Nắng lên chap8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Fanfic chap8
<Nắng lên>

Hôm nay cả đoàn làm phim được nghỉ, Triệu Lệ Dĩnh cũng cho Vương Ngân Hà nghỉ một ngày, còn bản thân mình thì ở trong khách sạn nghỉ ngơi một ngày. Dạo gần đây nghiên cứu vai diễn, quay phim liên tục những cảnh tâm lý nặng nề khiến cô khá áp lực, được nghỉ ngơi cũng tốt, có thời gian thả lỏng.
Triệu Lệ Dĩnh nghĩ thế, nhưng mà khi ngồi trong căn phòng trống rỗng một mình, cô lại bất giác nhớ đến ngày hôm đó. Chỉ cần nhắm mắt lại, là cô như ngay lập tức cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh siết chặt lấy cô, giọng nói trầm ấm của anh thì thầm bên tai cô và nói: “Chúng ta hãy ở bên nhau đi!”
Có trời mới biết, từng chữ anh nói ra khiến cô hạnh phúc như thế nào, đến mức nếu như có thể, cô mong thời gian có thể mãi dừng lại giây phút đó, chỉ có cô và anh bên nhau như thế. Thế nhưng cô cũng biết, niềm vui này sẽ chẳng thể kéo dài mãi mãi. Rồi cô và anh sẽ phải quay về với thực tại. Rồi tình yêu, sự đam mê không che giấu được trong đôi mắt của anh sẽ tồn tại được bao lâu, rồi sau đó có phải cô sẽ lại đau đớn, rồi sau đó có phải cô sẽ chỉ còn lại một mình?
Có trời mới biết cô rất muốn dùng đôi tay nhỏ bé này níu chặt lấy anh, hôn lên đôi môi của anh và nói với anh 1000 lần “Em đồng ý!”
Triệu Lệ Dĩnh đưa mắt nhìn mình trong tấm gương đầu giường, trông thấy những nếp nhăn li ti nơi đuôi mắt của cô. Thanh xuân đã qua đi trên cả hai đôi ta. Bất chợt, cô thấy gò má ươn ướt, hóa ra mình đã khóc tự lúc nào.
Đang lúc Triệu Lệ Dĩnh ngẩn ngơ chìm đắm trong những suy nghĩ ngổn ngang thì điện thoại của cô khẽ kêu một tiếng, báo hiệu có tin nhắn tới. Triệu Lệ Dĩnh giơ điện thoại lên xem, là tin nhắn đến từ Lâm Canh Tân.
Vừa nhìn thấy tin nhắn của anh thì cô đã giật thót người. Hai tháng trôi qua từ ngày đó, anh hoàn toàn không còn liên lạc với cô. Cô cứ nghĩ bọn họ sẽ cứ thế cắt đứt liên lạc, không ngờ anh vẫn chủ động nhắn tin trước.
Cô mở tin nhắn ra:
“Hôm nay em không quay phim à?”
Triệu Lệ Dĩnh trả lời, cố hết sức tỏ ra bình thường:
“Hôm nay diễn viên được nghỉ để chuẩn bị cảnh quay ngày mai”
“Sướng thế, đột nhiên có được ngày nghỉ!”
Triệu Lệ Dĩnh trả lời:
“Ai bảo thế? Mấy ngày qua đều quay phim đến tối khuya nhé!”
Lâm Canh Tân:

“Thế hôm nay em muốn nghỉ ngơi à? Có muốn đi đâu chơi không?”

Triệu Lệ Dĩnh suy nghĩ một lúc. Có phải là anh ấy đang muốn làm lành không, là đang tỏ ra bình thường đấy à? Cô trả lời:
“ Ở khách sạn cũng chán, đi chơi cũng được!”
“Thế xuống dưới đi, anh đang ở khách sạn của em đây!”
Một tin nhắn kèm ảnh gửi qua. Đó là hình cửa trước khách sạn cô đang ở, đúng là anh ấy đang ở đây. Triệu Lệ Dĩnh hít một hơi. Cảm giác chán chường những ngày qua bỗng chốc bị xua tan. Bây giờ cô chỉ thấy trái tim mình đang rộn ràng trong lồng ngực. Cô muốn gặp anh.
