Chương 96: Không đứng đắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở nóng rực phả lên mặt, Minh Triệu cảm nhận được ngứa ngáy, nghiêng đầu đi, đột nhiên bị giữ lấy cằm, một lực khẽ khàng ép cô ấy quay mặt lại.

Trên mặt ấm lên, đôi môi của Kỳ Duyên kề lên.

Minh Triệu cứng lưng, đột nhiên có chút căng thẳng, không phải vì nụ hôn trên má, mà là vì Kỳ Duyên nhắc tới chuyện "gặp bố mẹ", lồng ngực giống như bị đá tảng đè lên, trúc trắc, thở không ra hơi.

Hai người chính thức yêu nhau chưa tới nửa tháng, còn chưa nếm đủ hương vị vui vẻ ngọt ngào trong thời kì mặn nồng đã phải đi gặp phụ huynh, dù thế nào cũng có phần quá vội vã. Huống hồ, trong lòng Minh Triệu, tổng giám đốc Nguyễn vẫn là tổng giám đốc Nguyễn, đột nhiên biến thành "bố Kỳ Duyên", thậm chí bản thân cũng phải gọi một tiếng "bố", chung quy lại vẫn không quen.

Trên mặt cô ấy lộ ra biểu cảm do dự.

Kỳ Duyên cảm nhận được cảm xúc của Minh Triệu, giống như dự đoán, cười lên an ủi: "Không sao, nếu chị chưa chuẩn bị xong thì không vội, em nói với bố mẹ đợi thêm một thời gian nữa."

"Ừm." Minh Triệu gật đầu, dựa về phía Kỳ Duyên, "Đợi thêm một thời gian nữa đi, chị cảm thấy nhanh quá."

"Được."

Cảm thấy hôm nay Minh Triệu vô cùng xinh đẹp, trang điểm tinh tế đẹp mắt, nhiều thêm một phần diễm lệ, bớt đi một phần lạnh lẽo, không mặn không nhạt vừa hay, đặc biệt là son môi màu cam cháy, tôn lên đôi môi căng mọng, rất có khí chất.

Minh Triệu mặc áo sơ mi cộc tay màu xanh đen, cổ áo dựng đứng không đổi, cúc áo vẫn đóng tới cúc cuối cùng, che chắn nghiêm ngặt. Nhưng càng che đậy, càng khiến người ta muốn thăm dò bí mật bên trong.

Kỳ Duyên chăm chú nhìn cổ áo của Minh Triệu, ánh mắt không khống chế được nóng lên.

Hơi lạnh trong xe rất đầy đủ, nhưng không đủ đè nén ngọn lửa nơi đáy lòng, hương thơm trên đầu mũi càng thôi thúc người ta sinh ra suy nghĩ khó nín nhịn, một giây sau, Kỳ Duyên nghiêng người về phía trước, lợi dụng tư thế tiến công như mãnh thú, xâm chiếm lấy đôi môi ấy.

"Ưm..."

Minh Triệu không kịp phòng bị bị bao vây, lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa đập gáy vào cửa xe, nhưng có một cánh tay đã kịp thời đỡ lấy gáy bảo vệ cô ấy.

Minh Triệu nhắm mắt lại, mặc cho người kia tự tung tự tác.

Mùi bơ sô-cô-la tản ra, miệng Kỳ Duyên lại dính đầy son môi, nhưng hoàn toàn không để tâm, tối qua không thể tận hứng, nên hôm nay phải đòi lại.

"Gấu..."

Minh Triệu khẽ hừ một tiếng, bắt lấy tay Kỳ Duyên, nghiêng đầu tránh đi, "Hiện tại không được..."

Còn tưởng rằng người kia chỉ muốn ôm hôn, đùa nghịch một phen, ai ngờ càng được nước lấn tới, không an phận. Tuy đang ở trong xe, nhưng trước tòa nhà người qua người lại, không lưu tâm một chút sẽ bị người ta nhìn thấy, không có cảm giác an toàn, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện tối qua, cô ấy sợ hãi.

