C13: Nịnh hót là không tốt ở điểm nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu nói đi công tác là thật sự đi công tác. Sáng hôm sau nàng đã lôi Kỳ Duyên theo mình tới trụ sở miền Bắc của MT. Giám đốc khối miền Bắc nhận được tin, đã sớm ở bên ngoài chờ bọn họ.

Xe taxi dừng trước một toà nhà lớn, Kỳ Duyên xuống xe trước, đi sang bên còn lại mở cửa cho Minh Triệu, hai người một trước một sau đi vào.

- Phạm tổng. - Hạ Ân nhìn thấy nàng từ xa đã vội vàng chạy đến cung kính chào. Minh Triệu khẽ gật đầu, nhìn về phía người bên cạnh ngắn gọn giới thiệu "Thư ký của tôi, họ Nguyễn."

- Thư ký Nguyễn. - Hạ Ân cũng gật đầu nịnh nọt cười với cô.

Kỳ Duyên không dấu vết nhíu mày, bộ dáng khúm núm nịnh hót của anh ta thực sự không vừa mắt tí nào. Nhưng không muốn gây chuyện cho nàng, cô vẫn lạnh lùng gật đầu một cái, không nói gì.

Hạ Ân xem như là người có chức lớn nhất ở toàn khu vực miền Bắc, trước nay nhân viên lấy lòng anh ta không kịp, nào có bị người làm lơ như vậy bao giờ. Lúc này đối với việc Kỳ Duyên ngó lơ mình, Hạ Ân ngoài mặt không biểu hiện gì, trong lòng đã có chút bực bội, còn không phải chỉ là một thư ký thôi sao, ở đây lên mặt với anh ta?

Nhưng dù sao cũng là người của trụ sở chính, lại là thư ký của Phạm tổng, anh ta tạm thời cũng chưa muốn gây sự. Có điều anh ta dường như cũng không ý thức được, nếu chỉ là một cô thư ký bình thường, chẳng lý nào Phạm tổng lại tự mình mở miệng giới thiệu.

- Phạm tổng, hiện tại thời gian có chút sớm, đa số các cửa hàng đều chưa mở cửa. Tôi đã cho người thu dọn lại văn phòng, mời ngài nghỉ ngơi một chút. - Hà Ân quay đầu nói.

Minh Triệu ừ một tiếng, "Đi làm chuyện của cậu đi, không cần đi theo tôi."

- Vậy sao được! Phạm tổng đã lâu không đến trụ sở phía Bắc, sợ là có chút không quen, vẫn là để tôi đi theo hướng dẫn đi. - Anh ta vội nói, nở nụ cười lấy lòng.

Phạm tổng thoáng nhíu mày, không để ý anh ta, đi thẳng vào thang máy. Kỳ Duyên thấy nàng không kiên nhẫn, mặc dù không quá muốn giao lưu với Hạ Ân, cũng chỉ phải bỏ lạnh nhạt bỏ lại một câu "Không cần.", rồi đi theo nàng.

Hạ Ân sửng sốt nhìn hai người, sau đó cũng chỉ phải thôi, liếc mắt nhìn nhân viên bên cạnh "Cậu để ý kỹ Phạm tổng một chút, có gì lập tức báo lại cho tôi. Tạm thời đừng làm phiền họ."

- Chị khát nước không? Uống cà phê không tốt, em đi pha cho chị ly trà xanh tỉnh táo tinh thần? - Vừa lên tới nơi, Kỳ Duyên liền hỏi.

Minh Triệu gật đầu "Em cũng vậy."

Kỳ Duyên sửng sốt nhìn nàng đi vào văn phòng, 'em cũng vậy'? Nga, là bảo cô cũng không được uống cà phê, à không đúng, là bảo cô cũng nên uống một ly trà cho tỉnh táo đi? Kỳ Duyên đỡ trán lắc lắc đầu, ở bên cạnh Phạm tổng thực sự là quá tốt để rèn luyện não bộ.

Lúc Kỳ Duyên đi vào văn phòng, Minh Triệu đang đứng tựa vào bàn làm việc, nhíu mày nhìn quanh đánh giá nơi này. Thần sắc của nàng có vẻ nghiêm túc, khiến cho cô cũng không tự giác nhìn xung quanh một vòng, lo lắng hỏi "Nơi này có vấn đề gì sao?"

Minh Triệu hơi lắc đầu, "Không có, lâu rồi không đến, có điểm chưa thích ứng."

- À. - Kỳ Duyên gật đầu, Phạm tổng cẩn thận thành tính, cô đã quen, sợ là đang muốn nhìn thử nơi này có gì bất ổn hay không thôi.

Thấy mình còn đứng mà cô nhóc kia ngồi xuống sopha nhàn nhã uống trà, còn không buồn đem ly tới cho nàng, Phạm tổng nhướn mày "Thư ký Nguyễn, đổi thành người khác em đã sớm bị tôi cho nghỉ việc."

