duyên phận chưa tận, hai người có thế nào cũng có thể ở bên nhau, nếu vô duyên, gạt đi vết thương bắt đầu cuộc sống mới cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Tương lai, tạm thời không thể chờ đợi.

"Bình tĩnh chút đi." Kỳ Duyên quay mặt lại, mặt không cảm xúc nói, "Tôi thật sự rất mệt."

Minh Triệu ngẩn ra, dường như nghe ra chuyển biến, nhưng nhìn ấn đường nồng đượm vẻ mệt mỏi của Kỳ Duyên, trong lòng lại không nỡ, hai tay chầm chậm buông ra.

Kỳ Duyên quay người đi về phòng 902.

"Hôm qua em... không về à?" Minh Triệu đứng bất động, nhỏ tiếng nói.

Bước chân của Kỳ Duyên khựng lại, nhanh chóng hiểu ra Minh Triệu đang nói gì, không quay đầu lại, móc chìa khóa mở cửa, nhàn nhạt để lại một câu: "Tôi tới lấy đồ."

Sắc mặt Minh Triệu trắng như tờ giấy.

"Em không ở đây nữa sao?"

Không ai trả lời, người đã vào nhà, đóng cửa.

Vừa vào nhà, Kỳ Duyên liền ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trong không khí, giống mùi quýt lành lạnh, lại giống mùi đàn hương trầm lắng, thoang thoảng tươi mát, lưu lại trong nhà rất lâu không tản đi. Đôi mắt tối tăm của Kỳ Duyên mất hồn giây lát, sau đó trào phúng cười lên, lại hồi phục dáng vẻ trầm ngâm.

Phòng khách vẫn giữ nguyên cách bài trí của buổi tối sinh nhật, ngôi sao trên trần nhà rủ xuống, những con chữ màu vàng bắt mắt lại ấm áp, bóng bay hồng cùng tím được dồn vào trong một góc tường, có quả đã xì hơi, nhỏ đi.

Minh Triệu có chìa khóa, tối qua tới đây, nhất định đã nhìn thấy.

Kỳ Duyên vốn không định dọn dẹp những đồ trang trí ấy, nhưng vào khoảnh khắc suýt chút nữa mềm lòng ban nãy, đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho cô. Nếu còn mặc cho bản thân giữ lại những dấu vết này, không tốn bao nhiêu thời gian cô sẽ lại chủ động quay đầu, Minh Triệu là điểm yếu của cô, cô nhất định phải nhẫn tâm với bản thân mình một chút, rèn sắt thành thép, nếu không vết thương trong lòng mãi mãi không có cách nào lành lại.

Thật ra Kỳ Duyên có chút thất vọng, nghe thấy lời xin lỗi của người kia, dường như không hề thật sự ý thức được gốc rễ vấn đề nằm ở đâu, hoặc có thể nói là vẫn còn đang trong giai đoạn mông lung lần mò. Vì sốt ruột, chỉ muốn an ủi cô, cũng có lẽ vì thời gian để bình tĩnh lại không nhiều, không đào sâu suy nghĩ.

Không biết bản thân đang chờ mong điều gì.

Kỳ Duyên trào phúng cười lên, ném túi xách lên sô-pha, lấy dao dọc giấy trong ngăn kéo bàn trà ra, đi tới bên bóng bay, ngồi xổm xuống.

Tay giơ lên lại hạ xuống.

Mỗi lần chọc vỡ một quả bóng bay, đầu dao sắc nhọn giống như đâm lên trái tim cô, rạch ra vô số vết máu. Những tiếng "bụp" nối tiếp nhau chui vào trong tai, động tác của Kỳ Duyên càng ngày càng chậm, cánh tay có chút cứng nhắc, khi chọc thủng quả cuối cùng, nước mắt rơi xuống.

Những quả bóng bay này được chính miệng Minh Triệu thổi ra từng quả từng quả một.

