Chương 91: Làm mẹ nhỏ của con gái chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin nhắn được gửi tới nửa tiếng trước, phía sau còn đính kèm hai biểu tượng cảm xúc đáng yêu, trái tim Kỳ Duyên nhanh chóng mềm nhũn ra, ôm lấy điện thoại cười lên.

[Đợi chị về][Đáng yêu][Đáng yêu]

Cô trả lời.

Ục...

Dạ dày kêu lên một tiếng.

Kỳ Duyên đặt điện thoại xuống, lấy từng hộp mở ra, đậu que, cà tím, thịt sốt cay... Đều là những món ăn Việt Nam mà bản thân thích, mùi hương rất thơm.

Còn có một hộp đựng đầy dứa đã cắt sẵn.

Cô ngồi xuống ăn cơm.

Lượng thức ăn mỗi món không nhiều, vừa đủ cho một người ăn, hương vị không khác gì quán ăn trong nước, rõ ràng được làm rất dụng tâm. Hôm nay Kỳ Duyên vừa mệt vừa đói, ăn như hổ đói vồ mồi, ngoại trừ gia vị còn lại đều ăn sạch sẽ, sau đó chầm chậm thưởng thức hoa quả.

Ăn cơm xong, cô gọi điện tới công ty cho thuê xe, nói xe bị hỏng máy ở Tansan, không lái về. Nhân viên muốn trừ tiền đặt cọc của cô, Kỳ Duyên không quan tâm, vứt lại đôi câu rồi cúp máy.

Chiếc xe rách nát, nếu không phải Kỳ Duyên sợ lộ vẻ giàu có bị cướp giật, đã thuê hẳn xe sang, chất lượng tốt hơn nhiều, cũng không tới mức đi tới nửa đường thì chết máy, bị kẹt giữa nơi hoang vu suýt chút nữa không về được. Kỳ Duyên nghĩ.

Nhưng suy nghĩ chuyển động, nếu không xảy ra chuyện ấy, cô sẽ không chạy tới nhà máy tìm kiếm sự giúp đỡ, sẽ không gặp Triệu.

Có một số chuyện, rõ ràng đã được an bài...

Sắc trời dần tối, đèn điện trên phố xá sáng lên.

Ăn dứa xong, Kỳ Duyên dọn dẹp hộp cơm sạch sẽ, buộc lại vứt vào thùng rác, đi qua đi lại trong phòng coi như tản bộ cho tiêu cơm. Sau đó đánh răng, trèo lên giường, vùi mình vào trong chăn gối ngập tràn hương vị của Minh Triệu.

Mỗi giây mỗi phút trôi đi.

Cô vừa mong người kia về sớm một chút, lại hi vọng thời gian trôi thật chậm.

Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, không có đầu mối. Cô phải thẳng thắn bày tỏ tình yêu với Minh Triệu sao? Sau đó nói với đối phương: Em đã chiến thắng sự yếu đuối. Vì nhìn thấy chị nên em vui vẻ, em có thể tiếp nhận mọi thứ của chị, em muốn cùng chị đi tới cuối con đường.

Chỉ cách câu nói "sợ hãi" trong buổi tối trình diễn ấy nửa tháng, bản thân lại chuyển biến nhanh như thế, có lẽ Minh Triệu sẽ không tin cô chăng? Hoặc là, cảm thấy thất vọng với cô, nhìn cô như thể một kẻ "cặn bã".

Trái tim Kỳ Duyên hỗn loạn, nhắm mắt lại, ra sức ngửi mùi hương trên gối.

Cô biết, Triệu để tâm mình.

Một ánh mắt nhỏ bé, một động tác bất cẩn, một câu nói hờ hững của cô, đều có khả năng trở thành phong ba bão táp cuồn cuộn trong lòng Minh Triệu. Giống như lúc này cô lo lắng phản ứng của đối phương, hai người vẫn luôn để ý tới cảm nhận của người kia.

Nếu phải có người lên tiếng, chẳng thà để bản thân mở lời trước.

