Chương 35: CẤT NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu nghe xong đỏ mặt, lầm bầm trong bụng, sư tử thúi, biết tôi mệt, chị còn ra sức bắt nạt tôi. Có điều trước mặt đông người, nàng thật ngại ngùng không thể nói ra.

Minh Tú đứng bên cạnh, nhìn hai người tình sâu ý đậm, nhịn không được phụt một tiếng bật cười, trêu chọc: "Không ngờ nha, tộc trưởng đại nhân lạnh như băng của chúng ta cũng có lúc nhiệt tình như lửa ha."

Thú nhân khác nghe vậy đều cười rộ theo, Minh Triệu xấu hổ đỏ bừng mặt cúi gằm không dám ngước lên.

Kỳ Duyên ôm rịt cô, hời hợt phản kích: "Sao vậy? Tôi không nên nhiệt tình với bạn đời của mình à. Hay là cậu oán hận Ánh Quỳnh không đủ nhiệt tình với cậu?"

Ánh Quỳnh thật thà không nghe ra Kỳ Duyên đang châm ngòi, ôm luôn Minh Tú, lớn tiếng nói: "Chê anh không đủ nhiệt tình, tối qua anh không cho em ăn no sao? Vậy bây giờ chúng ta về nhà đi."

Mọi người nghe thấy lại được một trận cười, Minh Tú tức giận hung hăng cấu véo lưng Ánh Quỳnh.

Kỳ Duyên tiếp tục châm ngòi: "Ánh Quỳnh, tôi thấy cậu đúng là không cho cậu ta ăn no rồi, nếu không sao cậu ta giận dữ vậy, cậu xem Minh Triệu nhà tôi này, được tôi cho no căng nên ngoan lắm, mau rinh cậu ta về nhà cho ăn đi."

Nói rồi còn cố ý nâng cằm Minh Triệu, hôn cái chụt thật lớn lên môi nàng, làm Minh Triệu càng thêm thẹn thùng vùi vào ngực cô không chịu ra. Nàng biết cô cố ý, nên dù có xấu hổ đi nữa cũng không thể học theo Minh Tú trước mặt mọi người nhéo cô, vậy sẽ làm cô mất mặt.

Ánh Quỳnh hình như thật sự bị kích thích, không để ý Minh Tú đang giãy dụa và phản đối, rinh em lên về nhà.

"Ánh Quỳnh, anh thả em xuống....Ánh Quỳnh..." Minh Tú quả thật bị chọc điên, hết đánh lại cắn lên vai Ánh Quỳnh.

Minh Triệu thấy mà kinh hãi, nàng rút lại ấn tượng ban đầu đối với Minh Tú, em không dịu dàng chút nào hết.

Cũng phải, Ánh Quỳnh làm bạn đời của em, không giúp thì thôi còn hùa theo Kỳ Duyên, em nhất định là giận đến điên.

Minh Triệu kéo kéo tay Kỳ Duyên, hỏi nhỏ: "Vậy được không? Họ không cãi nhau chứ."

Kỳ Duyên dửng dưng đáp: "Không sao, Ánh Quỳnh thể lực tốt lắm, một lát trên giường làm cậu ta mát tính, sẽ không giận nữa..."

Minh Triệu bịt miệng cô lại không cho nói nữa, len lén nhìn xung quanh, nhất thời tối sầm, đây quả nhiên là thế giới "Thú nhân" mà, trước mặt đông người nói chuyện này, vậy mà không ai cảm thấy ngượng ngùng, làm nàng rất ngạc nhiên.

Kỳ Duyên kéo tay nàng ra, cắn một cái mới buông: "Được rồi, em ngoan ngoãn đứng một bên nhìn thôi, chúng tôi còn phải làm việc."

Minh Triệu giữ cô lại, vừa rồi nàng chợt có ý nghĩ muốn nói cô nghe: "Kỳ Duyên, chúng ta sao không xây nhà anh ta cách mặt đất cao một chút. Vậy thì trời mưa, nước mưa không tràn vào được, còn có thể đề phòng rắn rít bên ngoài bò vào."

Kỳ Duyên nghe vậy trầm tư, các thú nhân khác cũng bàn tán rôm rả, dù sao họ đều xây luôn trên đất, như vậy là chắc chắn nhất, nếu xây cao giống như nàng nói, cũng có chỗ tốt nhưng lại không chắc, hơn nữa lên xuống cũng không tiện.

Không đợi Kỳ Duyên lên tiếng, Vĩnh Khoa nghĩ một chốc, lên tiếng trước: "Tôi cảm thấy Minh Triệu nói không tệ, mùa hè sắp đến rồi, tuy thôn chúng ta ở địa thế cao nhưng nếu mưa lớn, nhà vẫn bị ngập, hàng năm vào mùa mưa chúng ta đều bận rộn tát nước ra, cũng vất vả...Không bằng thế này, lấy nhà tôi thí nghiệm trước, xem có vững chắc không, nếu vững thì trước mùa mưa mọi người đều xây nhà cao lên, mọi người thấy sao?"

Minh Triệu cảm kích nhìn Vĩnh Khoa, anh ta thật sự quá tốt bụng, chịu lấy nhà mình thử nghiệm, có điều nàng sẽ không làm anh ta thất vọng, nhất định sẽ rất chắc chắn, nàng nhớ ở thế giới kia của mình, có tộc người nào đó xây nhà họ cao hơn so với mặt đất luôn ấy.

Lúc này Kỳ Duyên cũng nói: "Tôi cũng thấy được đó, bây giờ chúng ta đóng nhiều cọc chút, đóng sâu chút, rồi cách đất khoảng nửa người đắp nền."

Các thú nhân nghe chủ nhà đồng ý, tộc trưởng cũng lên tiếng, vậy họ đâu cần nói gì nữa, sôi nổi làm việc.

Rồi theo Minh Triệu đề nghị, chia nhà thành mấy phòng nhỏ, có phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm còn có một phòng phơi nắng thông gió, dùng để phơi thịt ăn không hết, để mùa mưa và mùa đông đều có thức ăn.

Xung quanh nhà còn có hành lang lượn quanh, có thể để bàn hóng mát nói chuyện. Đến vấn đề đi lên đi xuống, Minh Triệu liền chỉ họ làm cầu thang.

Lại nói móng tay thú nhân rất sắc bén, bình thường không cần thì thu vào trong thịt, giống như móng tay con người, đến khi cần thì vươn ra, thật dài, cắt gỗ rất tiện, nên cất một căn nhà gỗ không mất bao lâu đã xong.

Mọi người ồn ào đi lên, đi qua đi lại mấy vòng, cảm thấy khá là vững chắc.

Kỳ Duyên nhìn nhà Vĩnh Khoa còn mấy khúc gỗ thừa thì ngứa tay, nói với các tộc nhân: "Dù sao còn thừa nhiều gỗ thế này, mọi người hỗ trợ cất nhà tôi luôn đi, tôi đãi mọi người cơm trưa."

Minh Triệu nghe Kỳ Duyên nói muốn cất lại nhà vui vô cùng, cũng cười nói muốn cho mọi người nếm thử tay nghề nấu nướng của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net