Kỳ Duyên có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người kia, lấy hơi, dùng sức, phồng má cố gắng thổi bóng bay, sau đó lòng ngập tràn vui vẻ gắn chúng lại với nhau, rồi bày biện. Nhất định là tốn rất nhiều công sức.

Mà hôm nay, cô có thể dễ dàng chọc vỡ toàn bộ số bóng bay này.

Giống như phá hủy trái tim của bản thân, cũng như mối tình này.

Mặt đất rải rác mảnh vỡ bóng bay bằng cao su, là màu hồng tím ấm áp lãng mạn, Kỳ Duyên lau nước mắt, lấy chổi cùng xẻng hót rác, dọn dẹp tất cả, đổ vào thùng rác. Sau đó cô gỡ tấm rèm phía trước tivi xuống, rạch nát chữ cái tiếng anh, rồi chuyển thang tới, gỡ tấm mành trên trần nhà xuống.

Chứa đầy một túi rác lớn.

Kỳ Duyên đứng bên sô-pha, nhìn phòng khách đã hồi phục dáng vẻ ban đầu, trái tim như bị côn trùng bu lấy, tê liệt, thấp thoáng cơn đau.

Hai ngày nay Kỳ Duyên sống ở một căn hộ nhỏ khác của bản thân, cách trường học tương đối xa, phải dậy từ rất sớm. Vốn dĩ định trực tiếp về nhà, nhưng trong lòng mang theo cơn giận cùng xúc cảm, bố mẹ vừa nhìn liền có thể nhận ra bản thân gặp phải chuyện, cô không muốn để hai người lo lắng, liền tự bình tĩnh lại hai hôm, xử lí cảm xúc, điều chỉnh tâm tình.

Bây giờ đã có thể về nhà rồi.

Nếu bố mẹ có hỏi, thì cô sẽ nói thẳng là muốn từ chức.

Bà Cao chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, không chừng còn mở tiệc rượu chúc mừng cô cuối cùng đã thông suốt, thoát khỏi "bể khổ".

Nghĩ tới người nhà, khóe môi mím chặt của Kỳ Duyên lại cong lên.

Cô vào phòng sách lấy vali, đựng những đồ muốn mang đi, sau đó đóng van ga, ngắt cầu dao điện, khóa van nước, thu dọn tất cả đồ dùng liên quan tới Minh Triệu lại, cất vào tủ chứa đồ trong phòng sách.

Album ảnh, tai nghe, còn cả chiếc dây chuyền hổ phách bản thân đang đeo trên cổ...

[Giống đôi mắt em]

Tóc có thể cắt, nhưng mắt không thể móc ra.

Kỳ Duyên thay giày xong, nhìn căn nhà lần cuối cùng, quay người mở cửa. Kéo vali ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Minh Triệu vẫn đứng nguyên ở chỗ đó.

Cô ngẩn ra, lật tay đóng cửa lại, xách hai túi rác lướt qua Minh Triệu, đi tới cửa thoát hiểm, vứt vào thùng rác.

"Em đi đâu thế?" Minh Triệu nhỏ tiếng hỏi.

Kỳ Duyên rũ mí mắt, không đáp, ấn thang máy.

"Có phải... không về nữa không?"

Vẫn không trả lời.

Lúc này cửa phòng 901 mở ra, Gia Hân thò đầu ra, gọi mẹ một tiếng, những lời phía sau còn chưa kịp cất lên, liền nhìn thấy Kỳ Duyên ở bên cạnh, đôi mắt sáng lên: "Cô Duyên!"

Hai người đồng thời quay đầu.

Cô gái nhỏ vội vàng xỏ dép chạy ra ngoài, "Em đợi cô lâu lắm rồi đấy, dạy em làm bánh nướng được không ạ?" Nói xong hưng phấn ôm lấy cánh tay Kỳ Duyên, "Em đã chuẩn bị xong nguyên liệu rồi!"

