C18: Ngày đầu đến nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Gửi thời gian biểu của em vào email của tôi. Còn có, em hiện tại ở đâu?

- Em ở ký túc xá của trường, cách MT cũng không xa lắm. Lịch học cũng không dày đặc. - Vừa nghe tới 'thời gian biểu', Kỳ Duyên liền vội vàng giải thích ra, giống như sợ có yếu tố nào đó không thuận tiện thôi thì sẽ bị cướp đoạt lại cơ hội trước mắt này.

Nàng còn chưa kịp nói cái gì, đứa nhỏ này đã gấp thành như vậy. Minh Triệu trong lòng có điểm buồn cười "Có lịch học ở đây không, tôi xem một chút."

Kỳ Duyên liền mở điện thoại đưa cho nàng.

Cũng không nhiều lắm, chỉ full ngày thứ 3 thứ 5 thôi, còn lại đều xem như trống. "Em học ít như vậy? Ngoài lịch học thì thời gian khác có bận sao? Cuối tuần?"

- Chỉ tham gia một số hoạt động trong trường, hầu hết đều là không bắt buộc. - Ý muốn nói nếu nàng cần, cô có thể không quan tâm những thứ kia.

Minh Triệu nhìn lịch học trước mặt, ngón tay vô thức nhịp nhịp bên hông, suy nghĩ một hồi "Thứ 6, 7, CN em đến phụ việc cho tôi. 8 giờ sáng - 8 giờ tối. Có thể không?"

- Không thành vấn đề!

- Để thông tin liên lạc của em lại, Vĩnh Duy sẽ gửi chi tiết những thứ khác cho em. - Nàng trả lại điện thoại cho Kỳ Duyên.

Ghi lại thông tin rồi, cảm nhận được câu chuyện sắp đi vào ngõ cụt, Kỳ Duyên trong lòng cân nhắc nên làm sao để có thể ở lại lâu thêm một hồi.

Bạn nhỏ tròng mắt xoay chuyển, biểu tình muốn nói lại thôi dĩ nhiên không qua được mắt Minh Triệu. Mày kiếm khẽ nhíu, nàng không thích người ấp a ấp úng, xem ra là đến sửa. "Có chuyện liền nói.", ngữ khí lạnh xuống vài phần.

Kỳ Duyên không tự giác rùng mình một cái, ngẩng đầu liền thấy đối phương có vẻ không kiên nhẫn, vì vậy liền vội đáp "Không có gì."

- Tới đây thôi, tôi còn việc bận.

Đuổi khách thật thẳng thắn, Kỳ Duyên cũng không dám dây dưa, ngoan ngoãn đứng dậy chào hỏi liền ra ngoài. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, nụ cười trên môi liền gia tăng, tâm tình kích động mà rời khỏi. Thẳng cho đến lúc về tới ký túc xá, cầm tập hồ sơ trên tay, cô vẫn cứ ngỡ là mơ, nhanh như vậy đã có thể đến gần người kia...

Nhà thiết kế sao... Không nghĩ đến băng sơn nữ vương lại là người làm nghệ thuật. Nhưng mà cũng đúng, bức tranh kia vẽ đẹp đến có hồn như vậy mà... Chỉ là Mincy cái tên này, vì sao cô chưa từng nghe qua?

Cả ngày hôm đó, Kỳ Duyên lật tung internet cũng không tìm được thêm bất kỳ thông tin nào về nàng. Thở dài một tiếng, cô đóng lại tập hồ sơ kia, dứt khoát mặc kệ, trong lòng lại vô cùng mong chờ những ngày sắp tới.

Kỳ Duyên không biết, sau khi cô đi rồi, biểu tình còn tính là 'ôn hoà' trên khuôn mặt người nọ hoàn toàn rút sạch. Nàng đứng dậy, đi đến quầy bar sâu bên trong, ngẩng đầu cầm lấy chai rượu được đặt một mình ở trên tầng cao nhất, The Eye of the Dragon, rót cho chính mình một ly, đôi mắt tối tăm phân không ra đen trắng nhìn về phía cửa, "Vốn định buông tha em, là em một hai cố tình đến trêu chọc tôi."

