C1751-1820

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù ngươi lĩnh ngộ cũng không có tác dụng gì. Dù sao tâm trận cần nhiều người tổ hợp lại mới có hiệu quả. Ngươi chỉ cần xông qua.

Lạc Thiên Kiếm Linh thấy biểu tình Vu Nhai băng giá lập tức nói lời trên, sau đó lại cười nói:

- Cần phải hữu tình một chút. Tâm trận bên trong còn đáng sợ hơn nhiều so với huyễn cảnh ngươi gặp phải ở Minh Huyễn Cổ Lâm.

Những lời phía trước nói khiến Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không muốn lại học nữa. Vẫn là câu nói kia, không phải hắn không thích học, mà thứ hắn muốn học thật sự quá nhiều. Hắn cũng không có thời gian, chen cũng không tiến vào được.

Mặc dù có thần đạo thời gian cũng không vào được.

Nhưng tới khi nghe được câu phải hữu tình cuối cùng, tim Vu Nhai theo bản năng lại run lên một cái. Ban đầu ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm, hắn đã xông pha gần chết. Vô số u linh bí mật mang theo kiếm ý không ngừng tập kích hắn. Ở trong mỗi luân hồi đều là ảo giác khủng khiếp. Nếu như không phải đi qua mỗi một ảo giác luân hồi, u linh sẽ trở nên cường đại hơn, hắn căn bản đã cho rằng mình chỉ đang dậm chân tại chỗ.

Nhưng dù vậy, lúc đó hắn vẫn dựa vào Thôn Thiên Kiếm giống như bão táp xông tới mới tìm được Cổ Đế Long Linh. Loại cảm giác vô cùng vô tận này, không biết lúc nào mới là kết thúc, thật sự quá kinh khủng. Đặc biệt loại cảm giác không có cách nào quay đầu lại này.

- Hắc, lại hữu tình một chút. Bên trong cũng có thứ giống như u linh. Nhưng những u linh kia không còn bí mật mang theo kiếm ý, mà là kiếm đạo chi tâm.

Trên mặt Lạc Thiên Kiếm Linh thoáng lộ vẻ tà ác. Tâm trận lại là thứ hắn đắc ý nhất, cũng lực lượng chủ yếu nhất của hắn. Kiếm đạo chi tâm của Vu Nhai khiến hắn rất nghi ngờ, cũng rất khó chịu. Trời ạ, lại có kiếm đạo chi tâm khiến hắn không hiểu nổi. Hắn cũng muốn để Vu Nhai lĩnh hội một chút về sự lợi hại trong tâm trận của hắn. Đương nhiên, có khả năng bên trong cũng không có kiếm đạo chi tâm nào để Vu Nhai có thể dung hợp.

Không nói nhảm nữa, Vu Nhai mang cho phiến đá thần bí sau đó phóng lên cao...

...

Tiếng chấn động khe khẽ vang lên. Vu Nhai đã tiến vào tâm trận đầu tiên. Trong chớp mắt Vu Nhai chỉ cảm thấy tim đập tăng nhanh. Dường như hắn có thể nghe được những tiếng thình thịch, thình thịch. Đó là một loại cảm giác áp bách đối với kiếm đạo chi tâm của hắn. Trong lòng hắn cả kinh. Mới là tâm trận đầu tiên đã kinh khủng như vậy sao? Nhưng bất kể thế nào, xông qua rồi nói sau. Hắn không do dự trực tiếp xông về phía trước...

Nhưng vào lúc này, không biết từ nơi nào lại nhào tới một huyễn ảnh. Đó là một huyễn ảnh hình người. Quả nhiên giống như u linh ở trong Minh Huyễn Cổ Lâm lúc trước. Lần này tới bề ngoài càng không đổi. Điều làm cho Vu Nhai cảm thấy khó chịu hơn chính là huyễn ảnh này công kích đối với Tâm.