Nghe vậy, Kỳ Duyên ngẩn ra, dưới ánh mắt hài hước của Phạm tổng, hiểu được. Cô vội cười hì hì đứng lên, lại chỗ Phạm tổng lấy lòng "Phạm tổng, mời chị uống trà, trà này là đặc biệt dựa theo khẩu vị của chị mà pha, đảm bảo hài lòng."

Minh Triệu nhếch môi cầm lấy, nhấp nhẹ một ngụm, thấy người kia vẻ mặt trông mong nhìn mình, "Đúng là không tệ."

- Vậy chị có thể đừng đuổi việc em không? - Chớp chớp mắt, bộ dáng ngốc ngốc đáng yêu cực.

Bộ dáng này của cô khiến Minh Triệu nhớ lại chuyện sáng nay...

- Phạm tổng, sáng nay chị phải đến tổng bộ miền bắc phải không? - Kỳ Duyên nhập nhèm mở mắt, tựa ở thành giường, bộ dáng không thể nào gọi là tỉnh ngủ.

Mà Minh Triệu không biết đã dậy từ lúc nào, bây giờ đang đứng ở trước gương chỉnh lại quần áo, "Dậy rồi? Ngủ thêm chút nữa đi, nếu mệt thì sáng nay không cần đi với chị."

Kỳ Duyên lắc đầu "Không mệt, em chỉ là chưa tỉnh thôi, hôm qua ngủ trễ quá.", nói rồi còn ngáp một cái, gắng gượng lấy sức đứng lên "Em đi với chị."

Minh Triệu liếc mắt nhìn người kia, vì sao đứa nhóc này ngủ trễ, sáng nay lúc kiểm tra tài liệu nàng cũng biết được rồi, bây giờ mới hơn 6 giờ sáng, người này đại khái ngủ cũng chưa được vài tiếng "Lần sau không cho phép thức khuya như vậy."

- Không có việc gì, em ngủ không được nên giúp chị xem hồ sơ thôi. - Giọng nói này, ngữ điệu này, rõ ràng là còn ngái ngủ.

Phạm tổng quay sang ấn cô ngồi lại trên giường "Đừng cậy mạnh. Ngoan ngoãn ở đây ngủ một giấc. Buổi trưa chị trở lại dẫn em theo?". Nhưng lúc nàng vừa định xoay người đứng thẳng lên, cánh tay bị Kỳ Duyên bắt lấy, "Phạm tổng~, em muốn đi cùng chị, chị nhẫn tâm bỏ rơi người ta một mình ở đây sao?"

Hai mắt long lanh, hút hút mũi, nhẹ nhàng cắn môi, thần sắc tràn ngập lo sợ cùng uỷ khuất, thành công khiến cho trái tim Phạm tổng khựng lại một nhịp, nàng mấp mấy môi nhìn Kỳ Duyên một lúc, thoả hiệp "Vậy nhanh lên, chị đợi em.", nói rồi nâng tay xoa đầu đứa nhỏ nhà mình.

Sau đó lại thay đổi sắc mặt, nhếch môi lên "Nguyễn đại tiểu thư, em định lấy thân phận gì đi theo tôi? Nguyễn tổng sao? Tôi nhưng không tự dưng dẫn đối thủ tham quan tổng bộ như vậy."

- Cái gì đối thủ, hiện tại chúng ta là đối tác nha! - Nguyễn đại tiểu thư bất mãn, sau đó lại nghênh mặt hất tóc một cái, vô cùng quyến rũ hỏi "Phạm tổng, làm thư ký cho chị, có tính đủ tiêu chuẩn không?"

Phạm tổng nhướn mày, híp mắt trên dưới đánh giá cô một phen, khẽ cười "Miễn cưỡng đi."

Quay lại hiện tại, Phạm tổng nhìn Nguyễn đại tiểu thư lại bày ra bộ dáng kia, như cũ có chút chịu không nổi. Nhưng nàng vẫn là nhướn mày

- Em cho rằng chỉ cần biết pha trà là có thể làm thư ký của tôi?

- Ưm... không thể sao? Em buổi sáng còn biết ngồi bàn đàm phán, buổi tối có thể nấu cơm, dọn nhà, buổi khuya có thể cho chị ấm giường, còn có thể hầu hạ chị thư giãn... - Kỳ Duyên cúi mặt, hai đầu ngón tay trỏ chạm chạm nhẹ vào nhau, sau đó chớp chớp mắt ngây ngô hỏi "Em cảm thấy đã đủ tiêu chuẩn làm vợ, chị có cần thư ký tư nhân không? Em có thể làm việc 24/24."

Minh Triệu liếc mắt nhìn, rốt cuộc nhịn không được nâng tay cốc đầu cô một cái thật kêu "Chỉ giỏi diễn trò. Lúc trước không thi Sân Khấu Điện Ảnh thật uổng.", chính là mặc dù nói vậy, Phạm tổng như cũ cong khoé môi cười, đối với bộ dáng diễn trò kia cảm thấy đứa nhỏ nhà mình đáng yêu cực.

Kỳ Duyên cũng theo nàng cười, cô liền biết Phạm tổng chính là không có sức kháng cự với dáng vẻ mình như vậy.

Đùa giỡn đủ liền thôi, Kỳ Duyên trước mở lời nói "Phạm tổng, người tên Hạ Ân đó...", cô ngừng một chút, không biết nên diễn tả thế nào.

Minh Triệu nhướn mày, hất cằm ý bảo làm sao vậy.

- Năng lực làm việc của hắn ta như thế nào?

Sau một lúc hồi tưởng, Minh Triệu cũng không quá chắc chắn, nàng không có mấy ấn tượng về người này, tiếp xúc chủ yếu với RSM là việc của Võ Hoàng Yến, nàng chỉ thi thoảng hỏi qua mà thôi. "Không tệ lắm, mấy năm nay doanh thu khối miền Bắc vẫn luôn ổn định, cũng không nghe nói qua có vấn đề gì lớn.", dừng một chút lại nhìn Kỳ Duyên "Em không thích?"

Kỳ Duyên hơi gật đầu "Nhìn hắn ta giống như là người nịnh hót không nhẹ. Có lẽ là em đánh giá hơi vội, nhưng em có cảm giác người này không phải quản lý tốt."

- Như thế nào thì tính là một người quản lý tốt? - Phạm tổng mỉm cười nhìn Kỳ Duyên.

- Ưu tiên mục đích chung, có khả năng điều phối công việc, có tầm nhìn, có kiến thức chuyên môn đủ sâu đủ rộng. Kết nối được nhân viên, quan tâm, lắng nghe, tôn trọng, khuyến khích họ phát triển hơn. - Tư chất mà một người quản lý tốt cần thì rất nhiều, nhưng về cơ bản đều gói gọn trong việc họ có khả năng dẫn dắt và quán xuyến để đạt được mục tiêu chung một cách hiệu quả nhất.

- Dựa theo những gì em nói, nịnh hót là không tốt ở điểm nào?

Kỳ Duyên có chút bất ngờ trước câu hỏi này, mở miệng rồi lại không biết phải nói gì. Nếu xét mảng công việc, theo nàng vừa nói hiệu suất của Hạ Ân vẫn luôn rất ổn định, luôn là đạt được mục tiêu đề ra, như vậy nói thế nào hắn ta cũng là một người có năng lực không tồi. Nếu xét về mối quan hệ với nhân viên, Kỳ Duyên không rõ mối quan hệ của bọn họ nên tạm thời không thể đánh giá. Như vậy vừa ra, Hạ Ân thật không có chỗ nào không tốt.

Kỳ Duyên nhíu mày, chỉ là... Này cũng không thể đại biểu người này đáng tin cậy.

Thấy Kỳ Duyên rối rắm một lúc vẫn không trả lời được, Phạm tổng cười nhẹ "Nếu đã nhìn người, thì phải xem ít nhất là 7 yếu tố. Quan điểm/lập trường, năng lực ứng biến/thích nghi, kiến thức, lòng can đảm/ý chí, nhân cách/tính tình, sự trung thực và chữ tín.

Đầu tiên, trên đời không có thứ gì tuyệt đối sai hay là tuyệt đối đúng, thế giới quan của mỗi người cũng vì vậy mà khác nhau, nhưng người mơ hồ giữa đúng và sai thì không thể giao việc lớn. Bởi vì tâm không vững, phẩm chất và đức tính cũng khó xác định. 

Thứ hai, trong xã hội hiện nay, mỗi một giây mỗi một phút đều có thể có phát minh mới ra đời, chỉ cần em chậm một bước cũng có thể trở nên lạc hậu. Thích nghi là từ trong tư duy, từ trong suy nghĩ và kết quả là thái độ, hành động. Thật ra trong xã hội này, mọi người đều dựa vào khả năng của mình để dành lấy những thứ họ muốn, tính toán là điều cần thiết, còn thủ đoạn là điều khó tránh khỏi. Vì thế, chẳng có sự phân biệt trắng đen, cũng chẳng có con người hoàn thiện và lai càng không có ai xấu hoàn toàn. Những người phù hợp quy luật sinh tồn, là những người biết cách sống hài hòa giữa những điều đó, đó là một loại thích nghi. Ứng biến cùng thích nghi còn có thể xét về khía cạnh nhạy bén của tư duy và thái độ khi đối mặt với tình huống bất ngờ. Người khi bị ép đến đường cùng vẫn có thể giữ được tâm bình khí hoà, bĩnh tĩnh đối mặt, là người nhạy bén, có thể dùng.

