Chương 65: Thái Anh mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ấy đi công tác rồi còn chưa về." Thái Anh vừa ăn vừa trả lời.

Vừa dứt lời thì điện thoại trong phòng khách vang lên, người giúp việc bắt máy, trùng hợp đó là điện thoại của Lạp Lệ Sa gọi đến, lập tức báo cho Thái Anh nghe máy.

Thái Anh trả lời với giọng không vui vẻ gì cho lắm: "Nói cho anh ta biết là tôi đang ăn cơm, không rảnh nghe máy." Cô giúp việc nhận lệnh đi trả lời.

Mẹ Phạm nhíu mày không đồng ý, phê bình Thái Anh: "Có phải con lại giở thói tiểu thư ra, cãi nhau với Lệ Sa hay không? Đã lớn thế nào rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy?"

"Ai da, mẹ à, bọn con rất ổn, không có cãi nhau, mẹ cũng đừng quá lo lắng." Không phải cãi nhau, mà là cô đang tức giận, tên khốn kia dám gài bẫy cô, hừ... Nghĩ đến việc này, Thái Anh lập tức nỗi bão trong lòng.

Mẹ Phạm đối với người con rể Lạp Lệ Sa này rất hài lòng, anh không những có gia thế tốt mà đáng quý hơn đó chính là cưng chiều con gái bà, đối với tính tình đại tiểu thư của cô cũng rất dung túng, nói gì nghe nấy cũng chưa từng cãi nhau với cô. Nghĩ như thế, bà cũng không hỏi thêm, nếu con gái không muốn nói bà có hỏi cũng không được.

Tuy rằng mỗi người đều có tâm sự riêng của mình, nhưng không hề thể hiện ra mặt, cho nên bữa cơm này trái lại rất hài hòa và vui vẻ.

Sau khi ăn tối xong, mọi người đang ngồi trong phòng khách ăn hoa quả nói chuyện phiếm, thì tiếng chuông cửa vang lên. Người giúp việc mở cửa, không ngờ là cậu hai nhà họ Lạp đưa mẹ mình đến đây.

Ba mẹ Phạm nhìn thấy bà thông gia đến nhà cũng hoảng hốt, nhanh chóng đứng dậy đón tiếp vào trong, Thái Anh nhìn thấy mẹ chồng với em chồng đến, cũng vội vàng chào đón, có chút sợ hãi nói: "Mẹ, tối muộn thế này sao mẹ lại đến đây? Có chuyện gì sao không gọi điện thoại mà còn tự mình đến? Đường xá xa xôi, mẹ có mệt không, nhanh nhanh ngồi xuống đi ạ!" Nói rồi cô đỡ mẹ Lạp ngồi xuống ghế sô pha, mọi người cũng ngồi lại chỗ của mình.

Mẹ Lạp cũng không để ý chào hỏi đến ai, vui mừng ra mặt vỗ tay Thái Anh, nói giọng cưng chiều: "Đứa bé này, chuyện mang thai lớn như vậy con cũng không nói với mẹ một tiếng, nếu không phải vừa nãy Lệ Sa gọi điện về thì mẹ cũng chưa biết gì cả. Gọi điện cho con thì con tắt máy, mẹ không yên tâm nên ghé thăm con một chút, thuận tiện có mang canh gà đến cho con này." Bà nói rồi để cho Lạp Tiểu Bảo đưa túi nhiệt ủ canh gà ra.

"..." Thái Anh nghe vậy, tức đến mức muốn mắng to: Lạp Lệ Sa anh là đồ tiểu nhân.

Đầu tiên là anh cài bẫy để cô mang thai, đợi đến khi cô biết được thì đã muộn, cô tức giận bỏ về nhà, tiện tay tắt nguồn điện thoại để anh không tìm được người. Chỉ định chiến tranh lạnh với anh vài ngày, cho anh bài học, ai ngờ được anh lại mang chuyện này nói cho mẹ chồng, bây giờ cả hai nhà đều biết, cô có muốn giấu cũng không được. Cô cũng có thể đoán được tương lai sắp đến của mình sẽ trải qua như thế nào rồi.

Mọi người đều không cảm nhận được sự phẫn nộ của Thái Anh, tất cả đều bị tin vui này làm cho giật mình mở tròn đôi mắt, mẹ Phạm là người phục hồi tinh thần đầu tiên, ngồi xuống bên cạnh Thái Anh vui mừng nói: "Thái Anh, con mang thai rồi? Sao hồi nãy con không nói?"