Dường như công kích của huyễn ảnh là không thực chất. Rõ ràng thấy hắn cầm kiếm xông qua, lại không cảm giác được bên ngoài cơ thể có bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng tim hắn chính là đang run rẩy. Trong lòng hắn thoáng động. Lẽ nào đây là cảm giác lúc trước khi tất cả trưởng lão Độc Cô gia tạo thành tâm trận công kích Đoạn Thiên Chân Thần sao? Đúng vậy, cũng chính là Đoạn Thiên Chân Thần chấp nhận cảm giác này...

Loại cảm giác này có thể xé tim ngươi thành mảnh nhỏ, đặc biệt khó chịu. Giống như có một bàn tay nắm lấy trái tim của ngươi.

- Trực tiếp sử dụng kiếm đạo chi tâm của mình chấn động phá vỡ nó? Không. Ta cũng muốn cảm nhận loại cảm giác này rốt cuộc là thế nào.

Ánh mắt Vu Nhai chớp động vài cái. Ở trong lòng hắn lặng lẽ nói. Đây là tâm trận thứ nhất, cường thịnh mấy đi nữa khẳng định dùng lực sẽ không đi qua được đây. Vậy trước hết không bằng từ từ cảm nhận cảm giác kiếm đạo chi tâm thuần túy. Nếu đã quyết định không do dự, hắn trực tiếp phóng ra bản tâm...

Ầm...

Trong nháy mắt, Vu Nhai dường như thấy được trong kiếm đạo này của hắn có vô số thứ điên cuồng xông ra. Dường như có từng đạo ảnh kiếm khủng khiếp chui vào trong ý thức của hắn, đang điên cuồng cắn xé kiếm đạo của hắn...

Cảm giác chính là chúng muốn hủy diệt kiếm đạo của hắn. Không, không chỉ có như vậy. Chúng dường như còn muốn hủy diệt ý thức của hắn.

Nhẹ nhàng chấn động. Tất cả lực lượng muốn hủy diệt hắn liền trực tiếp tiêu tan. Vu Nhai một lần nữa mở hai mắt ra. Quang cảnh xung quanh vẫn như trước. Xem ra phải phá trận như vậy. Không do dự, Vu Nhai tiếp tục đi vào tâm trận kế tiếp...

Cùng lúc đó, phiến đá thần bí cũng nhẹ nhàng lóe lên, dường như hấp thu cái gì. Phía trên phiến đá thần bí, hình vẽ thuộc về Lạc Thiên Nguyên Giới cũng ít một chút. Thật ra Vu Nhai cũng chú ý thấy được điều đó. Xem ra Lạc Thiên Kiếm Linh nói không sai. Chỉ có điều hắn thật sự phải xông qua tất cả tâm trận mới có thể giải được. Ý nghĩ này chỉ dừng lại một chút, sau đó chân mày không nhăn, hắn xông về phía trước.

- Hắc hắc. Tiểu tử này thực sự không tầm thường. Không chỉ là thiên phú, còn có dũng khí thăm dò và tiếp nhận tất cả...

Lúc này Lạc Thiên Nguyên Giới giống như vị thần từ trên cao nhìn về phía Vu Nhai. Sau khi nhìn thấy Vu Nhai tiến vào tâm trận đầu tiên, trực tiếp thả lỏng thể xác và tinh thần đi thể nghiệm loại lực lượng này, hắn không nhịn được vui mừng cười. Độc Cô gia có rất nhiều người nắm giữ kiếm đạo chi tâm, trong thời điểm lần đầu tiên xông tâm trận, đều trực tiếp bị tâm trận đầu tiên thử thách làm chấn động. Sau đó cứ tiếp tục xông vào, tiếp tục bị chấn động...

Mãi đến khi bọn họ bị chấn động không vỡ mới thôi. Đây tuyệt đối là sai lầm. Nếu như ngươi không đi cảm nhận mỗi một tâm trận, thì làm thế nào có thể một lần xông qua tất cả tâm trận? Người như vậy vĩnh viễn cũng không thể xông qua tất cả tâm trận. Bởi vì từ khi mới bắt đầu bọn họ chưa từng nghĩ qua, phải hiểu tâm trận.