———————

Ngày hôm sau, hòm thư của Kỳ Duyên nhận được 2 email dài sòng sọc của Vĩnh Duy, một cái là về thời gian địa điểm nơi làm việc của người đó, gồm luôn cả một vài thứ yêu cầu cô chuẩn bị trước. Một cái email còn lại là về lưu ý trong sinh hoạt của người kia, chẳng hạn như cà phê phải là cà phê đậm đặc, có thể thêm đá nhưng cấm tuyệt bỏ đường, vân vân mây mây hàng tá thứ khác, chỉ cần liếc sơ qua thôi cũng đủ cho cô choáng váng cả đầu.

Hôm nay đã là thứ tư, chỉ còn không bao lâu nữa là phải đến 'trình diện', nhìn đống kiến thức nghệ thuật chuyên môn bị yêu cầu tìm hiểu kỹ càng kia, Kỳ Duyên cảm thấy chính mình nhất định sẽ chết trên bàn học. Nhưng còn có thể làm sao, ngày mai cô phải đi học từ sáng tới chiều, chỉ có hôm nay có thể liều mạng tìm hiểu thông tin một chút, không thể để ngày đầu liền để lại ấn tượng không tốt được.

Trong email chỉ đề cập một vài keyword, có những keyword khá quen thuộc, nhưng cũng có những keyword thật sự lần đầu tiên cô thấy trong đời. Mỗi một keyword có thể là một trường phái nghệ thuật, một loại chất liệu, một cái tên sản phẩm, tên ngành công nghiệp bất kỳ nào đấy, hoàn toàn không có điểm chung gì, nhưng lại mở ra một bầu trời kiến thức vô tận, khiến cho cô luống cuống không biết phải bắt đầu tìm hiểu từ đâu.

Cứ như vậy hồi hộp hai ngày, sáng thứ 6, bởi vì đang ở ký túc xá nên chưa đến 6 giờ cô đã mở mắt dậy, chuẩn bị sửa sang mọi thứ xong liền chạy xe đến địa chỉ ghi trong mail.

Nơi này là một khu vực cách MT không quá xa, làm con gái của ông trùm bất động sản, cô càng là quen thuộc, tiểu khu Landcaster là đầu tư của Keidi, dành cho giới thượng lưu ngầm của cả nước, chỉ có tổng cộng 8 căn, có tiền cũng chưa chắc có thể mua. Lúc nhìn đến cái tên này, Kỳ Duyên thực sự đã sửng sốt hồi lâu.

An ninh của Landcaster vô cùng tốt, theo nguyên tắc đến phòng đăng ký thông tin cùng xác nhận xong, bảo vệ sẽ dắt xe của khách đến khu vực để xe riêng, sau đó dùng xe chuyên dụng chở đến căn biệt thự chủ nhà.

Bất quá Kỳ Duyên cũng không cần làm thủ tục, cô chỉ đơn thuần là đưa chìa khoá xe máy cho anh chàng bảo vệ, sau đó ngồi lên xe chuyên dụng được chở đến căn biệt thứ số 8 cuối cùng. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, không phải vì cô là đại tiểu thư của Nguyễn gia, mà bởi vì... căn số 6 ở nơi này, là của cô...

Kỳ Duyên ấn chuông cửa, chừng vài giây sau cổng ngoài liền tự mở ra. Cô do dự một chút, đi thẳng đến trước cửa lớn, còn không đợi cô lại gõ cửa hay làm gì, cửa đã bị người mở. Người kia mặc một thân áo thun cùng quần short ngắn đơn giản, khiến khí tràng so với mặc âu phục mọi lần dường như có chút nhu hoà hơn, tuy gương mặt vẫn là lạnh lùng, nhưng quả thật mang đến cảm giác dễ chịu nhiều.

Còn có... tay chân nàng lộ ra bên ngoài quần áo, thon thả, mượt mà. Nước da nàng không phải loại trắng nõn như cô, ngược lại là hơi nâu một chút, săn chắc, khoẻ khoắn vô cùng. Kỳ Duyên nhịn không được nuốt nước miếng một cái, trái tim bay nhanh đập mạnh.

- Vào đi. - Thấy cô gái nhỏ đứng ngây ngốc nhìn mình, Minh Triệu nhướn mày 'gọi hồn' cô trở lại. Thanh âm trầm thấp còn mang theo chút lười biếng tuỳ tính buổi sáng, khiến tim Kỳ Duyên nháy mắt như muốn bay khỏi lồng ngực, vành tai không thể hiểu được mà đỏ lên. Cuống quít cúi đầu vội bước vào "Dạ."