Kỳ Duyên thở phào một hơi, lật người, nằm sấp, vùi mặt vào trong gối, cong khóe môi lên.

Sắc đêm càng sâu, dòng người trên đường cũng vơi dần, chỉ có những ánh đèn đường lẻ loi chiếu rọi, những chiếc xe lao vun vút trên đường, chỉ còn lại tiếng ma sát trong không khí.

Cửa phòng truyền tới động tĩnh khẽ khàng.

Kỳ Duyên ngồi trên giường lướt Facebook, cư dân mạng trong nước đang thảo luận rất nhiều chủ đề như ngôi sao nào đó công khai xu hướng tính dục, ai đi thảm đỏ xinh đẹp hơn, cô nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minh Triệu đi từ ngoài vào, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

"Về rồi à." Kỳ Duyên đặt điện thoại xuống, cười với Minh Triệu.

Nhìn Minh Triệu có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Duyên lại vô thức cười lên, khuôn mặt lạnh lẽo trở nên dịu dàng. Cô ấy gật đầu, đặt túi xuống bàn, vừa thay giày vừa hỏi: "Ăn cơm tối no chưa?"

"Ừm..." Kỳ Duyên chỉ vào thùng rác, "Dọn sạch hộp."

Minh Triệu nhìn theo hướng Kỳ Duyên chỉ, yên tâm cười lên: "Ăn quen miệng là được." Nói xong đi tới bên vali, mở ra, cầm váy ngủ cùng quần lót dùng một lần, "Chị đi tắm đã."

"Ừm."

Cô ấy cầm quần áo vào trong nhà tắm.

Bên trong sột soạt một phen, sau đó truyền ra tiếng nước rả rích.

Bốn bề im lặng, những giọt nước rơi xuống sàn nhà gạch men vô cùng rõ ràng, Kỳ Duyên mất tập trung nghịch điện thoại, tiếng nước tí ta tí tách như thể rơi trên trái tim cô, tần suất nhịp tim cũng bị làm loạn. Cô bất cẩn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một sợi dây áo lót lộ ra qua khe hở của vali.

Màu tím, màu sắc vô cùng "thục nữ".

Kỳ Duyên càng thêm căng thẳng.

Trong nhà tắm ngập trong hơi nước, Minh Triệu đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, nước ấm chảy dọc từ vai xuống cột sống, dễ chịu giải phóng mệt mỏi, cô ấy nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, mặc cho dòng nước vùi lấp gò má.

Hai ngày nay có quá nhiều công việc, đặc biệt là hôm nay, kế hoạch tham quan nhà máy bị gián đoạn đột ngột, Minh Triệu không thể không đẩy những sắp xếp phía sau lên, bận tới sứt đầu mẻ trán. Trong tình trạng cực kì mệt mỏi, cảm xúc khó tránh khỏi phiền muộn, cộng thêm lạ nước lạ cái, nốt mẩn đỏ trên người càng thêm ngứa, mọi thứ đều không thoải mái, Minh Triệu gần như phải dựa vào ý chí để chống đỡ cảm xúc, mới không nổi nóng với những cấp dưới phản ứng chậm kia.

Nhưng khoảnh khắc vừa vào cửa, nhìn thấy Kỳ Duyên, tất cả những cảm xúc tồi tệ của Minh Triệu đều tan biến, chỉ còn lại vui vẻ ngập trong lồng ngực.

Nửa tháng này giống như nửa năm, mùi vị xa cách giống như dao, rạch ra vô số vết thương đẫm máu trong lòng Minh Triệu, nhưng cho dù đau đớn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Vô số đêm tối, Minh Triệu mơ thấy Kỳ Duyên, người kia hoặc là rời bỏ cô ấy, hoặc là đi về phía cô ấy, khuấy đảo thế giới của Minh Triệu tới nghiêng trời lệch đất, sau khi tỉnh lại lại cô đơn khổ sở.

Gấu nói không từ bỏ, cô ấy liền đợi, dù bao lâu cũng bằng lòng đợi.