Không chỉ là người của Độc Cô gia, trước đây phần lớn tộc dân của hắn cũng như vậy.

Tâm chưa từng trải qua từng thử thách một, vĩnh viễn không thể độ lượng. Hắn cũng sẽ không cho người như vậy bất kỳ cơ hội nào. Người Độc Cô gia không bước từng bước một trải thử thách cũng sẽ không cần ta cho cơ hội. Bởi vì người như vậy theo bản năng sẽ không có dũng khí tiếp nhận tất cả.

Mặc dù bọn họ sẽ rất cường đại, cũng được không thể là cường giả chân chính của đại lục Thần Huyền.

Nếu như Vu Nhai cũng vậy, Lạc Thiên Kiếm Linh tuyệt đối sẽ không cho hắn tiến lên. Hi vọng đối với Vu Nhai cũng theo đó kết thúc. Hắn nhất định sẽ vì Vu Nhai giải phần Lạc Thiên Nguyên Giới trên phiến đá thần bí này, nhưng tuyệt đối sẽ không gửi gắm kỳ vọng cao vào Vu Nhai.

Không, nếu như Vu Nhai không thể một lần xông qua tất cả được, như vậy hắn cũng sẽ rất thất vọng. Bây giờ là ký thác mãnh liệt nào đó.

- Càng ngày càng đáng sợ. Tâm trận cũng mang theo các loại lực lượng nguyên tố bản nguyên. Ta cảm giác được, xung quanh có rất nhiều kiếm tâm. Tất cả đều là kiếm mà các kiếm trong cơ thể ta cần. Nhưng hiện tại ta lại không thể làm được. Ta phải xông đến cửa ải cuối cùng.

- Ta muốn lấy được kiếm tâm tốt nhất. Ta có hơn hai trăm thanh kiếm đều phải nắm giữ kiếm tâm cường đại nhất...

Vu Nhai cũng không biết hắn đang tiếp nhận thử thách của tâm trận, đồng thời cũng nhận lấy thử thách về dũng khí và tâm chí của Lạc Thiên Kiếm Linh. Mỗi lần hắn tiến vào một tâm trận, đều sẽ thả lỏng thể xác và tinh thần đi tiếp nhận thử thách...

Tất nhiên, càng vào sâu thì càng đáng sợ. Áp lực cũng càng lúc càng lớn. Thái cực kiếm tâm của hắn cũng càng ngày càng run rẩy lợi hại. Nhưng hắn lại có thể cảm giác được thái cực kiếm tâm đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, cảm giác càng ngày càng lớn mạnh, cũng càng ngày càng cứng cỏi.

Không chỉ là thái cực kiếm tâm, tâm chí hắn cũng càng ngày càng cứng cỏi. Hắn tin tưởng, nếu như bây giờ lại tiến vào ma pháp trận tự nhiên ở cửa ra Ma Thiên Nguyên Giới trước đây, tuyệt đối sẽ không chật vật giống như lần trước. Cần lấy ra hết các loại thủ đoạn... Sợ rằng tác dụng của vài thứ hư ảo mê hoặc bên trong đối với hắn sẽ rất nhỏ. Hơn nữa, chỉ cần hắn không ngừng xông vào, tâm còn có thể trở nên mạnh hơn.

Đồng thời, tâm trận cũng mang theo các loại thuộc tính. Dù sao kiếm cũng có rất nhiều loại. Kiếm đạo cũng có rất nhiều loại. Kiếm đạo chi tâm đương nhiên cũng có rất nhiều loại. Mỗi một tâm trận đang thay đổi, trở nên mạnh mẽ đồng thời cũng phát sinh sự biến hóa trên phương diện thuộc tính. Có đôi khi là biến hóa trên phương diện nguyên tố. Có đôi khi là biến hóa trên phương diện kiếm ý.

