Chương 61: Nghiêm phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trẻ nhỏ không thành thật thì sẽ bị phạt." Kỳ Duyên ghé vào tai cô cười xấu xa nói những lời như thế, hơi thở nóng bỏng từ miệng anh thổi phà vào trong lỗ tai, Minh Triệu cảm giác nhột nhột rùng mình không ngừng, ôm chặt lấy lưng anh.

Đột nhiên, Kỳ Duyên vói lưỡi vào trong lỗ tai cô, nơi này của Minh Triệu rất mẫn cảm, chỉ mới như thế mà lập tức một dòng điện tê dại mãnh liệt lan tỏa khắp toàn thân, cô không kiềm chế được' ưm' lên một tiếng rồi xoay đầu trốn tránh.

Phản ứng đáng yêu này của cô khiến cho Kỳ Duyên bật cười, anh há miệng ngậm lấy nơi đẫy đà trước ngực cô, hàm răng thì nhay cắn, còn lưỡi thì liếm láp, no tròn còn lại bên kia cũng rơi vào bàn tay anh, bị anh hung hăng nhào nặn không ngừng.

Đồng thời mấy ngón tay xấu xa bên trong huyệt nhỏ cũng đã cắm vào sâu hơn, khuấy đảo rồi lại chậm rãi rút ra. Bởi vì mới qua cao trào cho nên nơi đó của Minh Triệu vô cùng ướt át, trơn trượt, ngón tay anh ra vào rất dễ dàng.

"A... A... Ưm..." Không bao lâu, dục vọng trong cơ thể Minh Triệu hoàn toàn đã bị đốt lên, dòng nhiệt nóng bỏng không ngừng trào ra bên dưới hạ thân, cảm giác trống rỗng bên trong càng lúc càng mãnh liệt, cô kẹp chặt cánh tay anh, khó chịu vặn vẹo thân mình, hổn hển xin anh: "Ông xã... Ưm... Đừng trêu em nữa... Cho em... Á... Cho em đi... A a a..."

Kỳ Duyên thấy cũng đã đến lúc rồi, mới chịu ngẩng đầu lên nói: "Mở hai chân ra."

Minh Triệu nghe vậy lật chân sang một bên, ngoan ngoãn thẹn thùng mở rộng hai chân.

"Chưa được, không đi vào được, mở rộng ra thêm chút nữa." Kỳ Duyên rút ngón tay ra, được một tấc muốn lấn một thước, đòi hỏi.


Minh Triệu vừa tức vừa xấu hổ, nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, nhưng trống rỗng trong cơ thể lại không ngừng thúc giục cô nghe lời làm theo, cô mím môi dạng chân ra hết mức có thể.

Kỳ Duyên lúc này mới hài lòng, chống tay xuống thành giường, sau đó, dùng bụng dưới chạm vào cô, phân thân hung dữ của anh cọ cọ khắp huyệt nhỏ, nhưng hết lần này đến lần khác anh không cho cô thống khoái.

Dục vọng trong cơ thể không được giải trừ, Minh Triệu bị anh hành hạ khóc nấc lên, hai chân vòng trên eo anh khua loạn xạ, móng tay thì cào lên lưng anh, nức nở rầm rì: "Anh xấu... Hu hu... A..."

Dường như Kỳ Duyên cảm thấy phạt đã đủ, cho nên mới chịu động thân đi vào, thô bạo vọt vào mềm mại, đẩy mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của cô, hung hăng đụng vào hoa tâm.

"Á..." Minh Triệu vừa thỏa mãn vừa thống khổ kêu lên một tiếng, hai chân vòng chặt lấy eo anh, hai cánh tay mềm mại không xương ôm lấy cổ anh, đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ xâm nhập của anh, chỉ trong chốc lát, động hoa đã co rút không ngừng, tầng tầng lớp lớp thịt non mềm thít chặt lại, một dòng nước mật như suối tuôn trào ra bên ngoài.

Kỳ Duyên bị cô mút chặt, sảng khoái gầm gừ, gập chân cô lại thành tư thế M, làm như vậy, nơi kết hợp của hai người càng thêm chặt chẽ. Cứng rắn của Kỳ Duyên tiến vào trong lại càng thêm sâu hơn.

"A... Không muốn... A... Em không chịu nỗi... Sâu quá... Chậm một chút... Hư hư... Nhẹ một chút... Xin anh... Á..." Minh Triệu không chịu được kích thích, cái miệng bé nhỏ nói loạn cả lên, một tay giữ lấy tay anh, muốn anh giảm nhẹ tốc độ lại, còn một tay thì giơ cao trên đỉnh đầu, nắm chặt lấy drap giường để giữ lại cơ thể muốn bay ra ngoài vì sự ra vào hùng hổ của anh.

Kỳ Duyên không chút nào để ý đến lời cầu xin của cô, sau khi rút ra lại mạnh mẽ cắm vào, vào vào ra ra tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, mỗi một cú thúc vào đều như xỏ xuyên qua cơ thể cô, nhìn cô gái đang run rẩy vì sự va chạm của mình, cái miệng nhỏ xinh còn đang rên rĩ không ngừng, anh cảm thấy thật hài lòng.

