Chương 150: Thay Đổi 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu rất nhanh đã đến, cô đến gần Kỳ Duyên, ngửi thấy trên người anh nồng nặc mùi rượu, không khỏi nhíu mày, tiến lên giật lấy ly rượu trong tay anh, mắng: "Đừng uống nữa, uống thành như vậy mà còn uống nữa."

Từ khi Minh Triệu từ cửa đi vào Kỳ Duyên đã thấy cô rồi, giả vờ giả vịt uống thêm hai ngụm rượu, cô cướp lấy ly rượu trong tay anh, anh thuận thế xoay người lại, bày ra ánh mắt say lờ đờ, mông lung nhìn cô, sau đó duỗi cánh tay ra cô ôm vào lòng, đầu chôn tại gáy cô, lẩm bẩm đầy oan ức: "Vợ ơi, cuối cùng em cũng đến đây, anh chỉ muốn mỗi vợ thôi."

Lạp Tiểu Bảo bên cạnh nói vào: "Đúng đó, chị dâu, chị cũng chịu đến rồi, anh hai nãy giờ toàn là gọi tên chị thôi."

"Ừm" Nghe Lạp Tiểu Bảo nói với cô như vậy, Minh Triệu chỉ lung tung gật đầu, cô thật sự vội vàng muốn chống cự Kỳ Duyên, muốn đẩy anh ra khỏi người mình, nhưng có từ chối kiểu nào, cả hồi lâu cũng không thoát khỏi sự vây khốn của anh, đành phải nhìn Lạp Tiểu Bảo cầu giúp đỡ: "Mau đến giúp tôi dìu anh ấy ra xe đi."

"Được" Lạp Tiểu Bảo bước lên nâng Kỳ Duyên, nhưng Kỳ Duyên lại chơi xấu, bám lấy Minh Triệu không chịu đứng lên, Minh Triệu không có cách nào đành phải thất tha thất thiểu kéo anh cùng nhau đi ra ngoài.

Nhìn thấy anh hai nhà mình ngay cả chiêu làm nũng cũng mang ra dùng, Lạp Tiểu Bảo thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhắm mắt đi theo bên cạnh, từ quầy bar ra đến cửa cũng không xa, chịu nghẹn cười suýt nữa nội thương.

Khó khăn lắm mới đưa Kỳ Duyên lên xe được, Lạp Tiểu Bảo vòng lên phía trước nhận nhiệm vụ lái xe, nghĩ nhanh đem hai vị ôn thần này ném về nhà, để mình còn về sớm nghỉ ngơi.

Lên xe rồi, cả người Kỳ Duyên liền dính trên người Minh Triệu, ngậm miệng mở miệng cũng một tiếng 'Vợ ơi', tay bắt đầu không chịu yên thân chạy loạn khắp lưng cô, trước mặt Lạp Tiểu Bảo nên cô không dám giãy giụa quá mức, chỉ nhẹ nhẹ uốn éo người một chút, né anh một chút, nhẹ giọng dỗ anh đừng làm rộn nữa.

Ở trước mặt anh em của mình lại muốn thân thiết với vợ yêu, Kỳ Duyên hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, anh thật hưởng thụ dáng vẻ xấu hổ muốn từ chối mà không từ chối được của Minh Triệu, vì thế càng lúc càng quá đáng. mút hôn cái gáy trắng nõn của cô, làm ra một loạt dấu vết dâu tây màu đỏ nhạt.

"Ngoan ngoãn ngồi yên đi, đừng gây rộn nữa." Minh Triệu bị anh mút hôn có chút ngứa, nhịn không được liền né ra gần cửa xe để trốn.

Kỳ Duyên mượn rượu giả điên, căn bản không nghe cô nói, cả người ép cô vào cửa xe, vây cô trong lòng ngực, cô có chống đỡ thế nào cũng không thể trốn được đôi môi anh. Được một tấc lại muốn thêm một thước, tay anh liền âm thầm vòng sau thắt lưng của cô rồi đặt lên mông căng tròn, cảm giác mềm mại trong tay thật thích, anh thật sung sướng bóp nhẹ vài cái.

Minh Triệu hoảng hồn thiếu chút nữa hét ra tiếng, trên mặt không biết giận dữ hay đang xấu hổ nữa mà đỏ thành một mảnh, cô mím môi, đưa tay ra sau bắt lấy cái tay xấu xa đang xằng bậy của anh, xấu hổ áp lên tai Kỳ Duyên nhẹ giọng cảnh cáo: "Nếu anh mà còn xấu tính như vậy, em sẽ xuống xe ngay lập tức" Vừa nói vừa nhìn trộm Lạp Tiểu Bảo phía trước, sợ anh nhìn thấy cái không nên nhìn.