Đúng vậy. Lạc Thiên Nguyên Giới đương nhiên cũng có thuộc tính. Bất kỳ một Nguyên Giới nào cũng có thuộc tính. Thế giới Lữ Giả có các loại thuộc tính quy tắc nguyên, thậm chí còn có ma pháp trận. Nhưng những thứ này cũng không phải là lực lượng chủ chốt của hắn. Lực lượng chủ chốt của hắn là phù văn.

Lạc Thiên Nguyên Giới đương nhiên cũng nắm giữ các loại nguyên tố. Mấy thứ này đều là thứ bản chất nhất trong thiên địa. Không có người nào có thể trốn tránh. Cho dù là các Huyền Binh Giả cũng phải cảm ngộ các loại nguyên tố chi đạo. Chỉ là không đủ dốc lòng mà thôi.

Thật sự dốc lòng đối với nguyên tố chính là Ma Thiên Nguyên Giới.

Ma pháp sư sử dụng ra ma pháp kiếm gì đó, cũng phải có kiếm đạo. Mấy thứ này đều hỗ trợ lẫn nhau.

- Mới có 400 tâm trận, thái cực kiếm tâm của đã bắt đầu có cảm giác suy sụp. Nếu tiếp tục như vậy sẽ không ổn. Phải khiến kiếm đạo chi tâm của ta càng vững chắc hơn mới được.

Thời điểm Vu Nhai đi tới tâm trận thứ 400, hắn đã cảm giác được kiếm đạo chi tâm đang không ngừng điên cuồng run rẩy. Thời điểm tâm trận cắn xé kiếm đạo chi tâm của hắn, hắn đã lực bất tòng tâm, là cảm giác chấn động không phá được lực lượng tâm trận.

Nói cách khác, kiếm đạo chi tâm của hắn còn chưa đủ vững chắc.

Chỉ có cứng cỏi hơn mới có khả năng đi tiếp. Giống như sắt thép, chỉ có loại sắt thép cứng rắn nhất, đàn hồi nhất mới không sợ bất kỳ lực lượng nào cắn xé. Bởi vậy Vu Nhai đang tự nói với mình, sau đó lại khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiến hành cường hóa đối với kiếm đạo chi tâm của bản thân hắn...

- Hình như không có cách nào tiến bước được nữa. Vậy cứ tiếp tục đi tới...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Nhai lại tỉnh lại. Hắn tiếp tục đi tới. Quả nhiên, khi tới tâm trận thứ 401 hắn cảm giác thái cực kiếm tâm không giống yếu ớt như vừa rồi. Đã như vậy, hắn liền tiếp tục đi. Mãi đến khi tiến tới tâm trận thứ 500, hắn lại dừng lại, lại củng cố kiếm đạo chi tâm. Đây là một quá trình không ngừng rèn luyện kiếm đạo chi tâm. Tâm của hắn không thể không chuyên tâm...

Đúng vậy, bị mỗi một tâm trận cắn xé đều là rèn luyện đối với kiếm đạo chi tâm của hắn, có tác dụng khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi trở nên mạnh mẽ hơn, hắn có thể tiếp tục ngăn cản tâm trận phía sau. Sau khi ngăn cản, sẽ tiếp nhận rèn luyện. Sau khi rèn luyện lại có thể tiếp tục đi tới...

Đây là một quá trình tuần hoàn không ngừng trở nên mạnh mẽ!

- Tiểu tử này thật đúng là cứng cỏi. Đến loại thời điểm này còn thả lỏng thể xác và tinh thần cảm nhận lực lượng tâm trận. Không biết hắn có thể kiên trì tới khi nào. Nhất định phải một lần thành công. Nếu như một lần có thể thành công, vậy hắn thật đúng như lời tiên đoán của Chiến Huyền đối với tiểu hài tử này.

Lạc Thiên Kiếm Linh nhìn hành động của Vu Nhai, trong lòng phát ra cảm thán. Trong ánh mắt đều là chờ mong vô tận. Thậm chí hắn còn nắm chặt nắm đấm. Hắn thật sự rất hi vọng rất hi vọng Vu Nhai có thể một lần thành công xông qua tất cả.