"Ừm? Vậy sau này được đúng không?" Kỳ Duyên lập tức dừng lại, nhướng mày lên, không quên trêu đùa.

Minh Triệu mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt trong mắt Kỳ Duyên, không ảo não, cực kì phối hợp, dịu giọng nói: "Sau này em muốn thế nào thì thế đó." Nói xong chủ động quấn lấy cổ Kỳ Duyên, vùi mặt vào trong tóc.

Kỳ Duyên đờ dẫn.

Vậy là vợ cô sao?

Là Triệu luôn bị cô "bắt nạt" tới nỗi đỏ mặt xấu hổ chỉ có thể véo cô, rứt tóc cô sao?

Kỳ Duyên vốn dĩ không có suy nghĩ khác, biết nơi này quả thật không thích hợp, nhưng Triệu quyến rũ như thế, ý nghĩ kia lại trồi lên. Cô chớp chớp mắt, nhướng mày: "Thật sao phó tổng Phạm?"

"..."

Vừa gọi bằng xưng hô này, toàn thân Minh Triệu mất tự nhiên, như thể dáng vẻ lúc riêng tư của bản thân lập tức bị cấp dưới nhìn thấy, muốn mạng của cô ấy.

"Không được gọi như thế."

"Em cứ gọi đấy. Phó tổng Phạm, phó tổng Phạm, phó tổng Phạm..."

Minh Triệu lườm cô.

Kỳ Duyên càng đùa dai, giữ lấy cằm người kia, cười nói: "Tan làm rồi, ai có thể nghĩ phó tổng Phạm không về nhà, lại ngồi trong xe ở trước cửa công ty bị người ta đè... ôi chao..."

Mái tóc bị dùng sức rứt một cái.

Cô vội vàng xin tha: "Vợ ơi em sai rồi, đừng rứt, em trọc đầu mất."

"Trọc đầu cho em chừa." Minh Triệu lườm Kỳ Duyên, miệng nói như thế, nhưng tay lập tức buông ra, xoa đầu giúp cô.

Kỳ Duyên đã quen giả vờ ngoan ngoãn, nhân cơ hội này hôn lên mặt Minh Triệu, "Vậy không được, em đã đáp ứng chị sẽ nuôi lại tóc rồi."

Nhắc tới tóc, ánh mắt Minh Triệu đột nhiên tối đi, lực tay càng thêm nhẹ nhàng, cô ấy mím môi lại, không lên tiếng, ánh mắt bất cẩn nhìn lên cánh tay Kỳ Duyên, nơi đó có một vết cào màu đỏ sẫm, là do tối qua bản thân lưu lại.

Sau đó lại nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Gấu chiều chuộng cô ấy, nhượng bộ cô ấy, trong mấy tháng đã kéo cô ấy ra khỏi nửa đáy vực sâu, cô ấy có Gấu tốt nhất trên đời, sao có thể không trân trọng.

Minh Triệu cười cười, giơ tay ôm lấy mặt Kỳ Duyên, "Sau này sẽ không rứt tóc em nữa."

Lúc đang nói chuyện, lại bị hôn trộm một cái.

Hai người về tới nhà, con gái đang ngồi xem tivi ngoài phòng khách, vừa xem vừa ăn đồ ăn vặt, nhàn nhã tự tại.

Trong lòng Minh Triệu nhắc nhở phải tự nhiên, giống như thôi miên, thật sự có tác dụng, cô ấy cất túi xách, thay giày, rót nước, vô cùng tự nhiên, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Bé Mỡ, ăn ít đồ ăn vặt thôi, lát nữa còn ăn cơm."

"Vâng."

Cô gái nhỏ lập tức đặt kẹo dẻo trên tay xuống.

Minh Triệu quay người vào phòng ngủ, Kỳ Duyên đặt mông ngồi xuống cạnh con gái, tiện tay lấy một chiếc kẹo dẻo, bóc vỏ ăn, "Ừm, vị nho không tệ."

Gia Hân ngẩn ra nhìn Kỳ Duyên, muốn nói lại thôi.