Triệu Lệ Dĩnh thay một bộ quần áo bình thường, mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài giữ ấm và đeo khẩu trang. Thoa một ít son bóng rồi nhanh chóng chạy xuống cửa trước khách sạn.
Lúc cô nhìn thấy anh, anh đang quay ngang điện thoại chơi game gì đó. Hôm nay anh cũng mặc một bộ quần áo rất bình thường, có vẻ như bọn họ đều muốn thu hút càng ít sự chú ý càng tốt. Khẩu trang đã che nửa khuôn mặt anh, nhưng cô vẫn có thể thấy được đôi mắt anh nhìn cô lấp lánh.
Cô mỉm cười chạy đến, trông như một đứa trẻ thấy mẹ đi chợ về. Lâm Canh Tân bật cười, cất điện thoại vào túi, nói:
“Hôm nay để anh chở em đi chơi!”
Triệu Lệ Dĩnh nghiêng đầu:
“Đi đâu chơi?”
Lâm Canh Tân nói:
“Thì đi lòng vòng, có gì chơi đó!”
Triệu Lệ Dĩnh nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên xe.
Hôm nay trông Lâm Canh Tân có gì đó lạ lắm, cô không biết là gì. Trông anh không hề giống bộ dạng tàn tạ mà Chu Phóng nói thế nào, mà dường như tâm trạng của anh rất tốt, rất tràn đầy sức sống. Đã có chuyện gì xảy ra sao? Hay là anh lại có bạn gái mới?
Nghĩ tới đây, Triệu Lệ Dĩnh bỗng thấy lòng mình chùng xuống.Nhưng ngay giây sau cô lại bắt mình phải lờ ý nghĩ đó đi. Cô muốn gì? Không phải là không muốn ở bên anh sao? Thế thì anh có bạn gái không phải là hợp lý sao? Cũng đã hai tháng trôi qua, có khi anh đã quên lúc đó đã nói gì rồi...
Lâm Canh Tân thực sự chở Triệu Lệ Dĩnh đi lòng vòng vô định, anh cứ chọn những con đường nhỏ nhỏ mà chạy, đôi khi là chạy vào trong khu dân cư, trong làng. Khi sắp đến giờ ăn trưa, anh mới mở điện thoại dò tìm những quán ăn của địa phương. Mặc dù là không chuẩn bị trước, nhưng quán ăn mà Canh Tân đưa cô đến vẫn rất đàng hoàng sạch sẽ ngon miệng, cô ăn no căng cả bụng.
Hai người quay trở lại xe, Lâm Canh Tân thấy cô xoa bụng thì cười nói:
“Cứ sợ em ăn không ngon miệng nên có mua sẵn đồ một ít ăn vặt cho em, xem ra không cần rồi!”
Triệu Lệ Dĩnh nghe anh nói thế thì nhoài người nhìn ra băng ghế sau, nhìn thấy đúng là có một túi xách đựng đầy đồ ăn vặt. Cô với tay kéo túi đựng đồ ăn vặt lên, nhìn vào. Trong túi có sữa, một ít bánh bông lan, que cay, chân gà đóng gói. Cô lấy một thanh que cay, xé ra cho vào miệng. Lâm Canh Tân bật cười:
“Không phải mới ăn no à, sao lại ăn nữa rồi!”
Triệu Lệ Dĩnh nói:
“Em muốn ăn thêm” Hôm nay cô thấy ngon miệng lạ thường.
Lâm Canh Tân đưa tay sang véo má cô một cái, nói:
“Hèn gì dạo này nhìn em tròn ra!”
Triệu Lệ Dĩnh khẽ nhẹ ma trảo của anh, nói:
“Anh rút lại câu nói vừa rồi, mau!”
Anh nói:
“Có gì đâu, em mập lên một chút mới đẹp!”
Triệu Lệ Dĩnh quyết định không nói chuyện với anh nữa, quay mặt ra ngoài cửa sổ. Anh nhìn cái gáy đầy tóc con của cô đưa về phía anh một cách đầy dỗi hờn, lòng cảm thấy bình yên lạ thường.