Rõ ràng còn chưa bên nhau, nhưng hôm nay gặp lại, giống như mất đi rồi mà lại có được.

Lần này cô ấy sẽ không để mất Kỳ Duyên thêm lần nào nữa.

Tắm rửa xong, Minh Triệu mặc váy ngủ lên.

Loại váy hai dây, rất ngắn, chỉ có thể miễn cưỡng che đến mông, cổ áo chữ V được may viền ren đen, tôn lên khuôn ngực vừa sâu vừa mê người. Đây chính là đồ lần trước Minh Tú tặng cô ấy, Minh Triệu thấy kiểu dáng cùng chất vải không tệ, thích hợp mặc khi ở một mình, nên khi đi công tác liền mang theo, chưa từng nghĩ trong phòng sẽ có thêm một người nữa.

Minh Triệu đứng trước gương trong nhà tắm, mặt đỏ tới tận vành tai, giống như muốn nhỏ máu.

Làm sao đây?

Chỉ có mỗi bộ này, mặc ra ngoài bị Gấu nhìn thấy, chỉ sợ người kia tưởng rằng cô ấy đang muốn quyến rũ.

Ngộ nhỡ nổi lửa...

Chần chừ rất lâu, Minh Triệu lấy khăn tắm khoác lên người, chậm chạp sấy khô tóc, cố gắng chống đỡ ra khỏi nhà tắm, ánh mắt chột dạ liếc tới bên giường.

Không có người.

Minh Triệu ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía ban công, Kỳ Duyên đứng đó nhìn ra bên ngoài, bóng lưng cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp vô cùng bắt mắt. Cũng là váy ngủ hai dây, chỉ là kiểu dáng bảo thủ hơn một chút, nhưng còn ngập tràn hơi thở quyến rũ hơn cả Minh Triệu.

Cô ấy nhìn tới mất hồn.

Đột nhiên người kia quay người lại, ánh mắt không kịp phòng bị chạm vào nhau, đều ngẩn ra.

Minh Triệu vội vàng di chuyển tầm mắt, nắm chặt lấy khăn tắm.

Buổi sáng nay đi giày cao gót di chuyển quãng đường dài, bắp chân có chút đau đớn, cô ấy đi tới bên sô-pha, ngồi xuống, cúi đầu, đưa tay bóp bắp chân cho mình. Ánh mắt liếc thấy Kỳ Duyên đi tới, gió nổi bên tai, người kia ngồi xuống cạnh cô ấy.

Kỳ Duyên không lên tiếng, khom lưng nắm lấy bàn chân của Minh Triệu, gác lên đùi mình, đầu ngón tay khẽ khàng xoa nắn, sức lực lúc nặng lúc nhẹ.

Giống như lần ở núi Tùng.

Lúc đó Minh Triệu mặc quần dài, tuy rất mỏng, nhưng vẫn có tác dụng ngăn cản, không tới mức để Kỳ Duyên trực tiếp chạm lên da thịt, giải thoát chút mẫn cảm. Còn lần này không có gì ngăn cản, nhiệt độ đầu ngón tay nhảy nhót trên lỗ chân lông, khiến trái tim Minh Triệu như đang gióng trống khua chiêng.

Kỳ Duyên cúi đầu, ánh mắt chăm chú, động tác cẩn thận tỉ mỉ, giống như đang bảo vệ một tác phẩm nghệ thuật đắt giá.

Ánh đèn phủ lên khuôn mặt cô, xinh đẹp lại ma mị.

Minh Triệu chăm chú nhìn Kỳ Duyên, nhịp tim càng tăng nhanh, nhất thời nói năng không lưu loát, "Em... sao em lại tới bên nhà máy?"

"Đi chụp rừng Adansonia digitata, nửa đường xe bị hỏng, em nhìn thấy gần đó có nhà máy, muốn tìm người giúp đỡ." Kỳ Duyên giải thích đơn giản, không ngẩng đầu lên.

Thể lực của người này kém, lại thích đi giày cao gót, đi lâu bắp chân sẽ không chống đỡ được, quay về phải thúc giục luyện tập tử tế mới được.

