Chương 38: Bạo lực gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À... Anh đã không nhớ gì hết. Vậy thì tốt rồi, chuyện đêm qua em đồng ý với anh giờ cũng không cần thực hiện." Minh Triệu trưng ra vẻ mặt đầy may mắn nói.

"Không được." Kỳ Duyên nghe thế lập tức nóng nảy, ngồi bật dậy khỏi giường.

"Không được? Anh còn nhớ em đồng ý chuyện gì sao?" Minh Triệu giả vờ nghi ngờ hỏi ngược lại anh.

"À... Cái này..." Kỳ Duyên lúc này mới nhớ ra, vừa rồi anh còn đang giả vờ không nhớ được gì, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nhưng dù sao anh cũng đã tiếp xúc với vô số người, biết thế nào có lợi nhất cho mình, da mặt lúc dày cần dày, cho nên ho nhẹ một cái, trịnh trọng nói: "Những chuyện tương đối quan trọng còn có chút ấn tượng."

Minh Triệu chán nản, da mặt anh không phải là dày bình thường nữa rồi, anh thật sự quá vô sỉ.

Minh Triệu trợn tròn mắt giận dữ nhìn anh không biết nói gì hơn, Kỳ Duyên đột nhiên có chút hốt hoảng: "Vợ ơi, em nhanh nhanh ra gara xem sao, đêm qua anh quên dọn dẹp quần áo rồi."

"Cái gì..." Quần áo? Hỏi được nửa câu, Minh Triệu bỗng nhiên nhớ đến, tối hôm qua, váy áo với quần lót của cô bị anh xé rách ném trên mặt đất, anh thì không sao nhưng để ba mẹ chồng thấy được, chỉ sợ cô không còn mặt mũi nhìn ai nữa.

Thế là cô rú lên một tiếng, chạy băng băng xuống lầu, hổn ha hổn hển lao vào gara, bất ngờ còn nhìn thấy được hai mảnh vải rách nằm chình ình trên mặt đất. Minh Triệu nhanh chân chạy đến nhặt nó lên.

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy xe còn đủ trong gara, điều này chứng tỏ là chưa ai vào đây, cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm quay đầu thì nhìn thấy ba mẹ chồng đang đi đến.

Minh Triệu vội vàng giấu đồ trong tay ra sau lưng, vẻ mặt đầy hốt hoảng giải thích với ba mẹ chồng: "Ba, mẹ ra ngoài ạ. Duyên để quên đồ trong xe, nói con xuống lấy."


Ba mẹ Nguyễn gật đầu với cô, theo bản năng nhìn vào cửa xe đang mở, vẻ mặt khẽ biến nhìn nhau. Ba Nguyễn nhíu mày mở cửa xe ngồi vào, mẹ Nguyễn với ánh mắt phức tạp đến gần, vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng nói: "Đàn ông mà, gặp dịp thì chơi là điều khó tránh, con cũng đừng quá so đo." Nói rồi, bà xoay người vào trong xe.

Minh Triệu có chút ngốc đơ nhìn xe ba mẹ chồng chậm rãi rời khỏi gara, cô nhíu mày suy nghĩ lời mẹ chồng vừa nói có ý gì. Bà hình như là đang an ủi cô, nhưng sự an ủi này sao nghe có vẻ khó chịu quá?

Hơn nữa lời này rất quen, giống như mấy ông chồng thường xuyên chơi bời cùng người phụ nữ khác bị vợ nhà bắt tại trận vậy. Sao mẹ chồng lại nói mấy lời này với cô, Minh Triệu trăm bề không hiểu được, quay đầu lại nhìn, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy một vật thể lạ màu trắng trên ghế sau xe.

Trong chớp mắt toàn thân Minh Triệu cứng đờ, giống như sét đánh đỉnh đầu, tên xấu xa Kỳ Duyên lại ném áo bra của cô ở đây, để cho ba mẹ chồng nhìn thấy, sau chuyện này cô còn có mặt mũi nào gặp ai nữa.

Minh Triệu nhặt áo bra lên, cuộn tròn nắm chặt trong tay, tức giận đùng đùng xông về phòng tìm Kỳ Duyên tính sổ.

Cô đạp cửa lao vào phòng, vừa xông vào vừa rống to: "Kỳ Duyên!!" Đáng tiếc, khắp căn phòng cũng không thấy một bóng người. Cô vừa định đi ra ngoài tìm, thì nghe được tiếng nước trong phòng tắm truyền đến.

Cô giận điên người, không chút suy nghĩ nhảy vọt vào trong. Kỳ Duyên đang trần trụi đứng dưới vòi sen tắm gội, nghe thấy tiếng mở cửa, vừa mới nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, đã thấy Minh Triệu lao đến gần, nhắm vào bụng anh tung một nắm đấm.

Nhà họ Phạm sợ con cái bị bắt cóc cho nên từ khi còn nhỏ đã cho chị em bọn họ học võ phòng thân, Minh Triệu mặc dù nhiều năm không dùng đến, nhưng khí lực so với những cô gái bình thường khỏe hơn không ít, hơn nữa lúc này cô đang tức giận vô cùng, dùng hết mười phần sức lực mà ra chiêu, Kỳ Duyên lại hoàn toàn không phòng bị, cho nên một đấm này trực tiếp làm cho anh phải khom người xuống.