Lâm Canh Tân chở cô chạy ngang những cánh đồng xanh ngát, những bờ sông mênh mang, dù chỉ ngồi trên xe, nhưng phong cảnh bên ngoài cũng làm cho lòng người ta thư thái. Bọn họ cười nói với nhau những chuyện thường ngày, những tin tức hot trên mạng, cùng bình luận một cách ngớ ngẩn rồi cùng cười. Giống như sự khó xử hai tháng qua hoàn toàn không hề tồn tại, bọn họ vẫn như trước, chỉ cần gặp nhau là có thể nói đủ thứ chuyện trên đời.
Lâm Canh Tân dừng xe lại ở một công viên gần bờ sông. Triệu Lệ Dĩnh lúc này đang tiêu diệt thêm một thanh que cay. Lâm Canh Tân nhìn cô một lúc, rồi mới mở lời:
“Lệ Dĩnh, sáng giờ đi chơi vui không?”
Triệu Lệ Dĩnh nói:
“Sao lại hỏi vậy? Hơi đau lưng tý nhưng cũng vui!”
Anh lại nói:
“Hôm nay anh không hề lên kế hoạch trước, cứ thế chở em đi mà thôi....”
Triệu Lệ Dĩnh nhìn anh, không hiểu anh muốn nói điều gì. Canh Tân lại lại nói
“Em thấy không, đôi khi không cần phải tính toán gì cả, cứ thế mà đi thôi cũng không hẳn là xấu!”
Cô không nói gì, anh tiếp tục:
“Hãy ở bên anh đi Lệ Dĩnh, anh sẽ trở thành chỗ dựa của em!”
Triệu Lệ Dĩnh ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt anh hôm nay sáng như ánh sao đêm. Anh nhìn cô như thể cô là thứ trân bảo quý giá nhất trên đời. Cô có tài đức gì, có thể khiến cho anh say mê như vậy. Cô chỉ là một người phụ nữ xuất thân bình thường đã qua một đời chồng. Cô chẳng thể cho anh vẻ vang gì khi sánh bước bên cạnh anh. Và cô cũng đã lớn tuổi, không phải là một cô gái tràn đầy sức sống như những cô gái mà anh đã quen.
Nếu để liệt kê, cô có thể liệt kê cả ngàn điều không xứng giữa anh và  cô.
Thế nhưng, khi cô nhìn thấy sự khao khát cháy bỏng trong đôi mắt anh. Cô đột nhiên tự hỏi: người đàn ông ưu tú này rất thích cô, chỉ một cái gật đầu của cô, sẽ khiến anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, vậy thì cô còn chần chờ điều gì?
Triệu Lệ Dĩnh chầm chậm đưa tay sờ lên khuôn mặt của anh. Chàng thiếu niên dương quang ngày trước đã bớt đi nét ngông nguồng tự đại, bây giờ, anh là một người đàn ông. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ngoài sự si mê đắm đuối, chính là sự kiên định vững vàng.
Trong đầu cô tự dưng có một ý nghĩ: Cô muốn người đàn ông này, cô muốn anh hạnh phúc. Và cô muốn anh làm cô hạnh phúc. Chúng ta bỏ lỡ nhau lâu như vậy... Canh Tân à...
“Ừ!”
Lâm Canh Tân mở to mắt, không tin được vào tai mình. Anh vừa cảm thấy mình có lẽ đã nảy sinh ảo giác thì Triệu Lệ Dĩnh lại nói tiếp:
“Chúng ta hãy ở bên cạnh nhau đi, Canh Tân!”
Lâm Canh Tân giơ tay  kéo cô thật mạnh vào lòng mình. Giờ đây, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả được cảm xúc của anh. Anh chỉ có thể nói, nếu như có thể đánh đổi mạng sống của mình để giữ mãi giây phút này, anh hoàn toàn nguyện ý.
Lâm Canh Tân thì thầm bên tai Triệu Lệ Dĩnh:
“Anh đã bắt được em rồi!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net