Không có cô ở bên cạnh là không ổn, ngay cả người đấm vai bóp chân cũng không có.

Cô cũng không thể rời xa cô ấy.

"Xe gì thế?"

"Đi thuê, Tianjin FAW màu bạc."

Đồng tử của Minh Triệu co lại, trong đầu lướt qua chiếc xe màu bạc kia, lẩm bẩm: "Thì ra đúng thật là em..."

"Gì cơ?" Kỳ Duyên ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Hôm chị vừa tới, lúc đi trên đường nhìn thấy một chiếc xe màu bạc mở cửa sổ, cảm thấy người bên trong rất giống em, nhưng không dám chắc chắn." Âm thanh của Minh Triệu rất nhỏ.

Lúc đó tưởng rằng bản thân nhớ nhung thành bệnh, nhìn ai cũng giống Kỳ Duyên, trong lòng hung hăng cười nhạo bản thân một phen.

Hiện tại nghĩ lại có chút sợ hãi.

Nếu xe của Kỳ Duyên không hỏng, không chạy tới nhà máy tìm người, hai người sẽ bỏ lỡ nhau.

Quốc gia này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong dòng người ấy, cô ấy biết đi đâu để tìm Kỳ Duyên.

May mắn, may mắn.

Vừa tắm rửa xong, gò má Minh Triệu vẫn còn ửng đỏ, giống như bông hoa đào trắng hồng rực sắc, trong mắt lan tràn hơi nước, nốt ruồi lệ đen láy như thể rơi xuống bất cứ lúc nào, sống động vô cùng.

Kỳ Duyên chăm chú nhìn lên khuôn mặt Minh Triệu, trái tim nhất thời hỗn loạn, đầu mũi chua chua, nhưng nhanh chóng hồi phục sắc mặt, "Hiện tại đã chắc chắn là em chưa?"

"Ừm."

"Em dạo chơi ở thủ đô hai ngày, vốn dĩ hôm nay định chụp ảnh phong cảnh xong, ngày mai sẽ đi tới quốc gia tiếp theo, ai biết chứ, chà..." Kỳ Duyên bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu tiếp tục bóp chân cho Minh Triệu.

Minh Triệu chớp chớp mắt, nén nước mắt lại, cười nói: "Người nào biết thì biết em ra ngoài du lịch, người nào không biết thì tưởng em đi chạy loạn, em mặc bộ quần áo hoa trên người... nói thật lòng, suýt chút nữa chị không nhận ra."

"Ha ha ha ha ha."

"Sao lại biến bản thân trở nên chật vậy thế?"

"Nhập gia tùy tục mà." Ý cười trên mặt Kỳ Duyên cứng nhắc, giấu đi một tia mất tự nhiên nơi đáy mắt, " Cảm giác châu Phi tương đối 'nguyên thủy', thần bí, phong cảnh rất đẹp, rất thích hợp cho người nước ngoài tới thám hiểm, đặc biệt là đi ngắm voi, tê giác, hươu cao cổ các thứ. Trong máy ảnh của em toàn chụp ảnh phong cảnh, căn bản chụp không đủ nữa."

Kỳ Duyên không nhắc tới chuyện bị cướp giật.

Đã là quá khứ, có chút sợ hãi nhưng không nguy hiểm, không muốn nói ra khiến Triệu lo lắng.

Cô nhún vai, cười rất thoải mái.

"Hiện tại trên thế giới chỉ còn nam cực với bắc cực là em chưa từng tới, bắc cực... trước kia em từng tới Iceland, coi như từng đi rồi đi, nam cực có thể suy nghĩ, sẽ sắp xếp trong mùa đông năm nay."

"Em mạnh dạn đi lên sao hỏa đi." Minh Triệu cười trêu đùa.

Kỳ Duyên nhướng mày, làm bộ quan trọng gật đầu: "Được đấy, mua cho em một chiếc tên lửa đi."

Hai người nhìn nhau cười lên.

Tiếp tục xoa bóp thêm một lúc, cảm giác đau nhức từ bắp chân dần dần giảm bớt, Minh Triệu dựa lên vai Kỳ Duyên, ngáp một cái, cảm giác mí mắt có chút nặng nề.

"Còn đau không?" Kỳ Duyên dịu dàng hỏi.

Đột nhiên Minh Triệu tỉnh táo, lắc đầu, để chân xuống, "Chị gọi điện cho Bé Mỡ đã." Nói xong đứng dậy lấy điện thoại, nhìn thời gian, đã mười một giờ, vội nói với Kỳ Duyên: "Em ngủ trước đi."

Lúc đi lại, khăn tắm bị vén lên một góc, thấp thoáng lộ ra viền đen.

Ánh mắt Kỳ Duyên tối lại, cổ họng vô thức trượt xuống, nhướng mày cười: "Chúng ta ngủ chung một giường à?"

Liếc một cái lên giường lớn.

Minh Triệu nhìn sang, lập tức đỏ ửng mặt, đáy mắt lướt qua một tia ngại ngùng, nhỏ tiếng nói: "Cũng không phải chưa từng ngủ chung."

"Được."

Kỳ Duyên ho khẽ đôi tiếng, mím môi cười.

Đêm mùa hè, nhiều muỗi, muỗi châu Phi đặc biệt dữ dằn, đốt một cái nổi một cục lớn, mấy ngày không tan. Minh Triệu đứng ngoài ban công gọi điện thoại, không tới một phút, trên chân đã có ba nốt muỗi đốt, cơn ngứa nhanh chóng lan tràn.

Con gái ở nhà không có việc gì, Minh Triệu hỏi han mấy câu, cúp máy, quay người lại, liền thấy Kỳ Duyên dựa vào bên bàn nhìn bản thân.

Con ngươi màu nâu xinh đẹp, giống như xoáy nước, quấn lấy Minh Triệu vào nơi sâu thẳm.

Nhịp tim bỗng lạc mất một nhịp.

"Sao... sao còn chưa ngủ?" Minh Triệu đỏ mặt, nói chuyện không rành mạch.

Kỳ Duyên dịu dàng cười lên: "Đợi chị."

Có một dòng điện chạy qua lồng ngực, bàn tay Minh Triệu run lên, không nắm chặt được khăn tắm, tản ra, rơi xuống.

Chiếc váy ngủ màu tím, dây áo mỏng manh, cổ áo đính viền ren, khe ngực sâu thẳm hoàn toàn lộ ra trong không khí, thấp thoáng có thể thấy được một chút vết tích màu hồng sẫm.

Kỳ Duyên khẽ hít một hơi, đồng tử co lại, dây thần kinh trong đầu thình thịch nhảy lên.

Cổ họng trúc trắc, vừa khô vừa ngứa.

Những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu, bị kích thích đột nhiên ập tới đánh tan, ném hết ra sau đầu, suy nghĩ ấy chầm chậm trồi lên, muốn đè cũng không đè xuống được.

Minh Triệu ngây ra mấy giây, chân tay loạn xạ nhặt khăn tắm lên buộc chặt, cúi đầu nhanh chân đi qua Kỳ Duyên, lấy máy tính ngồi xuống bên bàn, quay lưng với cô, nói: "Em ngủ đi, chị có thư điện tử phải gửi..."

Nói xong, giơ tay che lấy gò má, nhiệt độ nóng tới giật mình.

Nhìn bóng lưng xấu hổ của Minh Triệu, Kỳ Duyên cúi mặt cười cười, cảm thấy cô ấy đáng yêu, nổi ý định trêu đùa, chầm chậm đi tới, khom lưng nhích gần: "Cũng không phải chưa từng nhìn. Thì ra phó tổng Phạm xấu hổ như thế, hửm?"

Hơi nóng phả lên vành tai, Minh Triệu run lên một cái, mím môi không nói.

"Phó tổng Phạm?"

"Đừng gọi chị như thế."