Cơ thể Kỳ Duyên cứng lại, vô thức nhìn Minh Triệu một cái, trùng hợp Minh Triệu cũng nhìn về phía cô.

Trong đôi mắt đen láy thắp lên một tia hi vọng, Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên, lại nhìn con gái, trái tim nhảy lên cổ họng, thình thịch đập loạn.

Cô ấy ôm theo một tia cầu may nghĩ, có lẽ Kỳ Duyên sẽ không từ chối con trẻ đúng không? Huống hồ là chuyện đã đáp ứng từ trước. Vậy có nghĩa là, Kỳ Duyên sẽ ở lại dạy con gái nướng bánh, bản thân cũng có thể tranh thủ một chút thời gian, sự việc vẫn còn cơ hội chuyển biến.

Nhưng một giây sau, hi vọng tan tành.

"Gần đây cô hơi mệt, để hôm khác cô dạy em nhé." Kỳ Duyên khẽ cong khóe môi lên, mỉm cười.

Trước giờ Kỳ Duyên có thói quen làm chút động tác nhỏ với Gia Hân, hoặc là xoa đầu, hoặc là véo má, nhưng lúc này lại không động đậy, giống hệt như nụ cười nhàn nhạt của bản thân, không chống đỡ được, cả người đều mất đi sức lực.

"Vâng, được ạ." Gia Hân có chút thất vọng, nhìn Kỳ Duyên, lại nhìn mẹ, đột nhiên ý thức được điều gì đó, muốn hỏi, nhưng không dám, ngoan ngoãn buông cánh tay của Kỳ Duyên ra.

Thang máy lên tới tầng chín, cửa mở ra.

Kỳ Duyên kéo vali bước vào trong thang máy, quay mặt đi, ấn nút xuống tầng hầm, ánh mắt dừng ở trên nút ấn thang máy, không di chuyển.

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Ánh mắt cuối cùng Minh Triệu nhìn được, là góc nghiêng lạnh lẽo mệt mỏi của Kỳ Duyên, chầm chậm trở nên nhỏ bé, mãi đến khi hoàn toàn bị ngăn cách.

Giống như vĩnh biệt.

Về tới nhà, bố mẹ không có nhà, cô giúp việc nói có bữa tiệc sẽ về muộn một chút, Kỳ Duyên bảo cô giúp việc tùy tiện chuẩn bị cơm canh cho bản thân, ăn qua loa, lên tầng về phòng tắm rửa.

Phòng ngủ rất rộng, có ban công, phòng thay đồ cùng nhà tắm, ra ngoài cửa rẽ tay trái là phòng trà nhỏ, bên trong có nồi cơm điện, bếp nướng, nồi chiên không dầu, máy pha cà phê, máy ép hoa quả... mà trước đây bản thân đã mua, còn có cả tủ lạnh. Rẽ bên phải chính là phòng tập thể hình mà bố mẹ bố trí riêng cho cô, máy móc được trang bị đầy đủ, không cần xuống nhà cũng có thể giải quyết toàn bộ nhu cầu cuộc sống.

Kỳ Duyên nằm trong bồn tắm, thoải mái ngâm mình, sau đó thay đồ ngủ, làm cho mình một cốc sữa lắc xoài, đi tới xích đu ngoài ban công nghỉ ngơi.

Cơn gió đêm đầu hạ mang theo khô nóng, bốn bề yên lặng như tờ, thỉnh thoảng có chiếc xe lướt qua. Tuy là môi trường quen thuộc, nhưng không liên quan tới những chuyện không vui kia, thay đổi môi trường mới, giúp bản thân thay đổi tâm trạng.

Sắc trời dần dần tối tăm, ánh trăng tròn nhô cao.

Kỳ Duyên uống hết cốc sữa lắc, đi đánh răng, ôm máy ảnh ngồi lên giường.

Trong máy ảnh còn lưu lại ảnh tạp chí của người mẫu mà lần trước cô đã chụp, trong máy tính cũng có bản sao lưu, cô xóa từng tấm từng tấm. Vô thức xóa hết, đột nhiên trước mắt hiện lên ảnh của Minh Triệu.

Trời xanh nước biếc, bóng dừa nghiêng nghiêng, người kia dựa vào thân cây, mặc chiếc váy trắng nhã nhặn giản dị, nghiêng đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài, xương quai xanh thẳng tắp, cả người yên tĩnh lại thư thái, toát ra hơi thở ấm áp dịu dàng.

Cô vẫn nhớ, bản thân đứng phía sau si mê ngắm nhìn.

Lật về phía sau, vẫn còn rất nhiều rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ trên đảo của hai người, lưu lại từng chút từng chút kí ức quý giá. Lúc đó cô nghĩ, nếu hai người không có khả năng, vậy thì lưu lại những tấm ảnh quý báu này lại, biến nó thành kí ức cho quãng đời còn lại.

Chớp mắt đã bốn tháng trôi qua, cô đã biết, hai người có khả năng ở bên nhau, chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Nhưng...

Kỳ Duyên nhìn ảnh, đôi mắt chua xót, trong lòng quẩn quanh cảm xúc phiền muộn, xóa ảnh đi. Nhưng mới xóa được một tấm, bản thân lại đau lòng không thôi, vội vàng đặt máy ảnh xuống, nghĩ ngợi giây lát, có bản sao lưu, mới cầm lên xóa tiếp.

Xóa sạch!

Mắt không thấy tim không đau!

Thoải mái!

Xóa tới bức ảnh cuối cùng, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Kỳ Duyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà Cao bước vào, ngẩn ra: "Mẹ?"

"Duyên à, cũng biết về nhà ở à?" Bà Cao mặc bộ lễ phục, trên mặt được trang điểm đẹp đẽ, cười hi hi ngồi xuống giường. Rõ ràng là vừa từ buổi tiệc nào đó quay về.

Nói xong, ánh mắt nhìn lên vai con gái, ngây ra.

"Con cắt tóc rồi à?"

Kỳ Duyên đặt máy ảnh xuống, tùy tiện vuốt tóc mình, muốn giơ tay lên theo thói quen, nhưng đuôi tóc lại trượt khỏi tay cô – ngắn rồi, không thể cầm lên như trước nữa, cũng không có cảm giác mượt mà như trước.

Tay Kỳ Duyên lạc giữa không trung, nhướng mày với bà Cao, giả vờ tự nhiên cười một tiếng: "Muốn đổi kiểu tóc, hơn nữa tóc dài khó gội lắm."

Bà Cao gật đầu, trong đôi mắt tinh tường lộ ra một tia sâu xa.

Con gái ruột của bản thân, bản thân thấu hiểu, từ nhỏ tới lớn đều thích để tóc dài, mỗi lần tóc sắp dài tới mông, không thể không đưa đi cắt, con gái gào thét như lợn bị chọc tiết, như muốn lấy mạng. Hơn hai mươi năm qua đều như thế, bây giờ đột nhiên chê tóc dài, muốn thay đổi, bà không thể tin.

Không chừng đã gặp phải chuyện gì, nín nhịn trong lòng không muốn nói, đang diễn trò. Trong lòng bà Cao rõ như gương.

"À đúng rồi mẹ, con kể cho mẹ một tin tốt."

"Ờ?"

Kỳ Duyên nhích lên phía trước, thân mật ôm lấy tay mẹ, lớn tiếng nói: "Con, tuyên bố, con, sẽ từ chức!"

Không khí trở nên yên lặng.

Một giây, hai giây, ba giây...