Kiếm đạo chi tâm không phải là năng lượng thể, cũng không phải giống như kiếm đạo cần không ngừng tiến bước trong cảm ngộ, không ngừng vượt qua đẳng cấp. Hắn chỉ là một loại lực lượng của tâm. Chỉ cần là người nắm giữ kiếm đạo chi tâm, không quan tâm thực lực mạnh hay yếu, đều có thể có cơ hội đi tới tâm trận cuối cùng.

Nói cách khác, mặc dù ngươi chỉ có thực lực Chưởng Binh Sư, nhưng ngươi lĩnh ngộ kiếm đạo chi tâm, có cơ hội nâng kiếm đạo chi tâm về phía cực hạn. Bởi vì đó là lực lượng của tâm ngươi. Có vài người bình thường thậm chí có tâm lý kiên cường hơn so với cường giả. Đương nhiên, người không có kiếm đạo chi tâm có thể trở thành chí cường giả, nhưng chỉ là có thể. Người nắm giữ kiếm đạo chi tâm cực hạn nhất định có thể trở thành chí cường giả.

Đương nhiên, kiếm đạo chi tâm cũng có phân chia mạnh và yếu. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Các thuộc tính khác nhau.

- A, tiểu tử này lại đang đọc cái quỷ gì vậy?

Vừa rồi, trong thời điểm Lạc Thiên Kiếm Linh cảm thán, Vu Nhai đột nhiên lại ngồi xếp bằng xuống, sau đó đọc khẩu quyết mà Thôn Thiên Kiếm Linh đã dạy hắn trước đó. Hắn đột nhiên phát hiện khẩu quyết này có thể không ngừng khiến cho kiếm đạo có tiến bước, còn có thể tăng cường kiếm đạo chi tâm...

Thứ tốt đúng là thứ tốt. Vu Nhai vẫn không có thời gian hỏi rõ Thôn Thiên Kiếm Linh lấy ở đâu ra khẩu quyết này. Hắn chỉ đọc như vậy.

A, nếu như hiện tại hắn tìm Thôn Thiên Kiếm Linh để hỏi, Thôn Thiên Kiếm Linh chắc chắn sẽ không để ý tới hắn. Bởi vì Thôn Thiên Kiếm Linh lại bắt đầu cắn nuốt lực lượng tâm trận Thôn Thiên Kiếm. Có lẽ không thể nói là cắn nuốt, mà là tiếp nhận những gì Vu Nhai đã cảm thụ qua. Thân kiếm của nàng có kiếm ý của Lạc Thiên Thần Kiếm, lại phối hợp với lực lượng tâm trận, rất nhanh có thể nắm giữ tất cả mọi thứ của Lạc Thiên Thần Kiếm.

Giống như nàng nắm giữ lực lượng của ba thanh Thần Kiếm lớn: Đoạn Thiên, Lục Thiên và Ma Thiên.

Cứ như vậy, Vu Nhai không ngừng đi tới. Thỉnh thoảng dừng lại. Thỉnh thoảng đọc khẩu quyết của Thôn Thiên Kiếm Linh. Trong nháy mắt hắn đã xông qua tâm trận thứ 1080. Lúc này hắn đã không còn nóng nảy như trước nữa. Nếu có chỉ là cảm giác kích động mãnh liệt, chưa được Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định. Đương nhiên, loại cảm giác kích động này sẽ không biểu hiện ra ngoài. Hiện tại cả người hắn khiến người ta có cảm giác rất trầm lắng, cô tịch.

Hắn đã hoàn toàn dung hợp tâm tình đến bên trong tâm trận, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Đúng vậy, ngay từ lúc đầu hắn đã có thể dựa vào quan sát phiến đá thần bí, biết được tiến độ hắn xông qua tâm trận hiện tại. Lúc mới bắt đầu hắn cũng sẽ thường xuyên nhìn qua một chút. Đúng vậy. Chính là nhìn xem các hình vẽ trên phiến đá thần bí đã giảm bớt đi bao nhiêu, còn lại bao nhiêu chưa được loại bỏ hết.