"Vậy em phải gọi là gì?" Kỳ Duyên càng nổi hứng, càng nhích lại gần, đôi môi gần như chạm lên vành tai Minh Triệu.

Minh Triệu nghiêng đầu, đáy mắt trào lên tia xấu hổ, khẽ nói: "Ở trước mặt em... không có phó tổng Phạm, chỉ có Bé."

Hô hấp bên tai trở nên dài dằng dặc.

Không khí tĩnh lặng.

Trong lồng ngực, trong cổ trọng, trên cổ tay, khắp nơi đều là tiếng tim đập thình thịch thình thịch.

Một lúc sau, sau lưng truyền tới âm thanh dịu dàng, "Ngủ ngon, Bé!"

"..."

Sắc đêm nồng đượm, ánh trăng khuyết phát ra ánh sáng tối tăm.

Dường như người Galleon không thích cuộc sống về đêm, sau khi trời tối, cho dù là trung tâm thành phố, cũng rất ít người qua lại trên đường, đêm tối ở đây vô cùng yêu tĩnh, giống như quay trở về trạng thái nguyên thủy, nằm trên giường, dường như có thể nghe được tiếng muông thú truyền tới từ thảo nguyên.

Kỳ Duyên không ngủ được, buổi trưa đã ngủ đẫy, tuy lúc này nhắm mắt, nhưng ý thức rất tỉnh táo.

Cô ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, nghe thấy âm thanh gõ chữ trên bàn phím của Minh Triệu, rất nhanh, rất khẽ, thỉnh thoảng dừng lại, không lâu sau liền biến mất. Sau đó cố ý đi nhẹ bước, sau đó là một phen sột soạt.

Đèn được tắt đi, bốn bề rơi vào tối tăm.

Chăn bị nhẹ nhàng vén lên, bên cạnh trũng xuống một chút, mang theo nhiệt độ cơ thể, hương thơm.

Kỳ Duyên hưng phấn kì quái, cánh tay giống như khối sắt chịu lực hút nam châm, không khống chế được muốn đưa sang bên cạnh, cô sợ dọa sợ Minh Triệu, chậm chạp không có động tĩnh.

Trước khi ngủ thích hợp để nói chuyện.

Có một số chuyện, phải nói ra.

Giây phút chờ đợi, Kỳ Duyên lặng lẽ mở mắt ra, chuyển động cổ, không nhìn thấy gì trong đêm tối.

"Bé..."

Cô nằm nghiêng, đưa tay ôm lấy Minh Triệu.

"Em xin lỗi, em để chị phải gánh vác quá nhiều thứ một mình, thật ra em không dũng cảm như bản thân tưởng tượng, em không hề hoàn hảo chút nào, nhưng em đã hiểu ra rồi, chúng ta... Bé?"

Lẩm bẩm rất lâu, người kia không phản ứng.

Kỳ Duyên nhích gần thêm một chút, nghe thấy hơi thở của Minh Triệu ổn định vững vàng, liền ngẩn ra.

Ngủ rồi sao?

Ngày hôm sau, khi Kỳ Duyên tỉnh dậy, Minh Triệu đã không còn trong phòng.

Cô vội vã rời giường đánh răng rửa mặt, mặc quần áo xong, gọi điện thoại cho Minh Triệu, biết đối phương ở công ty, nghĩ bản thân cũng không có việc gì làm, liền ra ngoài.

Hôm nay rất bận, Minh Triệu ngồi trong phòng họp cả một buổi sáng, Kỳ Duyên đợi ở bên ngoài, cũng không nhìn thấy mặt cô ấy.

Tới trưa, người kia ra ngoài, nhưng chỉ là đi vệ sinh.

Ngay cả một ánh mắt cũng không kịp cho cô.

May mà hôm qua Kỳ Duyên đã quen mặt ở đây, mọi người tưởng rằng là người của tổng công ty, cũng không ai có ý kiến, trợ lí Tiểu Hà của giám đốc Trương còn tới đưa cà phê cho cô.

Nhìn tình hình này, sợ là cơm trưa cũng ăn trong phòng họp.

