Chương 78: Làm nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Duyên họp với ba Nguyễn mãi đến lúc tan tầm mới xong, Minh Triệu buồn chán nằm ngủ quên trên ghế sô pha.

Từ ngoài đi vào, Kỳ Duyên đã nhìn thấy cô nằm trên ghế, đầu nghiêng lệch một bên, thân thể thì vặn vẹo, tư thế vô cùng không thoải mái.

Kỳ Duyên đau lòng cúi người xuống, đưa tay nắm lấy cái mũi nhỏ xinh của cô, nhỏ giọng gọi cô thức dậy: "Heo con, thức dậy đi, ngủ như vậy rất khó chịu, lát nữa ăn xong về nhà rồi ngủ."

"Ừm..." Minh Triệu mơ màng thức dậy, nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời phía trước, sững sờ trong nháy mắt, lập tức nở nụ cười, chủ động đưa tay ra ôm lấy cổ Kỳ Duyên, hôn lên môi anh cái chụt, sau đó là nũng nói: "Sao giờ này anh mới về, em chờ anh cổ cũng dài như cây nấm rồi á."

Kỳ Duyên nghe cô nói thế, cười khẽ một tiếng, cúi đầu xuống, hôn cô hai cái, cười xấu xa: "Là bởi vì nước chảy nhiều lắm sao?"

Minh Triệu nghe xong sửng sốt, có điều nhìn gương mặt xấu xa của anh rất nhanh cô đã hiểu anh đang ám chỉ điều gì, xấu hổ đấm lên ngực anh một cái, sẵng giọng: "Sói háo sắc."

Kỳ Duyên bị cô đấm bật cười, cúi đầu hôn lấy cái miệng bé nhỏ của vợ, cạy mở hàm răng ra mút lấy cái lưỡi thơm mềm không buông, mãi đến khi cô thở hồng hộc, anh mới thỏa mãn buông cô ra, rồi kéo cô đứng dậy, liếm liếm môi mình nói: "Sau khi về nhà lại tiếp tục. Anh đói rồi, mình đi ăn cơm trước, ăn no mới có sức, ha?" Kỳ Duyên vừa nói vừa đi đến bàn làm việc thu dọn đồ đạc.

"Trứng thối, ai muốn về nhà làm tiếp với anh hả!" Minh Triệu bị anh nói cho đỏ mặt, bất mãn nhỏ giọng lầm bầm sau lưng anh.

Kỳ Duyên nghe vậy xoay người lại, híp mắt nhìn cô đầy nguy hiểm, Minh Triệu lập tức cảm giác được nguy hiểm, cười haha muốn chạy trốn, nhưng cô cũng chậm hơn anh một bước, Kỳ Duyên vươn cánh tay dài của mình ra một cái, đã kéo cô ngược vào lòng, ôm chặt lấy cô từ phía sau, một tay khác nhân tiện chui vào trong quần áo, bao trọn bầu ngực mềm mại của cô, vùi đầu vào hõm cổ của vợ yêu, gặm cắn da thịt mịn màng noi đó. Anh dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: "Bà xã, em muốn tiếp tục ở chỗ này sao? Chồng đây sức thì không có bao nhiêu nhưng để thỏa mãn em một lần thì cũng có thể."

"Không muốn" Minh Triệu hoảng sợ hô to một tiếng, cảm giác được sau mông mình có gì đó nóng hổi thô to chỉa vào, cô nhanh chóng đầu hàng: "Về nhà, về nhà lại làm tiếp."

"Tối nay tất cả đều nghe theo anh?" Lão Nguyễn hồ ly nào đó vẫn duy trì tư thế khó nói kia không đổi, bắt đầu tăng thêm điều kiện.

"Ưm... Được." Tình thế cấp bách, Minh Triệu ôm hận cắt đất đền tiền.

Lúc này Kỳ Duyên mới hài lòng buông cô ra, cầm lấy tài liệu đêm nay phải xử lý, dắt tay cô xuống lầu ăn cơm chiều.

Tối đó, được coi như đêm tân hôn, người đàn ông bị cấm dục một tháng, tinh thần nồng nhiệt còn không bộc phát, Kỳ Duyên triệt để hóa thân thành 'Cầm Thú'

Minh Triệu bị anh đè xuống giường ức hiếp đến mức mắt nổ đom đóm, đùi trong căng chặt liên tục, hoa nhỏ cũng rất đau rát. Cảm giác như sắp chết đó làm cô kinh hoàng, cô ôm anh thật chặt, ghé sát lỗ tai anh, nói những lời ngon ngọt cầu xin anh tha cho mình.

Nhưng Kỳ Duyên lại không hề dao động, anh nằm đè trên người cô, lên lên xuống xuống càng kịch liệt hơn nữa, từng cú thúc căng trướng, từng cái đẩy vào nặng nề, khiến cô thở không được, cầu xin cũng không xong, rầm rì ư hử dưới thân anh, hoàn toàn mềm nhũn hóa thành vũng nước, mặc anh chơi đùa.

Làm rất nhiều lần đến nửa đêm, Minh Triệu đã qua cao trào không biết bao nhiêu lần, cả người cô như rơi vào trạng thái mơ hồ. Áo mưa đã dùng qua có thể đếm thành một đội bóng rỗ, bởi vì khi cô khóc lóc anh lại thương xót, cuối cùng cũng bằng lòng buông tha cho cô, anh cúi xuống mút lấy bờ môi căng mộng của vợ yêu, dưới thân lại nhanh chóng ra vào, cảm giác nóng lên lập tức rút ra ngoài.

Yêu đương mãnh liệt kết thúc, Kỳ Duyên ôm cô nằm nghiêng, để cô nằm xoay lưng với mình, hơi thở ấm nóng của anh phả lên lưng cô. Minh Triệu dưới sự vỗ về của anh. Thút thít một hồi cũng ngủ mê man.

Kỳ Duyên ôm cô thật chặt hồi lâu nghe thấy hơi thở đều đều của cô, anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của cô, không khỏi cảm thấy thỏa mãn, dường như anh đã có được báu vật quý giá nhất thế gian rồi.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Duyên muốn đến công ty làm việc, nhìn thấy vợ yêu còn ngủ say sưa, vốn định không đánh thức cô, nhưng thấy cô như vậy anh lại luyến tiếc không muốn rời xa, thế là tìm cách mang cô theo đến công ty, do dự một hồi, anh mới dùng tay bóp chặt cái mũi nhỏ của cô: "Heo con lười biếng, rời giường theo anh đến công ty làm việc nào."

"Không muốn... Em mệt lắm..." Minh Triệu không hề mở mắt, lầm bầm trả lời rồi lại ngủ tiếp.

"Ngoan, rời giường, đến công ty rồi em ngủ tiếp." Kỳ Duyên vỗ vỗ gò má của cô, cố gắng để cho cô tỉnh ngủ một chút.

"Không muốn... Em rất là mệt... Xin anh đó, để cho em ngủ tiếp đi mà." Minh Triệu nhắm mắt, nắm lấy bàn tay anh làm nũng tựa như một chú mèo con tham ngủ.

"Aizzz..." Kỳ Duyên cuối cùng cũng mềm lòng, thở dài, thì thầm thương lượng bên tai cô: "Vậy em ngủ tiếp đi, xế chiều thì đến công ty với anh?"

"Um... Được..." Minh Triệu không biết là có nghe được hay không nữa, nhưng ngược lại cô rất sung sướng đồng ý.

Có được câu trả lời cần nghe, Kỳ Duyên cúi đầu xuống hôn lên môi cô hai cái, lúc này mới đứng dậy đi làm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net