Nhưng lúc này hắn đã quên mất điều đó. Hiện tại hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái cố chấp.

- Tất cả mọi người cảm thấy bình thường biểu hiện của tiểu tử này luôn có chút không đáng tin cậy, luôn dựa vào các loại mánh khóe gì đó mới có thể thành công, dựa vào lực lượng huyết mạch cường đại của Độc Cô gia và thiên phú của mình, hoặc l;à dựa vào lực lượng thần bí của quyển sách kim loại trong cơ thể hắn. Nhưng có ai biết sự kiên trì trong lòng hắn? Nhân loại bình thường quả nhiên đáng sợ. Bọn họ có rất nhiều thứ mà chủng tộc không có...

Nhìn đến đây, Lạc Thiên Kiếm Linh chỉ còn lại có cảm thán. Không quan tâm Vu Nhai có thể đạt được một bước kia hay không, hắn đều tin tưởng vững chắc, tương lai tiểu tử này nhất định có thể nắm giữ được lực lượng đại lục Thần Huyền. Bởi vì Lạc Thiên Kiếm Linh đã thấy tâm của hắn...

Đúng vậy, rất nhiều chuyện Vu Nhai đều có thể thỏa hiệp. Không thể nói là cảm giác, nhưng chỉ cần hắn nhận định tuyệt không sẽ dao động. Cho dù là chết cũng sẽ không tiếc. Giống như chuyện của Độc Cô Chiến Phong, giống như cùng các chiến hữu chiến đấu.

Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng buông tha. Cái gọi là thỏa hiệp ở trong mắt người khác là không vinh quang. Nhưng lúc này Lạc Thiên Kiếm Linh lại biết, hắn chỉ là có trái tim rộng lượng!

Nếu như Vu Nhai biết đánh giá của Lạc Thiên Kiếm Linh nhất định sẽ rất đắc ý. Trên thực tế, ngay cả hắn cũng không biết tính tình hắn là thế nào.

Đúng vào lúc này, Lạc Thiên Kiếm Linh lại cảm thán nói:

- Có thể thật sự thích hợp với Lạc Thiên Nguyên Giới ta không phải là tộc dân trước đây, mà là nhân loại bình thường hiện tại. Tuy rằng lúc bọn họ sinh ra rất yếu đuối, nhưng thật sự bạo phát lại có thể khiến người ta thán phục. Đặc biệt trong bọn họ một vài người tâm còn cường đại hơn rất nhiều so với tộc dân lúc đó. Có thể đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể trở thành người thống trị đại lục Thần Huyền.

- Có thể ta bị nghiền nát cũng không phải là chuyện xấu!

Sau một hồi trầm mặc, Lạc Thiên Nguyên Giới lại nặng nề nói.

Thời gian không ngừng trôi qua. Chớp mắt chính là mấy ngày trôi qua. Càng đi về phía sau lại càng có vẻ gian nan. Thời gian tiêu tốn cũng càng lúc càng dài. Mỗi một tâm trận đều cần Vu Nhai sử dụng toàn lực hoặc nói liều mạng đi gánh vác. Hắn đã từng nghĩ nên buông tha. Nhưng khi nghĩ tới trong liên minh bách tộc có những người thân bằng hữu thậm chí các chiến hữu không biết tên chiến đấu cho hắn hoặc đã chiến đấu cho hắn tới chết, hắn lại cắn răng kiên trì.