Thứ ba là kiến thức, cái này không cần chị phải nói đúng không? Một người do dù có khát vọng lớn đến mức nào, tâm có vững vàng đến mức nào, nhưng trong đầu không có kiến thức, vậy muốn cống hiến cũng chỉ là lực bất tòng tâm. 

Thứ tư, dũng khí, chính là muốn nói lửa thử vàng, gian nan thử sức. Nói hoa mỹ hơn, chỉ có những người dám vượt qua khổ đau của địa ngục, mới có khả năng xây dựng thiên đàng. 

Về nhân cách/tính tình, khái niệm này là một phạm trù rất rộng. Nhưng để đơn giản hơn, em có thể gói gọn trong việc xem cách người đó đối xử với người khác và cả chính bản thân mình. Thứ nhất là đối đãi với người thân, đặc biệt là cha mẹ. Thứ hai là đối xử với người yếu thế, có địa vị thấp hơn mình. Thứ ba là đối xử với người bằng mình hoặc hơn mình. Cuối cùng là với bản thân họ, kỷ luật không, tự trọng không? Ngoài ra, lúc họ hoặc say, hoặc nóng giận, sẽ thể hiện như thế nào. Bởi vì những lúc như vậy, là lúc chiếc mặt nạ văn minh bị gỡ xuống, còn lại chính là bản chất thật nhất của họ. 

Về trung thực, chính là nói cách họ đối diện với lợi ích cá nhân. Tiền bạc, địa vị, danh vọng là điều mà ai cũng muốn, đây là dục vọng nguyên bản của con người, nhưng nếu để có được nó mà phải vi phạm pháp luật, đạo đức, niềm tin của bản thân, vậy thì những thứ này không thể lấy. Người nếu không kháng cự được sự mê hoặc của lợi lộc cá nhân, vậy khả năng cao cũng không phải là người trung thành. 

Cuối cùng, là chữ tín. Lời của bản thân đều không giữ được, vậy có thể làm nên việc lớn gì?"

Phạm tổng kiên nhẫn nói xong, Kỳ Duyên cũng yên lặng nghe kỹ. Không gian lặng xuống một lúc, Phạm tổng mới hỏi "Hiểu được sao?"

Kỳ Duyên gật nhẹ đầu, tuy khối lượng thông tin quá lớn, nhưng tạm thời cô vẫn là nhớ kỹ trọng điểm mà nàng muốn nói, trong mắt không khỏi hiện lên thán phục. 

- Cho em 30 phút, lát nữa chị muốn nghe vì sao em cảm thấy Hạ Ân không ổn. Còn có vì sao Hạ Ân vẫn còn được giao vị trí RSM quan trọng như vậy.

Kỳ Duyên yên lặng thở dài, nghe vậy cũng liền tự giác đứng lên, tìm một cái góc phòng đi đến. 

- Qua đây, quỳ bên cạnh chị. - Phạm tổng đột nhiên gọi cô lại, chỉ về phía vị trí bên chân mình. 

Vì vậy lúc này, trong văn phòng lại có một cảnh, Nguyễn tổng sống lưng thẳng tắp, cúi đầu ngoan ngoãn quỳ gối bên cạnh Phạm tổng, mà Phạm tổng ngồi ở ghế da, đôi mắt không chút cảm tình đảo trên màn hình máy tính, chỉ là thi thoảng sẽ quay sang sờ nhẹ đầu của đứa nhỏ bên cạnh. 

Mỗi lần thụ huấn xong, Phạm tổng đều sẽ làm Kỳ Duyên quỳ tư quá, nàng mở miệng nói là 'học phí', trên thực tế Kỳ Duyên cũng hiểu được là muốn làm cô dành thời gian suy nghĩ kỹ về vấn đề mà nàng vừa nói, vì vậy cũng rất nghiêm túc mà chải vuốt ý nghĩ trong đầu mình. Nga, đây cũng xem như là phương thức ở chung giữa hai người bọn họ.

Tuy có đôi lúc cũng sẽ cảm thấy Phạm tổng quá mức nghiêm khắc, nhưng Kỳ Duyên thực vui vẻ, cũng thực thích, bởi vì cảm giác được trên thế giới này có một người sẵn sàng quan tâm mình, hướng dẫn mình, cũng sẽ quản thúc mình mỗi lúc sai phạm. Hơn nữa, có thể khiến tích tự như kim Phạm tổng nói nhiều như vậy, sợ là chỉ có mình cô đi, hahaa. 

Loại nhận tri này, khiến cho Kỳ Duyên toàn thân đều vui sướng, ánh mắt đôi mày đều cong lên. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net