"Nữ chính này xinh nhỉ, quen mặt lắm, ai diễn thế?" Đương nhiên Kỳ Duyên cảm nhận được ánh mắt ở bên cạnh, không để tâm, thong thả xem tivi.

Nguyên liệu trong bếp đã rửa sạch thái sẵn, cơm đang nấu trong nồi cơm điện, đợi lát nữa cô nấu đồ ăn mặn là được, nhân lúc này giúp Minh Triệu ổn định "cục diện" một chút, cố gắng để sự việc tối qua trôi đi.

Chắc chắn cô gái nhỏ muốn nói với cô về chuyện ấy.

Gia Hân không nhìn tivi, liền nói: "Vương XX ạ."

"Ờ, nhớ ra rồi, từng diễn 'XXX' đúng không?"

"Vâng vâng."

Kỳ Duyên lại bóc một viên kẹo ăn.

"Mẹ nhỏ..." Chần chừ rất lâu, cuối cùng Gia Hân lên tiếng, "Con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Gì thế?"

Cô bé thấp thỏm: "Con muốn nuôi mèo."

Kỳ Duyên ngây ra, không biết là vì bất ngờ hay là nhẹ nhõm, rất lâu sau mới phản ứng kịp, cười lên: "Tại sao đột nhiên lại muốn nuôi mèo thế?"

"Con vẫn luôn muốn nuôi, nhưng mẹ không cho, vì không có thời gian chăm sóc." Hai tay Gia Hân nắm lấy vạt áo, ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Kỳ Duyên, ngập tràn mong chờ.

"Hôm nay con tới nhà đàn chị chơi, nhìn thấy chị ấy có nuôi một con, rất đáng yêu."

Kỳ Duyên đưa tay ra lấy một chiếc kẹo, phát hiện đã hết, lại rụt tay về, cô nhìn một cái về phía phòng ngủ, suy nghĩ một lúc, nói: "Mỡ Mỡ, con thích mèo nên muốn nuôi, hay là nhìn thấy đàn chị nuôi, nên con cũng muốn nuôi?"

"Thích ạ."

"Thật không?"

Cô gái nhỏ chắc chắn gật đầu.

Kỳ Duyên lại hỏi: "Vậy con có thể chăm sóc tốt cho mèo con không? Mỗi ngày cho nó ăn, dọn dẹp chất bài tiết của nó, còn phải đề phòng chú ý đừng để nó bị bệnh, nếu không làm được thì phải làm sao?"

"Không có nếu như." Gia Hân không chút do dự đáp lại, "Con có thể làm được."

Lòng dạ trẻ nhỏ rất đơn giản, thích là thích, không vòng vo nhiều như thế, trong lòng Kỳ Duyên nghĩ con gái không dám nói với Minh Triệu, đại khái là vì không có tự tin có thể lay động được mẹ, thế nên mới ra tay với cô, đầu óc bé nhỏ ấy vô cùng thông minh, biết cô chiều chuộng, dễ nói chuyện.

Kỳ Duyên giơ tay muốn véo má theo thói quen, nhưng nhớ tới lời tối qua, liền khựng lại, sau đó chuyển thành giữ lấy vai Gia Hân, ôm vào lòng, "Vậy được, hôm nào mẹ nhỏ sẽ bàn bạc với mẹ, tỉ lệ thành công có lẽ rơi vào khoảng bảy mươi phần trăm."

Chỉ cần Minh Triệu không sợ mèo, hoặc dị ứng với lông động vật, chuyện này rất dễ bàn bạc.

"Hi hi!" Hai mắt Gia Hân phát sáng, cười lên níu lấy tay Kỳ Duyên, "Mẹ nhỏ tốt nhất, con yêu mẹ nhất!"

Chuyến bay hạ cánh xuống Tokyo, Diệp Lâm Anh ra khỏi sân bay, lên chiếc sedan màu đen, đi thẳng tới khi ngoại ô.

Vùng quê yên tĩnh, con đường nhỏ sạch sẽ bằng phẳng, những căn nhà nhỏ mái chữ A tường trắng gạch đen phân bố không theo quy luật, núi non trập trùng, đồng ruộng xanh ngát cỏ cây um tùm, yên ắng thanh bình.