"Cũng chưa đi bệnh viện kiểm tra chắc chắn cho nên con không dám nói." Thái Anh bị mọi người xung quanh vây kín, đành phải cắn răng giải thích.

"Vậy ngày mai nhanh chóng đi bệnh viện, mẹ đi với con. Thật là, chuyện lớn như vậy mà con cũng dám giấu..." Mẹ Phạm bắt đầu lẩm bẩm.

Mẹ Lạp rót canh gà ra chén, đưa đến trước mặt Thái Anh, cô vừa mới ăn xong cơm tối, lại ăn thêm hoa quả, sao mà uống canh được nữa, nhưng mẹ chồng đã bỏ công hầm cho cô, còn từ xa đưa đến, cô cũng không thể không uống, hết cách đành phải cố gắng nuốt vào.

Tuy mùi vị canh gà không tệ, nhưng dạ dày có cảm giác căng trướng khó chịu, khiến cho Thái Anh lại mắng thầm Lạp Lệ Sa một trận.

Đợi cô uống canh gà xong, mẹ Phạm và mẹ Lạp lại bắt đầu một hát một bè, cùng nhau truyền đạt kinh nghiệm, những chuyện phụ nữ mang thai cần chú ý. Thái Anh nghe ù tai hoa mắt váng đầu, thỉnh thoảng còn phải gật đầu phối hợp nữa.

Minh Triệu nhìn chị hai được mẹ chồng và mẹ ruột vây quanh, mỗi người một câu không ngừng dặn dò phải chú ý cái này, phải coi chừng cái kia, hơn nữa mẹ chồng của chị hai lại cố ý hầm canh gà, từ xa mang đến, trong lòng cô cũng khao khát, nghĩ đến mẹ chồng của mình lại không nóng không lạnh với mình, cô có chút chua xót.

Kỳ Duyên nhận ra tâm tình đi xuống của vợ, im lặng không nói gì, ôm cô thật chặt, đặt lên trán cô một nụ hôn trấn an.


Nghe tin con gái lớn đã mang thai, ba Phạm cũng rất vui mừng, thấy Thái Anh bị hai bà mẹ vây kín, không cho ông nói chen vào, thế là ông xoay người lại, nói với Minh Triệu: "Minh Triệu, còn con thì sao, có tin tức gì chưa? Duyên là con một trong nhà, chắc chắn ông bà thông gia cũng nóng lòng muốn ôm cháu trai rồi."

Minh Triệu do dự, có lẽ sinh một đứa bé cho Kỳ Duyên mà nói có thể thay đổi thái độ của mẹ chồng với cô, nhưng nếu như vậy thì cô không thể học tiếp đại học được nữa, công việc vừa học vừa làm kia cũng không thể làm, đó chẳng phải bao nhiêu công sức của cô đều đổ sông đổ biển sao?

Không đợi cô trả lời, Kỳ Duyên đã nói: "Bọn con chưa vội, Minh Triệu còn chưa tốt nghiệp đại học, con tính đợi cô ấy học xong rồi sinh."

Kỳ Duyên cũng đã nói như vậy cho nên ba Phạm cũng không tiện nói gì thêm, tuy ông thấy con gái nhỏ của ông học đại học ngành này cũng không có tác dụng gì, cũng đã lập gia đình rồi, cũng không muốn cô ra ngoài làm việc. Đúng lúc, điện thoại ba Phạm vang lên, ông đứng dậy đi nghe máy, đề tài này đến đây là kết thúc.

Thấy ba Phạm rời đi, Lạp Tiểu Bảo vốn còn ngồi cạnh mẹ mình lập tức xích lại gần Kỳ Duyên hỏi: "Anh hai, sao trùng hợp vậy, anh cũng đưa chị dâu về nhà mẹ ruột."

Kỳ Duyên gật đầu, sau đó liếc nhìn Thái Anh một cái hỏi: "Hai người họ lại chơi trò gì vậy?" Không phải chỉ mới nghi ngờ mang thai thôi sao, lại làm to chuyện ra như vậy, mẹ Lạp còn đích thân đưa canh đến. Thật ra, anh cũng chẳng hề quan tâm đến hai người bọn họ đang làm gì, chỉ là họ đã khiến cho bà xã thân yêu của anh khó chịu trong lòng, anh phải hỏi cho ra lẽ.