Kỳ Duyên uống ngụm cà phê cuối cùng, đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy một người dáng dấp như quản lí tới gọi nhân viên, bảo anh chàng nhân viên đi đặt đồ ăn ở nhà ăn.

Anh chàng nhân viên vô cùng cần cù, bận trước bận sau chạy qua chạy lại, không bao lâu liền xách đồ ăn lên. Tay trái anh chàng xách hai chiếc túi đựng mười mấy hộp cơm, tay phải cầm một túi không biết là gì, nhưng rõ ràng chất lượng tốt hơn, còn in logo.

Anh chàng đang muốn đưa đồ vào phòng họp, đột nhiên Kỳ Duyên đứng dậy, ngăn lại: "Đợi chút."

"?"

"Bên trong là gì thế?" Kỳ Duyên chỉ vào chiếc túi in logo, hỏi.

Nhân viên ngẩn ra, thấy khí thế chất vấn của Kỳ Duyên, còn tưởng rằng là lãnh đạo của tổng công ty, vô thức nói: "Đồ ăn đặt riêng, chuẩn bị cho phó tổng Phạm."

Xì.

Phòng họp nhiều người như thế, đều ăn cơm hộp bình thường, chỉ chuẩn bị đồ ăn riêng cho Minh Triệu, bảo cô ấy ăn đồ ăn ngon hơn trước mặt mọi người? Đơn giản là không nể nang ai.

Anh chàng nhân viên ngẩn ngơ, vừa nhìn là biết mới tốt nghiệp.

Kỳ Duyên trầm mặt, chỉ vào đồ ăn đặt riêng, nói: "Cầm về đi. Để phó tổng Phạm ăn cơm hộp."

"Hả?" Anh chàng ngẩn ra, "Ngộ nhỡ phó tổng Phạm không vui thì phải làm sao?"

Kỳ Duyên thở dài, không để ý anh chàng, cướp lấy hai túi cơm hộp đi vào phòng họp.

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt tập trung lên người Kỳ Duyên.

Bao gồm Minh Triệu.

"Phó tổng Phạm, ngại quá, nhà ăn đưa cơm hơi muộn, đồ ăn không nhiều, nếu chị ăn không quen tôi sẽ đi gọi thứ khác." Kỳ Duyên cười rất tự nhiên, lấy một suất cơm hộp đặt trước mặt Minh Triệu.

Minh Triệu nhanh chóng phản ứng lại, đáy mắt không chút gợn sóng, khẽ cười nói: "Không sao, mọi người ăn giống nhau."

Kỳ Duyên gật đầu, phát cơm hộp cho những người khác, sau đó lui ra ngoài.

Anh chàng nhân viên vẫn đang ngây ra trước cửa.

Buổi chiều là công việc chuẩn bị tiền kì cho buổi triển lãm thương mại, Minh Triệu cùng một nhóm giám đốc quản lí đi tới địa điểm tổ chức, Kỳ Duyên cũng đi theo, làm trợ lí cho cô ấy.

Bận rộn tới khi mặt trời xuống núi, Minh Triệu uyển chuyển từ chối lời mời dùng bữa của giám đốc Trương, về chung cư cùng Kỳ Duyên.

Vừa vào cửa, Kỳ Duyên ném túi xuống, lấy nước uống không ngừng.

"Mệt chết người mất..."

Uống được nửa chai, cô rút giấy ăn lau miệng, thở dốc một hơi, đột nhiên bị người kia ôm lấy từ sau lưng.

"Kỳ Duyên..."

Hơi thở mang theo mùi nước hoa phả tới bên tai, âm thanh khàn khàn.

Cơ thể Kỳ Duyên cứng lại, nắm lấy tay Minh Triệu, khẽ ừ một tiếng bằng giọng mũi.

"Trả lời chị một vấn đề."

"Chị nói đi."

"Em có muốn..."

Minh Triệu co chặt hai tay, vùi mặt lên gáy Kỳ Duyên, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: "Làm mẹ nhỏ của con gái chị không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net