Cảnh sắc dường như không thay đổi, nhưng vật còn mà người mất.

Rất nhiều năm về trước, Diệp Lâm Anh là một người mới, mới bước chân vào công ty, không mang theo hoài bão lớn lao, chỉ muốn đi làm lấy lương một cách thiết thực. Lúc đó công ty có chút quy mô, đối tác hợp tác lớn nhất là nhà Aoki.

Lúc đó Diệp Lâm Anh vừa kết thúc giai đoạn thử việc không lâu, một lúc nhận được ba đơn hàng lớn, năng lực mọi phương diện không tệ, bà chủ Cố Thù Ninh rất coi trọng cô, thế là tay cầm tay bồi dưỡng, dẫn Diệp Lâm Anh theo bên mình.

Tiếp đãi nhà Aoki, cả quá trình ấy Diệp Lâm Anh đều đi chung với Lucie.

Khi ấy trong mắt Lucie đều là Cố Thù Ninh, còn Diệp Lâm Anh không hiểu chuyện gì, ban đầu chỉ ở chung với Lucie như một người bạn. Sau đó Cố Thù Ninh thẳng thắn từ chối Lucie, lâu dần, trong lòng Lucie cũng không còn ý định nào khác.

Lucie định cư dài hạn ở Việt Nam, học Mỹ Thuật, lại trạc tuổi Diệp Lâm Anh, thường xuyên qua lại, lâu ngày dần nảy sinh tình cảm.

Diệp Lâm Anh không cho rằng bản thân cong bẩm sinh, cô bị Lucie bẻ cong, mà đã cong, liền không có cách nào thẳng lại được. Cô cảm thấy yêu đương với phụ nữ rất đẹp đẽ, giống như bước vào một giấc mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.

Nhưng suy cho cùng, Diệp Lâm Anh là người sống trong hiện thực, không thể không cúi đầu với hiện thực.

Sau này nội bộ nhà Aoki đấu đá nghiêm trọng, ông già muốn gả Lucie cho một gia tộc môn đăng hộ đối, các loại nguyên nhân gốc rễ hiểu lầm, vô cùng phức tạp. Hai người chia tay, Sau khi Lucie quay về Nhật Bản liền nhanh chóng kết hôn, sinh được một người con gái.

Lucie không cam tâm, những ngày tháng sau khi kết hôn cũng không yên ổn, càng cảm thấy bản thân hy sinh hạnh phúc cũng không thể đổi lại sự bình yên cho gia đình, cuối cùng lại ly hôn, không tiếp tục quản chuyện trong gia tộc, một mình nuôi dạy con gái.

Những năm qua, tuy rằng ngắt quãng, nhưng hai người vẫn có liên lạc.

Không ai có thể buông xuống.

Người Diệp Lâm Anh hận thật sự không phải là Lucie, mà là ông già, nhưng suy nghĩ tới lợi ích của công ty, cũng không tiện trở mặt bên ngoài, cứng rắn nhẫn nhịn rất nhiều năm. Trong lòng cô tích tụ không ít oán khí, mỗi khi thấy Lucie, liền không nhịn được mỉa mai châm chọc.

Tối qua, cô lại mơ thấy Lucie.

Ngày mai còn phải đi công tác, nửa tháng sau đó sẽ vô cùng bận rộn, nên hôm nay cô buông thả bản thân bay tới đây.

Chiếc xe dừng trước một căn nhà nhỏ, có một đám người vây quanh trong sân, ồn ào không thôi, Diệp Lâm Anh bảo tài xế đừng đi quá gần, bản thân tự xuống xe, đi bộ vào trong.

Đám người đó là người tới đòi nợ, đủ mọi loại người, không biết nguyên nhân gì khiến hôm nay bọn họ lại tụ tập cùng nhau ở đây, ánh mắt của người nào người nấy hung dữ như muốn ăn thịt người.

Trước cổng căn nhà nhỏ lại mọc ra không ít rêu xanh, bức tường hiện lên nấm mốc rõ ràng, màu tường sơn trắng lở ra từng mảng lớn.

Lucie bị vây trong đám người, bảo vệ cô con gái nhỏ trong lòng, không ngừng gập lưng xin lỗi mọi người, Lucie nhíu mày, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, ánh mắt hoang mang lại không nơi bấu víu, giống như chiếc lá khô bị cơn cuồng phong thổi tới run rẩy.

"Đang làm loạn à?" Diệp Lâm Anh quan sát một lúc, đi về phía trước.

Đám người yên tĩnh lại.

Ánh mắt của Lucie nhìn tới, rơi trên mặt Diệp Lâm Anh, cô đọng lại trong khoảnh khắc ấy.

Vui mừng, trào phúng, đau thương...

Diệp Lâm Anh ngẩng mặt lên, đón lấy ánh mắt kia, trái tim nhói lên, sau đó thản nhiên tránh đi.

Có lẽ thấy vẻ bề ngoài không tầm thường của Diệp Lâm Anh, âm thanh nói chuyện của những người gây sự kia cũng nhỏ đi đôi chút, nhưng dù sao có nợ phải trả là chuyện đương nhiên, bọn họ đứng thẳng lưng, cây ngay không sợ chết đứng. Diệp Lâm Anh hỏi con số, vốn tưởng rằng là một món tiền khổng lồ kinh thiên động địa, nhưng không ngờ chỉ là mấy triệu yên Nhật nhỏ bé.

Thiên kim tiểu thư ngày nào, sa cơ tới mức không có nổi số tiền này.

Diệp Lâm Anh muốn cười lên khi thấy người gặp họa, nhưng không cười nổi, cô nhìn khuôn mặt túng quẫn bất lực của Lucie, chỉ cảm thấy lồng ngực chua xót. Hôm nay muốn đến để kết thúc, ngay cả ông trời cũng tạo điều kiện cho cô.

Diệp Lâm Anh trả nợ thay Lucie.

Bước vào sân, không biết từ lúc nào trên chiếc cây thấp đã có thêm một tổ chim, những âm thanh chíp chíp truyền tới từ nhánh cây, căn nhà vẫn cũ kĩ, sạch sẽ, đơn giản nhưng ấm áp, nước trà vẫn giống như lần trước, nóng hổi, xanh vàng dung hòa.

Diệp Lâm Anh không uống một hơi cạn đáy như trước, mà nhấp từng ngụm nhỏ chầm chậm thưởng thức, cũng không lên tiếng. Ánh mắt cô nhìn về phía cửa nhà, thấy cô gái nhỏ xếp đồ chơi, ấn đường bằng phẳng nhăn lại thành rãnh.

"Tiền... Em sẽ cố gắng nhanh chóng trả chị." Lucie chăm chú nhìn khuôn mặt Diệp Lâm Anh, chỉ sợ cô không vui trút giận lên con gái, vội nói ra những lời đã chuẩn bị từ rất lâu.

Sau đó lại bổ sung một câu: "Cảm ơn chị."

Tưởng rằng lần trước tan rã trong bực bội, chính là vĩnh biệt, không ngờ rằng Diệp Lâm Anh lại tới đây lần nữa, xuất hiện trước mắt bản thân, không hề phòng bị.

Trái tim như lửa tàn của Lucie lại cháy lên một tia nhỏ bé.

"Trả bằng tiền nuôi con à?" Diệp Lâm Anh nhướng mày.

Lucie cúi đầu không nói, gò má ửng đỏ vì túng quẫn.

"Trước kia em giúp tôi, hôm nay tôi giúp em, một gạch sổ toẹt, hòa rồi." Diệp Lâm Anh bưng chén lên uống một ngụm trà.

Có chút chát, không thơm bằng lần trước.

Lá trà không đổi, nước trà vẫn vậy, đại khái là tâm trạng con người thay đổi.

Diệp Lâm Anh đặt chén trà xuống, nhìn Lucie, cất lên từng câu từng chữ: "Nếu em bằng lòng, thì theo tôi về Việt Nam, nếu em không bằng lòng, chúng ta sẽ không liên lạc với nhau nữa."