"Haizzz..." Vừa nhắc đến chuyện này, Lạp Tiểu Bảo liền thở dài, nhỏ giọng nói: "Chị dâu ma nữ của em không muốn sinh con sớm, có lẽ là anh trai em sợ vợ ngày ngày rảnh rỗi lại gây chuyện thị phi, thế nên vì muốn chị ấy bận tay bận chân đã gài bẫy khiến chị ấy mang thai. Sau khi biết chuyện, trong cơn giận dữ chị dâu em đã chạy về nhà, điện thoại cũng tắt nguồn. Đúng lúc anh ấy đi công tác chưa về, gọi điện đến nhà thì chị dâu lại không nhận, anh ấy sợ trong lúc xúc động chị ấy sẽ đi phá thai, cho nên mới gọi điện cho mẹ, nói mẹ đến đây xem thế nào, để đảm bảo chị ấy sẽ không đi bỏ đứa nhỏ."

Minh Triệu cảm thấy Lạp Lệ Sa chuyện bé xé ra to, dù chị hai cô có hồ đồ đi chăng nữa cũng sẽ không đi phá thai đâu. Thế là cô lên tiếng nói giúp chị mình: "Chị của tôi sẽ không làm như vậy đâu."


"Sao không? Chị ấy còn ầm ĩ đòi ly hôn với anh tôi kìa, đứa bé thì coi là gì chứ?" Lạp Tiểu Bảo phản bác lời cô.

"Ấy..." Minh Triệu không còn gì để nói, cô thật sự không biết được tính tình của chị gái mình lại hung hãn đến thế.

"Cứ nói với anh trai anh yên tâm đi, chị cả nhà tôi sợ đau lắm, sẽ không bỏ đứa nhỏ đâu."

Phạm Đình Minh Tùng ngồi im bên cạnh lắng nghe đột nhiên lên tiếng. Cậu thật sự có chút không thích người anh rể thê nô Lạp Lệ Sa cho lắm, ma nữ Thái Anh này lúc ở nhà đã bị ba mẹ nuông chiều đến tận trời, không ngờ sau khi kết hôn lại được chồng cưng chiều hơn nữa, thậm chí là chỉ có hơn chứ không kém, khiến cho bây giờ chị ấy không biết kiêng dè gì cả.

Thái Anh khó khăn lắm mới ứng phó được với mẹ chồng, lại nhìn thấy mẹ ruột còn muốn mở miệng nói thêm, cô ầm ĩ nói mình mệt mỏi, muốn lên phòng ngủ, thuận tiện gọi Minh Triệu lên để 'thị tẩm'

Minh Triệu vừa mới định gật đầu đồng ý, liền cảm thấy eo đau nhói, quay đầu nhìn lại, thì thấy Kỳ Duyên đang trừng mắt nhìn mình, một chữ 'được' treo đến môi cũng vội vàng nuốt xuống.

Kỳ Duyên cong môi cười nhìn Thái Anh nói: "Tư thế ngủ của Minh Triệu xấu lắm, nếu không cẩn thận sẽ đụng đến chị, như vậy là không tốt. Chi bằng để cô ấy ngủ với tôi đi."

Anh mới có tư thế ngủ rất xấu đó, cả nhà anh cũng có tư thế ngủ rất xấu đó. Minh Triệu nghe anh nói thế trợn mắt nhìn, nhưng mà có giận cũng không dám nói.

Mẹ Phạm nghe thế cũng vội phụ họa: "Đúng đúng đúng, con bây giờ mang thai rồi, nếu không cẩn thận trúng phải thì nguy, đêm nay mẹ sẽ ngủ với con." Nói xong rồi cũng chạy về phòng ôm chăn gối sang.

Thái Anh ôm hận lên lầu, trước khi đi còn hung ác trợn mắt nhìn Kỳ Duyên một cái. Kỳ Duyên cũng mỉm cười nheo nheo mắt đáp lễ.

Sau đó anh kéo Minh Triệu đứng dậy, nói là thời gian không còn sớm nữa, bọn họ cũng lên lầu nghỉ ngơi! Minh Triệu đâu còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn đưa anh lên lầu, dẫn anh vào căn phòng thời con gái của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net