Lạp Tiểu Bảo không hề chớp mắt, đối với chuyện xảy ra phía sau anh làm như mắt mù tai điếc, khiến cô thở mạnh cũng âm thầm nghi ngờ bọn họ có phải thường xuyên đùa giỡn những cô gái khác trên xe như vậy không, cho nên mới mãi thành thói quen, không thể trách.

Minh Triệu còn chưa có lý do để hỏi đã bị Kỳ Duyên lôi kéo sự chú ý, anh mang theo hơi thở nồng nặc rượu tới chóp mũi cô, đột nhiên cười chơi xấu nói: "Vậy em hôn anh một cái đi, em hôn anh một cái, anh liền ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa."

"Anh..." Cô thật sự muốn hét to mắng anh là đồ vô sỉ, nhưng ngại có người ngoài ở đây, tuy nói là anh em của anh, nhưng cô cũng muốn giữ một chút mặt mũi cho anh. Với lại người say, cô so đo cũng không được gì. Trừng mắt nhìn anh hồi lâu, đành chịu hôn lung tung trên môi anh.

Kỳ Duyên chưa vừa lòng chậc lưỡi, có điều cũng không tiếp tục ầm ĩ với cô, ôm lấy eo cô thật chặt, bả đầu gối lên vai cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Minh Triệu nhẹ nhàng thở ra, hơi thở nóng ấm của anh phả lên gương mặt cô, làm cho cô có chút tê dại lại có chút ngứa, cô không được tự nhiên xoay đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ suy tư nghĩ làm sao cho anh uống ít rượu lại, cô biết tâm trạng anh không tốt, nhưng cứ mượn rượu giải sầu như vậy thật sự sẽ làm hư thân thể.

Hai người đều có tâm sự, không phải là ba người, còn có một người muốn chạy trốn thật nhanh. Chân anh trái một cái phải một cái đạp vội chân ga, rất nhanh đã đến nhà của hai người họ.

Lạp Tiểu Bảo vội giúp Minh Triệu đưa Kỳ Duyên lên nhà, sau đó thành công thoát thân.

Minh Triệu vốn định nhờ anh mang Kỳ Duyên đến phòng ngủ để anh ngủ sớm, nhưng Kỳ Duyên đâu có thật sự uống rượu để say, anh ngàn vạn cực khổ lừa mang cô về nhà sao có thể tắm rửa đi ngủ được. Anh ngồi trên sô pha dưới lầu không chịu đi lên, miệng còn ồn ào nói khát nước, để Minh Triệu đi rót nước cho anh. Nhìn bóng dáng bận rộn của cô trong bếp anh liền cảm thấy thật ấm áp.

Uống nước xong lại ồn ào đòi tắm rửa, tắm vòi sen không được lại không muốn tắm bồn. Minh Triệu bị anh quậy không còn cách nào khác, đàng phải giúp anh xả nước ấm, xả nước xong rồi cô đi ra ngoài gọi anh thì anh với một thân trần truồng đi vào rồi.

Tuy Minh Triệu với anh kết hôn hơn nửa năm rồi, chuyện thân mật cũng làm vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh trần truồng như vậy, cô không khỏi bối rối mặt đỏ tim đập được.

Cô không được tự nhiên nói: "Xả nước xong rồi, anh tắm đi."

"Vợ ơi, em giúp anh chà lưng đi." Kỳ Duyên không khỏi kiếm cớ kéo cô lại.

Minh Triệu bị anh lôi kéo đến trước bồn tắm, nhìn anh nằm vào trong bồn, lấy khăn chuẩn bị bên cạnh giúp anh chà lưng. Không ngờ được đột nhiên bị anh giữ chặt tay, kéo xuống, Minh Triệu không kịp phản ứng, cả người đã bị kéo vào trong bồn, ngồi trên người anh.

"A..." Cô la to một tiếng, chống đỡ muốn đứng lên, nhưng Kỳ Duyên lại nhanh hơn, vòng tay đỡ lấy cổ và môi anh tìm đến môi cô, hôn thật nồng nàn.

"Ưm ưm..." Minh Triệu không muốn nên vặn vẹo né tránh anh, không nghĩ xem mình đang ngồi trên nơi nào đó đang phình trướng đứng thẳng lên của anh.

"Ư..." Kỳ Duyên hừ hừ một cái, chẳng những không buông cô ra mà ngược lại càng hôn mãnh liệt hơn. Minh Triệu sợ kích thích đến dục vọng của anh, nên không dám giãy giụa thêm.

Kỳ Duyên thấy cô có ý chấp nhận, liền giảm lực động, nhẹ nhàng liếm môi cô, tay khác vỗ về lưng cô, lưỡi to tham lam đi vào vói vào trong miệng, cạy mở hàm răng rồi quấn lấy lưỡi cô, quấn quýt không rời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net