Nghe được nửa câu trước, trong lòng Lucie sinh ra cảm giác mừng vui, nhưng có chút lo lắng, vô thức nhìn về phía con gái, nhưng nghe thấy nửa câu sau, tia lửa trong lòng lại tắt ngụm – Đây là lấy điểm yếu của cô ấy, ép cô ấy lựa chọn.

"Có thể dẫn theo con gái em." Diệp Lâm Anh bổ sung.

Lucie ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nụ cười còn chưa kịp nở rộ đã cứng lại, cô ấy nhìn thấy cảm xúc đồng cảm, thương hại, thậm chí là bố thí trong mắt Diệp Lâm Anh, dường như trong lòng có thứ gì đó sụp đổ, vỡ vụn trên đất.

"Vậy thì không liên lạc nữa." Lucie suy nghĩ rất lâu, cất lời.

Trước giờ Lucie chưa từng nghĩ Diệp Lâm Anh có thể chấp nhận con gái, con của mình tự mình nuôi, lỗi lầm phạm phải trong quá khứ tự mình chấp nhận trả giá, tuy gia tộc lụi bại, không còn huy hoàng, nhưng cô ấy vẫn không buông bỏ được cốt cách kiêu ngạo trên người, tuyệt đối không muốn sống một cuộc sống bố thí lệ thuộc vào người khác.

Người Việt Nam có câu: Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.

Cô đơn mới là trạng thái bình thường của đời người.

Diệp Lâm Anh im lặng nhìn Lucie, sắc mặt bình tĩnh, khẽ khàng cất lên một chữ: "Được."

Sau Lập Thu, trời liên tục sấm chớp mưa gió mấy phen, nhưng nhiệt độ không khí vẫn không giảm.

Kỳ Duyên rửa toàn bộ ảnh chụp ở châu Phi ra, làm thành sách ảnh, để ở nhà một cuốn, tặng Diệu Nhi một cuốn, bảo Diệu Nhi nhìn cho đã mắt, giải tỏa vất vả trong cuối thai kì. Sau đó cô cẩn thận lựa chọn ra mười mấy tấm, đem đi tham dự cuộc thi cùng triển lãm.

Mấy ngày nay chụp ảnh tạp chí cho công ty, thời gian còn lại rất rảnh rỗi, Kỳ Duyên nhìn thấy tủ giày trong nhà có đủ các loại giày cao gót, nhớ ra phải đôn đốc chuyện rèn luyện sức khỏe của Minh Triệu, liền lên một kế hoạch rèn luyện.

Cuối tuần, Kỳ Duyên kéo Minh Triệu tới phòng tập thể hình riêng.

"Nhất định phải tập thể hình à?"

Minh Triệu nhìn căn phòng đầy trang thiết bị, trong lòng trào lên cảm giác sợ hãi, trên mặt lộ ra sắc thái cực kì không tình nguyện.

"Nhất định." Kỳ Duyên ôm lấy Minh Triệu, nhỏ nhẹ dỗ dành, "Bé! Chị nghĩ xem, cùng đi giày cao gót, chị mới đi được hai bước đã mệt, em thì như rồng như hổ, khoảng cách thể lực lớn như thế, là muốn để em "bắt nạt" mãi đúng không, hửm?"

Hơi lạnh điều hòa rất vừa vặn, cả căn phòng mát mẻ, Kỳ Duyên mang theo hương nước hoa cùng nhiệt độ dính lại gần, giống như miếng bọt biển hút nước, mềm nhũn, căng mọng, khiến người ta muốn lại gần.

Minh Triệu vô thức giữ lấy vai Kỳ Duyên, nghi hoặc nói: "Em bắt nạt chị lúc nào?"

"Trên giường không tính à?" Kỳ Duyên cười xấu xa.

"..."

Một giây sau, cô lại bị véo.

Triệu hứa không rứt tóc cô nữa, quả thật nói được làm được, tóc tai được chăm sóc rất tốt, vừa đen vừa bóng, nhưng tai ương lại đổi thành cánh tay, cách đôi ba ngày lại bị đánh véo vì không đứng đắn, thật sự rất thê thảm.