Hai mẹ con mở to mắt nhìn nhau, một lúc lâu, ý cười trên mặt bà Cao chưa nhạt, nhưng trong lòng đã nghiêng trời lệch đất, trực giác mách bảo con gái nhất định đã chịu oan uổng ở trường học, nếu không đang yên đang lành, mấy cuối tuần không về nhà, đột nhiên lại chạy về nhà ở, còn cắt ngắn tóc?

"Mẹ, sao mẹ không nói gì thế?" Kỳ Duyên đưa tay ra lắc lư trước mặt bà Cao, "Mẹ không vui à? Không phải lúc trước mẹ luôn nói muốn con từ chức à?"

"Vui chứ, đương nhiên là vui." Bà Cao phụ họa đôi câu, nụ cười có chút gò ép, muốn nói gì đó, nhưng nhìn con gái không có chuyện gì, không biết nên vạch trần hay không.

Chuyện này phải nghiêm trọng tới mức nào, mới có thể khiến con gái cắt đi mái tóc từ nhỏ tới lớn luôn coi là mạng sống chứ? Vừa nghĩ tới việc bản thân và bố Nguyễn không thể bảo vệ được con gái ở môi trường như trường học, cùng với tình trạng giáo viên hiện tại, bà không thể không nghĩ tới chuyện xấu.

Đau lòng quá.

Sốt ruột chết mất.

Kỳ Duyên phát hiện mẹ mình không ổn, thu lại nụ cười, nghi hoặc hỏi: "Mẹ, có phải mẹ có gì muốn nói không?"

"Duyên này..." Bà Cao muốn nói lại thôi.

"Dạ? Mẹ mau nói đi, sao thế ạ?"

"Có phải xảy ra chuyện gì ở trường rồi đúng không?"

"Không ạ."

Còn diễn nữa!

Bà sinh ra được một ảnh hậu Oscar gì đây chứ!

Bà Cao sốt ruột, nắm lấy tay Kỳ Duyên, ấn đường nhăn thành một nhúm: "Con đừng sợ bố mẹ lo lắng mà cố nhịn không nói, cho dù gặp phải chuyện gì, cả nhà ta cùng nhau nghĩ cách, đừng tự gánh vác một mình, ngoan." Nói rồi xoa đầu con gái như dỗ dành trẻ con.

Kỳ Duyên: "...'

Nói tới bước này, Kỳ Duyên biết không thể che giấu, dù sao cũng là mẹ ruột, quá hiểu cô.

Cô nghĩ ngợi giây lát, thở dài, nửa thật nửa giả nói: "Chỉ là cảm thấy phải nín nhịn, mấy năm nay tích tụ quá nhiều oán khí, cảm giác trói buộc chân tay, hai hôm trước cãi nhau với phụ huynh học sinh, con thấy phiền, không muốn làm nữa."

Bà Cao thở dài một hơi, sắc mặt hòa hoãn lại, "Dọa chết mẹ rồi, còn tưởng là có chuyện gì."

"Cãi nhau cũng rất cáu gắt được chưa? Cảm thấy con không thiếu ăn thiếu mặc, không cần phải chịu cơn tức này." Kỳ Duyên nói mãi nói mãi rồi chu môi ra, giống như lúc còn nhỏ, muốn nũng nịu.

Bà Cao cười tới nỗi nếp nhăn nơi đuôi mắt hiện lên, vui vẻ ôm lấy Kỳ Duyên, dịu dàng dỗ dành: "Được được được, mẹ đã nói với con từ lâu rồi mà, chúng ta có thế giới của chúng ta, vừa to vừa rộng, tùy con phát triển thế nào cũng được. Thế giới này rộng lớn như thế, tuy chúng ta có tiền, nhưng không thể một tay che trời, đặc biệt là ở trong vùng trời này, phải học cách khiêm tốn, tự chơi của mình."

Kỳ Duyên vâng một tiếng, cảm giác thoải mái dâng trào trong lòng cô.

"Lúc nào thì nghỉ việc thế?"