Không đợi anh thẳng người dậy, cánh tay của Minh Triệu lại thụi một phát lên lưng anh, Kỳ Duyên bị ăn đau nên kêu lên thành tiếng, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ra tay ngăn cô lại, Minh Triệu còn đang muốn nhấc chân lên đá anh, lại bị anh đẩy ra, trọng tâm không vững, hơn nữa mặt đất có nước, lập tức ngã về phía sau.

Kỳ Duyên thấy cô sắp ngã xuống, gấp gáp kéo cô lại, nhưng cũng quên dưới đất có nước, vì thế cả hai người té chồng lên nhau, may là trước khi ngã xuống Kỳ Duyên còn nhớ muốn bảo vệ cô, nên đã để cô nằm đè lên người mình, vì vậy Minh Triệu không thấy đau đớn gì còn Kỳ Duyên lại đau đến đầu váng mắt hoa, nửa ngày mới thở được.

Kỳ Duyên thở gấp một hơi, kìm nén tức giận, quát khẽ: "Em làm gì vậy?"

Minh Triệu còn chưa nguôi giận, giãy giụa đứng lên khỏi người anh, đem đồ trong tay ném thẳng vào mặt anh, nổi giận: "Chuyện tốt anh làm, đã bị ba mẹ thấy hết rồi."

Kỳ Duyên lúc đầu còn ngạc nhiên, sau thì hiểu được cô đang nói cái gì, anh rất bình tĩnh mà cầm bra với quần lót của cô trên mặt mình xuống ném vào thùng rác bên cạnh, ngồi dậy cong môi cười: "Không sao cả, chúng ta đã cầm giấy chứng nhận, được pháp luật bảo vệ."

"Há..." Minh Triệu nghe anh nói vừa bực vừa buồn cười, cơn tức giận cũng vơi đi một nửa, cô liếc anh một cái đầy hung tợn, mắng: "Đồ lưu manh, không biết xấu hổ."

Sau đó, cô xoay người đi ra ngoài. "Rầm" một cái đóng sập cửa phòng tắm lại, Kỳ Duyên bất mãn lầu bầu: "Anh chỉ làm theo pháp luật thôi, em mới là lưu manh đó, dám dùng bạo lực gia đình với anh." Vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy tiếp tục tắm gội.

Cũng không quá một phút đồng hồ, lập tức nghe thấy tiếng gầm giận dữ bên ngoài: "Kỳ Duyên..."

Sau đó, cửa phòng tắm lại bị đạp văng ra lần nữa, ba, bốn, năm, sáu... Có rất nhiều mảnh vải vụn bị ném vào. Minh Triệu dùng ngón tay chỉ vào, lớn tiếng hỏi anh: "Cái này là cái gì?"

Kỳ Duyên nhìn những mảnh vải vụn ném lung tung dưới chân mình, sau đó rất bình tĩnh trả lời: "Vải vụn."

Trên trán Minh Triệu nổi đầy gân xanh: "Trước khi biến thành vải vụn thì đó là gì hả?"

"Chắc là váy áo rồi." Kỳ Duyên sờ cằm, thật thà trả lời cô.

Minh Triệu hít sâu một hơi, tự nói với chính mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, sau đó lại hỏi anh: "Vậy tại sao lại thành ra vải vụn thế này?"

Kỳ Duyên liếc nhìn cô, cười như không hỏi ngược lại: "Em tìm được ở chỗ nào?"

Minh Triệu theo bản năng trả lời: "Trong tủ quần áo."

Kỳ Duyên tỉnh bơ đến gần cô, hỏi tiếp: "Là quần áo của em?"

Minh Triệu khó hiểu gật đầu: "Đúng."

"À..." Kỳ Duyên gật đầu, sau đó hỏi ngược lại cô: "Sao anh biết được?".

"?" Minh Triệu bị anh vờn đến choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh. Cái gì mà sao anh biết được.

Kỳ Duyên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của vợ yêu, không khỏi cong khóe miệng, cúi đầu hôn lên môi cô, chủ động giải thích nghi hoặc của cô: "Quần áo là của em, tại sao lại thành ra như vậy, anh sao biết được. Bà xã đại nhân à, có phải em muốn tắm chung với anh hay không, sao cứ tìm cớ xông vào thế này, thật ra anh không ngại tắm chung với em đâu." Anh vừa nói vừa cởi quần áo của cô ra.

"Á... Có quỷ mới muốn tắm chung với anh." Minh Triệu càng hoảng sợ, hô to chạy ra ngoài.

Kỳ Duyên nhìn cánh cửa bị cô đóng rầm lại, cười với vẻ mặt đắc ý, vợ yêu giống như đang tìm mình tính sổ, sao có thể dễ dàng bị hù dọa sợ chạy mất rồi? Đúng là thật đáng yêu mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net