"Đầu óc chỉ nghĩ tới những chuyện linh tinh." Minh Triệu khẽ mắng, đẩy Kỳ Duyên một cái, xách túi đi về phía phòng thay đồ.

Kỳ Duyên mặt dày đi theo.

Phòng thay đồ là cho một người sử dụng, ở giữa không thiết kế tấm ngăn cách, nhưng không gian tương đối rộng rãi, hai người vào thay quần áo vẫn dư thừa. Minh Triệu định hai người lần lượt thay, ai ngờ vào trong đặt túi xuống, vừa quay người, đã nhìn thấy Kỳ Duyên cũng theo vào trong.

"Hay là em thay trước đi?"

"Cùng thay đi."

Minh Triệu ngây ra, mặt mày đỏ ửng, nhỏ tiếng nói: "Em vẫn nên thay trước đi..." Nói xong cúi đầu muốn ra ngoài.

Vừa cất bước, cô ấy liền bị một sức lực giữ lại, không kịp phòng bị ngã ra, rơi vào trong vòng tay ấm áp, vừa ngẩng mặt lên, liền đối diện với ánh mắt dịu dàng của Kỳ Duyên.

"Đừng xấu hổ mà, nên nhìn cũng đã nhìn hết rồi."

Bên tai phả tới hơi thở ấm áp, Minh Triệu run lên một cái, còn chưa kịp lên tiếng, Kỳ Duyên đã buông cô ấy ra, nghiêng người lấy quần áo trong túi, tự nhiên thay đồ.

Thân hình Kỳ Duyên đều đặn, cơ bắp săn chắc, đường cong lưu loát, chân dài eo thon, tuy gầy, nhưng nhìn rất có lực. Từ đầu tới chân, lộ ra từng chút, nơi nào cũng chói mắt.

Ánh mắt Minh Triệu thẳng tắp, cổ họng vô thức trượt xuống mấy cái, nhiệt độ trên gò má dần tăng cao.

Xác thực, đều đã nhìn thấy hết.

Nhưng dường như cô ấy nhìn không đủ, càng nhìn càng si mê, giống như khối sắt bị nam châm hút vào, không còn là bản thân.

Cảnh sắc tươi đẹp, lập lờ lấp ló.

Động tác của Kỳ Duyên rất nhanh, không bao lâu đã thay xong, quần dài áo ba lỗ, trang phục là đồ tình nhân. Nhưng trong con mắt của Minh Triệu, dường như quần áo không tồn tại, quang cảnh kia đã lọt vào trong võng mạc của cô ấy, tự động loại bỏ lớp quần áo, tưởng tượng phong cảnh trập trùng không ngớt bên trong.

Ý thức được suy nghĩ của bản thân, nhịp tim Minh Triệu đập càng thêm nhanh, hoảng hốt.

Tại sao đầu óc cô ấy cũng nghĩ tới những chuyện linh tinh rồi chứ?

Rốt cuộc là người kia không đứng đắn, quyến rũ cô ấy, hay là vốn dĩ bản thân đã...

Minh Triệu giơ tay che mặt, lòng bàn tay lành lạnh, nhưng mặt mày nóng hổi, trùng hợp thay bức tường đối diện treo gương, cô ấy vừa ngẩng mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng như tôm hấp của bản thân.

"Vợ ơi!" Đương nhiên Kỳ Duyên cảm nhận được ánh mắt của Minh Triệu, lén lút cười trong lòng, nhích lại gần hôn Minh Triệu một cái, "Thân hình em đẹp không?"

"... Đẹp."

Áo ba lỗ thể thao là kiểu cổ tròn, lộ ra xương quai xanh thẳng tắp, ánh mắt Minh Triệu hơi nghiêng đi, nhìn chằm chằm vào hai đường cong ấy, chớp chớp mắt, cổ họng ực một tiếng.

"Thế chị thích không?" Kỳ Duyên đè thấp âm thanh.

"... Thích."

"Tối nay cho chị nhìn tiếp, được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net