Bước vào bên trong, Kỳ Duyên cũng không dám loạn chuyển tầm mắt, ngoan ngoãn mà đứng ở một bên.

- Ăn sáng rồi sao? - Minh Triệu tuỳ ý hỏi.

- À, em ăn rồi. Còn chị?

- Tôi không ăn sáng. - Nàng đáp, sau đó đi về phía phòng bếp cầm lấy ly cà phê đang uống dang dở tiếp tục.

Kỳ Duyên thoáng nhíu mày, không ăn sáng lại đi uống cà phê đậm đặc như vậy, người này là có thù với bao tử sao? Đang lúc cô suy nghĩ linh tinh, lại nghe được giọng nàng vang lên "Ngồi đi, hôm nay là ngày đầu tiên, cho em hai phút, muốn hỏi cái gì liền hỏi."

- A?

- Không hỏi? Vậy lên lầu.

- Em hỏi em hỏi, chị Mincy, đừng gấp.

- 1 phút.

- ... - Kỳ Duyên nghẹn, mấy giây sau mới hỏi ra được một câu "Sao lại chọn em?"

- Lần đầu gặp mặt tôi đã nói, có lẽ là do chúng ta có duyên. - Nàng trả lời xong, thấy đứa nhỏ vẻ mặt rõ ràng là không tin, im lặng nhìn mình liền mỉm cười "Cũng có thể là vì lần đó tặng em bức tranh kia, không thu tiền, tôi nghèo, hiện tại muốn bắt em đến lao động đền bù một chút."

Kỳ Duyên trong lòng trợn trắng mắt, đây là lý do quỷ quái gì.

- 30 giây.

- Ơ! Vậy... vậy em có thể biết tên thật của chị không?

- Tạm thời chưa thể.

- ...

- Số điện thoại, facebook thì sao?

- Facebook có thể, số điện thì phải xem biểu hiện của em thế nào.

- ...

- Hết giờ.

- Chị rõ ràng không chịu trả lời, hoặc là trả lời không đúng sự thật! - Kỳ Duyên vô cùng bất mãn.

- Tôi chỉ nói là cho em hỏi, lại không nói tôi sẽ trả lời.

- Chị...!

Cô thực sự tức quá! Người này, sao có thể ngang ngược như vậy!!!

Đối với sự bất mãn của Kỳ Duyên, Minh Triệu chỉ là cong mắt cười "Sao? Ý kiến?"

- Kh... không... không có. - Lại không tiền đồ rồi.

- Vậy theo tôi. Dẫn em đi tham quan một chút.

Lúc này Kỳ Duyên mới nhìn kỹ thiết kế cùng bài trí của ngôi biệt thự này, quả thật là đơn điệu đến mức sang trọng. Các thiết kế chủ yếu dùng đường thẳng và đường cong phối hợp hài hoà với nhau, ánh sáng cũng vô cùng được chú trọng. Chỉ tính riêng khu vực hành lang thôi đã có đến ba loại đèn có thể tuỳ chỉnh độ sáng cùng màu sắc. Cả ngôi nhà lấy ba màu trắng xám đen làm chủ đạo, thật sự mang đến cảm giác nghệ thuật mãn nhãn, nhưng rồi lại giống như khuyết thiếu đi tone nóng, khiến cho nơi này có vẻ lạnh lùng vô cùng, giống hệt như chính chủ nhân của nó vậy.

- Trừ bỏ phòng ngủ cùng thư phòng của tôi, còn lại nếu muốn dùng em có thể tuỳ ý. - Đi một vòng rồi, hai người dừng lại ở một cánh cửa tầng cao nhất. Kỳ Duyên nhanh chóng đảo mắt nhìn, giống như toàn bộ tầng này chỉ có một phòng.

- Chị ở nơi này một mình sao? - Có thể hay không quá tịch mịch? Cô cũng là bởi vì không chịu nổi cảm giác một mình trong một căn nhà rộng lớn như thế này, nên mới quyết định chuyển vào ký túc xá.

Không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn là gật đầu.

- Một mình quét dọn nơi này? - Kỳ Duyên mở lớn mắt.

- Có người định kỳ quét tước. - Bởi vì nàng không thích sự xuất hiện của người khác trong nhà mình quá nhiều, cho nên người giúp việc chỉ là định kỳ đến giúp nàng dọn dẹp mà thôi. - Như thế nào? Em muốn đảm nhận luôn?