Theo sự di chuyển của anh, hơi thở của Minh Triệu càng lúc càng gấp hơn, ý thức càng lúc càng mờ nhạt, miệng nhỏ chỉ còn lại tiếng rên rĩ đứt quãng, có cầu xin cũng không thể nào lay chuyển được anh, khoái cảm như sóng trào cuồn cuộn ập tới lần nữa. Cô nắm chặt cánh tay anh, hoa tâm không ngừng run rẩy, đột nhiên cô cong người lên, xoắn chặt lấy anh, Kỳ Duyên cũng đã đến giới hạn, gầm nhẹ một tiếng, dùng sức thúc vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, rồi bắn một dòng nước đặc sệt nóng bỏng vào trong đó.

Không biết qua bao lâu, Minh Triệu mới chậm rãi lấy lại được ý thức, đôi mắt còn có chút mê loạn nhìn anh đang cười với mình, anh cười với vẻ không đứng đắn, trong lòng cô không khỏi sợ hãi, nháy mắt đã tỉnh táo lại, vô cùng tủi thân hỏi anh: "Sao anh bắt nạt em?"

Có chết cũng phải để cô chết một cái rõ ràng chứ, đêm nay anh lại cố ý làm nhiều lần như thế, nhất định là có nguyên nhân. Nhưng cả ngày hôm nay cô rất ngoan, thật sự cô không nghĩ ra được mình đã làm gì đắc tội với anh.

"Bởi vì em cố gắng giấu giếm một chuyện với chồng em, đây là trừng phạt dành cho em. Sao nào? Bây giờ có thể thẳng thắn chưa?" Kỳ Duyên nhìn cô, cười như không cười.

Bị cái vẻ mặt này của anh nhìn mình, Minh Triệu cảm thấy lạnh cả người, suy nghĩ lại một chút là hiểu, chuyện Chung Tình nói có người đưa đồ ăn sáng cho cô khi đi ăn tối hôm qua, đã bị anh nghe thấy, lúc ấy cô có chút lo lắng, không ngờ là anh thế mà nhịn đến bây giờ mới tính sổ với cô, cô thật sự quá sơ ý, cũng đánh giá quá thấp trình độ nhỏ nhen hẹp hòi cùng với lòng dạ đen tối của đại thần muộn tao này rồi.

Thế là cô nhanh chóng nói thẳng: "Ông xã, anh phải tin em, em cái gì cũng không làm, chỉ là đêm hôm trước, em đi ăn với Chung Tình, ngẫu nhiên gặp được, trùng hợp là có Kim Trí ở đó, mà Chung Tình lại thầm mến Kim Trí, cho nên mới lôi kéo em ăn cùng họ, ai ngờ được sáng sớm hôm sau, anh ta lại chạy đến đưa bữa sáng cho em, em một miếng cũng không ăn, đều đưa cho Chung Tình hết rồi, hơn nữa, em cũng đã nói với anh ta là em đã có bạn trai, mong anh ta từ nay về sau đừng đến tìm em nữa. Thật đó, ông xã. Anh phải tin em." Vẻ mặt Minh Triệu vô cùng thành thật đầy mong chờ nhìn anh, cố gắng biện bạch vì sự trong sạch của mình.

Kỳ Duyên đối với lời giải thích này rất hài lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh nhạt, nhíu mi, gằn giọng: "Anh đương nhiên là biết em cái gì cũng không làm, bằng không sự trừng phạt không phải chỉ có chừng này đâu, đây chỉ là cảnh cáo nhỏ anh dành cho em vì dám gạt anh, nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn nhận sai của em, anh quyết định hoãn hình phạt, phần còn lại đêm mai lại tiếp tục."

"...Còn nữa?" Minh Triệu cả kinh hỏi.

"Đương nhiên, chuyện xảy ra sáng hôm qua, ngay từ đầu em nên báo cáo với anh, thế mà em lại lựa chọn giấu đi, bây giờ mới nói cũng đã qua 24h, có điều anh là người lớn có lòng bao dung, nể tình em vi phạm lần đầu, tạm thời trừng phạt em 24 lần là được, cho phép em nộp phạt theo từng đợt, đương nhiên em cũng có thể thanh toán một lần." Kỳ Duyên nhìn cô cười tủm tỉm, tựa như một con hồ ly gian xảo.

"..." Minh Triệu khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy, so với cái tên Nguyễn nhỏ nhen cười mỉm trước mắt này, tốt hơn vẫn nên làm Nguyễn hẹp hòi lạnh lùng không biết nói đùa trước đây thì hơn... Ít ra... Nhìn cũng không gian trá như vậy. Chuyện liên quan đến Trịnh Khắc Sảng, cô vẫn còn có chút chột dạ, cho nên đành thỏa hiệp: "Vẫn nên chia ra thanh toán thì hơn." Thanh toán một lần là chết người đó.

"Được, nộp đủ 24 lần là được." Kỳ Duyên rất hào phóng đồng ý, sau đó, con quái vật còn đang ngủ vùi trong cơ thể cô đã bắt đầu ngo ngoe thức dậy.

"Anh..." Cảm giác căng trướng chậm rãi đó làm cho Minh Triệu hít một hơi lạnh, đẩy anh ra, nói: "Anh làm gì vậy? Không phải nói đêm mai mới phạt sao?"

"Đây không phải là hình phạt." Nguyễn vô sỉ nào đó tiếp tục động tác, đáp lại.

"Vậy thì là gì hả?" Minh Triệu cắn răng, nghiến lợi.

"Nghĩa vụ vợ chồng." Nguyễn vô sỉ trả lời như đúng rồi.

"......" IQ của Minh Triệu so với người nào đó đúng thật là không cùng đẳng cấp, cho nên chỉ có thể cam chịu. Muốn phản kháng, haizz... Con đường đó thật xa xôi quá...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net