"Kết thúc học kì."

"Vậy được, tới lúc đó gia đình ba người chúng ta đi chơi một chuyến. Lâu lắm rồi không đi chung với nhau." Bà Cao vui vẻ tới nở hoa.

"Vâng."

Kỳ Duyên nhanh chóng đáp ứng, tựa đầu lên vai mẹ, ý cười ngụy trang trong mắt dần dần biến mất.

Lúc tủi thân nhất, lúc buồn bã nhất, có thể thấu hiểu bản thân chỉ có người nhà, giống như bà Cao, vừa nhìn một cái là có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô, mà Minh Triệu, người từng được bản thân coi như người nhà, mãi mãi xếp cô ở vị trí thứ hai, làm tổn thương trái tim của cô.

Thứ hai đi làm, họp hành suốt cả buổi sáng.

Tin tức chủ tịch hội đồng quản trị qua đời, chầm chậm lan truyền trong công ty. Mọi người âm thầm bàn nhau, tại sao nhân sự lãnh đạo cấp cao biến động, chính là vì chủ tịch qua đời rồi, sợ là bên trong có mối liên quan nào đó khiến người ta không rét mà run.

Cố Thù Ninh để lại phần lớn tài sản hậu hĩnh dành cho Ôn Tử Long, phần còn lại dành cho Diệp Lâm Anh, còn một phần dùng để quyên góp. Một tuần mới, Ôn Tử Long lấy thân phận chủ tịch hội đồng quản trị tham dự cuộc họp lãnh đạo cấp cao. Tuy đã có tuổi, nhưng chú trọng duy trì hình thể, không có hiện tượng phát tướng, cộng thêm vẻ bề ngoài ôn hòa nhã nhặn bên ngoài, vừa xuất hiện ở công ty, các nhóm hóng liền nổ tung.

Cả buổi sáng, Minh Triệu đều ra sức tiêu hóa hiện thực bạn tốt trở thành sếp.

Giờ nghỉ trưa, Ôn Tử Long gọi điện thoại cho cô ấy, mời Minh Triệu đi ăn, thuận tiện kể câu chuyện. Vốn dĩ tâm trạng Minh Triệu không tốt, không muốn đi cho lắm, nhưng nghe thấy "có liên quan tới chị tôi", nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng vẫn đi.

Trong hai ba ngày ngắn ngủi, nhìn Ôn Tử Long tiều tụy đi rất nhiều, đôi mắt có chút mất hồn, nhưng cho dù như thế, khí chất chín chắn đàn ông trên người vẫn có thể mê hoặc rất nhiều cô gái.

Ôn Tử Long tinh tế chu đáo, cả bữa cơm đều chăm sóc Minh Triệu, giả dụ như Minh Triệu không biết người này đối xử với tất cả phụ nữ đều giống nhau, cũng khó tránh khỏi nghĩ nhiều.

"Liên quan tới chị tôi..." Anh uống một ngụm rượu, ánh mắt có chút mơ màng.

Minh Triệu nín thở...

Ôn Tử Long im lặng rất lâu, đôi mắt càng ngày càng đỏ, đột nhiên cúi đầu xuống, thở dài: "Hay là bảo chị Lâm Anh kể cho cậu đi, tôi không biết phải nói thế nào... Hôm nay chủ yếu là muốn xin lỗi cậu, trước kia không giải thích rõ với cậu, tôi xin lỗi."

Minh Triệu chăm chú nhìn Ôn Tử Long giây lát, khẽ hỏi: "Chị cậu... có phải qua đời từ rất lâu về trước rồi không?"

"Ừm."

"Chị ấy và chủ tịch Cố, không ở bên nhau à?"

"Không."

Người tới chết vẫn không quên được, nhưng lại không thể ở bên nhau, âm dương cách biệt mười lăm năm, bi kịch cuộc đời.

Nghĩ tới đây, đột nhiên Minh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net