Kỳ Duyên lắc đầu nguầy nguậy, đùa gì vậy, mỗi căn nhà ít nhất 600m vuông, cô nhưng không nghĩ kiếm chuyện ôm vào mình.

Minh Triệu khoanh tay nhìn cô, trong mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm.

Bạn nhỏ ngây thơ nào có biết, cũng chính vì câu hỏi hôm nay mà ngày sau chỉ hận không thể giơ tay tát cho cái phiên bản tự vác đá nện chân mình này một cái tát. Phạm tổng bắt được điểm này, về sau không ít lần lấy ra phạt cô, mỗi lần đều mệt như chết đi sống lại, cảm giác chính mình giống như trải qua một hồi Thế Chiến.

- Đây là phòng thiết kế, về sau đa số thời gian của em đều là ở đây. - Nàng đẩy cánh cửa phía sau mình ra. Kỳ Duyên theo đi vào, nhìn một vòng liền không khỏi cảm thán, thật đúng là thiên đường của dân nghệ thuật!!!! Phần lớn không gian bên trong không có nửa cái vách ngăn, bàn ghế tuỳ ý dựng ở khắp nơi, màu vẽ, bản thiết kế được để loạn xạ, nhưng người tinh ý sẽ thấy được những thứ này 'bừa bộn' một cách vô cùng có tổ chức.

Có một khu vực quay chụp riêng, đèn chiếu, miếng phản quang, nền trắng, ốc đảo mô hình, máy quay, máy chụp đầy đủ cả. Bên cạnh đó còn có khu vực vẽ tranh, chất đầy những chất liệu giấy cùng sơn vẽ, trên tường còn có một mood board lớn ghim đầy hình ảnh ý tưởng. Mà đáng nói nhất chính là khu vực thi thiết kế thời trang, bàn cắt may, năm sáu mannequin cùng hàng loạt các tác phẩm được đặt ở xung quanh đó.

Minh Triệu dẫn cô tới một góc bên trong, nâng tay đẩy ra cánh vách ngăn gỗ trắng, Kỳ Duyên lập tức mở to mắt, bên trong là vô số cuộn vải, đa dạng nguyên liệu màu sắc, lướt sơ qua đã có thể lên tới vài trăm. Bạn nhỏ đổ mồ hôi hột, cho dù là ở Nguyễn gia, ông Nguyễn cũng đầu tư cho cô một căn phòng như vậy, nhưng so với nơi này, thực sự không đáng nhắc tới.

- Hôm trước gửi email bảo em tìm hiểu kiến thức, có tìm hiểu sao?

Vốn đang mải mê ngắm nhìn, Kỳ Duyên bị một câu lôi lại thực tại. Vừa nghe đến chuyện này, bạn nhỏ thoáng cái lại rụt vai "Cái kia... có điểm nhiều. Em chỉ mới nhìn sơ qua toàn bộ, cụ thể tìm hiểu sâu vào được vài cái, nhưng không đến mức am hiểu đủ sâu."

Đối với câu trả lời này, Minh Triệu không tỏ ý kiến, nhưng Kỳ Duyên có thể cảm nhận được xung quanh dường như lạnh xuống vài độ...

Người kia xoay lưng từ một cái hộc tủ cầm ra một sấp giấy để lên bàn "Qua đây, trước kiểm tra kiến thức của em một chút."

Trong đầu Kỳ Duyên —— Ong —— một tiếng, thầm kêu thôi xong rồi. Ngày đầu tiên đã bị kiểm tra, cô sẽ chết không toàn thây mất.

Liếc mắt nhìn sấp giấy kia, có hơn mười tờ là ít, chữ lại còn san sát nhau...

- Cho em 6 tiếng.

Bài kiểm tra làm 6 tiếng a...

Kỳ Duyên cho dù lại không tình nguyện, kết quả cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh ngồi xuống.

- Điện thoại để sang bên kia, tạm thời tịch thu. - Nàng chỉ tay về phía một cái hộp gần đó.

Ngay cả điện thoại đều không cho dùng... Giống như thi đại học...

- Bấm giờ, làm đi. - Nói rồi liền xoay người đi, nhưng giống như sợ bạn nhỏ không đủ áp lực, bỏ lại thêm một câu "Không đạt 50% đừng trách tôi tàn nhẫn."

- ... - Từ đầu đến cuối bạn nhỏ đều không có cơ hội phản đối dù là 1 chữ.

Bây giờ không có, về sau càng là không có.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net