Hắn chỉ là một người địa cầu hiện đại. Từ nhỏ đến lớn hắn đều được tiếp nhận giáo dục hiện đại. Hắn chưa từng thấy qua bao nhiêu tàn khốc. Tuy rằng sau khi xuyên qua hắn đã nhìn thấy rất nhiều, nhưng tâm vẫn không đổi. Có thể đối với kẻ địch, hắn rất tàn khốc, nhưng không muốn tiếp nhận sự tàn khốc đối với mình hoặc người thân. Nếu không muốn thấy tàn khốc, vậy hắn chỉ có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ. Thế cục đại lục Thần Huyền khiến hắn cảm thấy bị đè ép.

Từ khi gia tộc Lan Quân thần bí gia nhập cũng khiến cho hắn cảm nhận được trọng trách trên vai. Cho dù cắn nát răng hắn cũng phải kiên trì tới cùng.

- Nếu như là ta, ta có thể kiên trì tiếp được không?

Nhìn Tâm Vu Nhai không ngừng bị xé nát lại bị chỉnh đốn lại, Thôn Thiên Kiếm Linh lặng lẽ tự hỏi, sau đó lắc đầu. Nàng tin tưởng nàng sẽ kiên trì, nhưng nhất định làm không được đến mức độ như Vu Nhai. Xem ra trong u minh, thiên ý lựa chọn nam nhân này là chính xác. Cùng lúc đó, khi nhìn thấy Vu Nhai không ngừng cắn răng, không ngừng tự mình cổ vũ, nàng cũng không nhịn được cảm động...

Nhìn nam nhân này, dây cung nào đó trong lòng nàng càng phát ra tiếng run rẩy. Chỉ là nàng cố gắng không nghĩ tới, thật sự không dám nghĩ!

- Sư tôn, nếu như ngài biết ta đem Âm Dương Thần Ý Kiếm Quyết truyền cho người này, cũng sẽ không trách ta chứ? Dù sao nếu như là sư tôn nhìn thấy người như vậy, cũng sẽ không nhịn được thu làm đồ đệ đi?

Thôn Thiên Kiếm Linh nhìn lên trời thì thào tự nói.

Lắc đầu, Thôn Thiên Kiếm Linh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục hấp thu lực lượng tâm trận chủ chốt của Lạc Thiên.

- Hắc, tâm trận thứ 2360. Lão tử còn có thể tiếp tục...

Toàn thân Vu Nhai đều muốn vặn vẹo. Không, cả linh hồn dường như đều đang vặn vẹo. Toàn thân hắn, mỗi một tế bào đều đang run rẩy...

Thân thể Vu Nhai run rẩy đi từng bước một về phía tâm trận kế tiếp. Hắn đã không có cách nào ngồi xếp bằng xuống làm vững chắc thái cực kiếm tâm nữa. Hắn sợ, hắn sợ sau khi hắn dừng lại cũng không có cách nào đi thêm nửa bước nữa. Hai mắt của hắn cũng biến thành màu đỏ.

Cứ như vậy, hắn lại bước vào tâm trận thứ 2361, sau đó trực tiếp ngây người...

- Thế nào, Lạc Thiên lão đầu, tâm trận cuối cùng của tiền bối đây sao? Hắc hắc, là tiền bối muốn đích thân thử thách ta sao? Vậy thì tới đi!

Vu Nhai toét miệng cười. Da mặt của hắn, môi thậm chí hàm răng cũng đang run rẩy. Lúc này hắn cũng không nhịn được nữa, gọi Lạc Thiên Kiếm Linh là Lạc Thiên lão đầu. Không có cách nào. Thời điểm hắn vào xông tâm trận, chung quy đã không nhịn được ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của lão đầu này không biết bao nhiêu lần.

Đáng chết, mắng chửi có khả năng giảm bớt áp lực...

Đúng vậy, khi hắn đi tới tâm trận thứ 2361, điều hắn thấy không còn là huyễn ảnh trong tâm trận nữa, mà là Lạc Thiên Kiếm Linh.

- Chúc mừng ngươi. Ngươi đã xông qua tất cả tâm trận. Kiếm đạo chi tâm của ngươi đã hoàn mỹ.

Lạc Thiên Kiếm Linh không tính toán với cách xưng hô của Vu Nhai,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC